Tiểu công tử tức giận quy tức giận, chỉ có thể dụ dỗ a.
- Như thế nào? Lão tông chủ phái các ngươi bảo hộ ta, các ngươi ngay cả chút dũng khí ấy cũng không có? Không muốn theo bổn công tử kiến công lập nghiệp sao?
- Tiểu công tử, chức trách của chúng ta không phải kiến công lập nghiệp, mà là bảo vệ tiểu công tử an toàn a. Nếu có sơ xuất, lão tông chủ sẽ bới da của chúng ta.
- Người nhát gan.
Mộng Thiên Hành giận dữ.
- Các ngươi không đi, ngày nào đó thừa dịp các ngươi không đề phòng, ta sẽ lén đi.
- Tiểu công tử, vạn lần không được. Sự tình kiến công lập nghiệp kia, còn nhiều thời gian. Hiện tại là thời điểm học nghệ, nên nắm chặt thời gian, siêng năng tu luyện mới đúng. Sự tình giết địch, về sau còn buồn không có cơ hội sao?
Một gã thân vệ khuyên nhủ.
- Hừ, về sau? Về sau dù có cơ hội, đó cũng là chuyện sau này rồi. Bổn công tử nghe nói, Chân Vũ Thánh Địa có một Vũ Linh tiểu thư, là một trong Thập Lục Kim Thoa của Vạn Uyên đảo. Bao nhiêu tài tuấn của Chân Vũ Thần Quốc, đối với Vũ Linh tiểu thư này thèm chảy nước miếng. Nếu Bổn công tử bỏ lỡ trò hay, có trời mới biết cải trắng kia, sẽ bị con heo nào gặm?
Nguyên lai nền móng ở chỗ này.
Hai thân vệ hai mặt nhìn nhau, bọn hắn cuối cùng đã minh bạch, tiểu công tử toàn tâm toàn ý muốn đi Chân Vũ Thánh Địa tham chiến, nguyên nhân là như vậy.
Bất quá, một gã thân vệ trong đó lại khuyên nhủ:
- Công tử, nghe nói Vũ Linh tiểu thư kia, căn bản không ở Chân Vũ Thánh Địa. Ngươi cũng không cần phí tâm a.
- Chuyện phiếm, nàng là Thánh Địa Thánh Nữ, không ở Thánh Địa, chẳng lẽ còn có thể ở bên ngoài sao?
- Thuộc hạ nghe nói, nàng cùng sư tôn nàng Ngưng Yên Thánh Nữ, ở một căn cứ linh dược của Chân Vũ Thánh Địa. Xác thực không ở tổng bộ của Chân Vũ Thánh Địa.
- A? Căn cứ linh dược?
Ánh mắt của Mộng Thiên Hành phiêu hốt, tựa hồ suy tư cái gì, bỗng nhiên con mắt sáng ngời.
- Chúng ta đi xem căn cứ linh dược, như thế nào?
- Không được.
Mộng Thiên Hành cười hắc hắc:
- Các ngươi sợ ông nội của ta như vậy sao? Yên tâm, xảy ra chuyện gì, ta sẽ dốc sức ôm lấy, cái này được đi à nha?
Hai thân vệ kia vẫn bất vi sở động. Hiển nhiên, thực xảy ra chuyện gì, dù tiểu công tử ôm lấy, lão tông chủ cũng sẽ trách phạt bọn hắn.
Huống hồ, nếu như tiểu công tử xảy ra chuyện gì, bản thân hắn khó bảo toàn, còn ôm thế nào?
- Tiểu công tử, thuộc hạ khuyên ngươi vẫn không nên suy nghĩ nhiều. Vũ Linh tiểu nha đầu kia, nếu quả thật bị bắt được, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp đoạt giúp công tử.
- Hừ, chờ các ngươi biết rõ, cũng đã chậm. Phản quân có bao nhiêu thế lực, bao nhiêu tài tuấn, đoàn người đang nhìn chằm chằm a.
- Lương lão, ta nghe nói, Ngưng Yên Thánh Chủ kia, tuy lớn tuổi chút ít, nhưng bộ dạng thùy mị vẫn còn, chính là cực phẩm, tư sắc dung mạo, dáng người khí chất, đều là đỉnh tiêm, chẳng lẽ, các ngươi không muốn âu yếm sao?
Một thân vệ bên trong, là Lương lão trong miệng Mộng Thiên Hành, cười khổ nói:
- Công tử, nữ nhân Ngưng Yên kia, khí chất xác thực siêu quần, chỉ là, nữ nhân cấp bậc như nàng, thuộc hạ lại vô phúc tiêu thụ a.
- Ngươi không thử, làm sao biết vô phúc hưởng thụ? Chẳng lẽ ngươi không muốn một đại mỹ nhân như vậy, áp dưới thân thể, tùy ý chinh phạt sao?
Đừng nhìn Mộng Thiên Hành này còn nhỏ, nhưng thực chất bên trong lại là một dâm đồ.
Lương lão hắc hắc cười quái dị, ánh mắt cũng dâm tà nói không nên lời.
- Thuộc hạ vẫn không dám, ngược lại là công tử ngài, nếu có cơ hội, lớn nhỏ ăn sạch, cũng là niềm vui thú. Chờ công tử ăn xong rồi, lại thưởng cho thuộc hạ nếm thử, cũng không phải tệ.
Lương lão cười tà.
Đang khi nói chuyện, một già một trẻ kia, bỗng nhiên cảm giác được hào khí chung quanh có chút không đúng, phảng phất đột nhiên, quanh thân xuất hiện một Đại Sơn vô hình, áp lực tăng nhanh.
Trong nội tâm Lương lão khẽ động, nghiêng đầu xem xét, đồng tử nhất thời phóng đại, toàn thân co lại.
Bởi vì, một thân vệ khác, giờ phút này mắt trợn tròn, gắt gao nhìn chằm chằm bọn hắn, ở trong khóe mắt, lỗ mũi, lỗ tai, khóe miệng,… vậy mà toàn bộ tràn ra máu tươi.
Nói cách khác, trong lúc vô tình, đồng bạn của hắn, tu sĩ Thiên Vị bát trọng, vậy mà không hiểu thấu mất mạng.
Phanh…
Tên Thiên Vị bát trọng kia, tựa như tường nứt, ầm ầm sụp đổ, tóe lên tro bụi.
- Không tốt, công tử, đi mau.
Lương lão kịp phản ứng, vội vàng phóng tới Mộng Thiên Hành, che chở Mộng Thiên Hành, ý định ly khai.
Chỉ là, không đợi hắn vọt tới trước mặt Mộng Thiên Hành, thân hình của Mộng Thiên Hành đã hư không tiêu thất.
Lúc nhìn lại, chỉ thấy Mộng Thiên Hành bị vô số dây leo quấn quanh, bay tới không trung.
Từng dây leo, đan vào trong hư không, che phủ Mộng Thiên Hành cực kỳ chặt chẽ, tựa như một cái bánh chưng lớn.
Mộng Thiên Hành hồn phi phách tán, gào khóc thảm thiết:
- Lương lão, cứu ta, cứu ta…
Mộng Thiên Hành kia là thiếu niên thiên tài, nhưng cuối cùng là người trẻ tuổi, luận tu vi, chỉ khoảng trình độ của Ngũ đại công tử, còn là loại bài danh sau cùng.
Đừng nói so với Giang Trần, cũng đừng nói so với Hạ Hầu Tông, dù so với Vũ Linh Thánh Nữ, Mộng Thiên Hành này, cũng chưa chắc có ưu thế gì.
Giờ phút này, bỗng nhiên bị bắt, Mộng Thiên Hành tất nhiên là một tấc vuông đại loạn.
Bảo hộ công tử, đây là sứ mạng của Lương lão, thân hình nhoáng một cái, liền muốn phóng tới không trung, đi chém những dây leo kia.
Ngay lúc này, trước mặt hắn, bỗng nhiên nhiều ra một thân ảnh tịnh lệ. Vẻ mặt băng sương, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Thân ảnh uyển chuyển này, khuôn mặt tuyệt mỹ, đúng là Ngưng Yên Thánh Chủ.
- Ngươi...
Lương lão mở trừng hai mắt, phảng phất như gặp quỷ, khó có thể tin nhìn Ngưng Yên Thánh Chủ, hắn hoàn toàn không thể tin được, Ngưng Yên Thánh Chủ này, như thế nào sẽ bỗng nhiên xuất hiện ở Mộng Lam Tông?
Nghĩ đến mới vừa rồi mình nói những lời kia, tục tĩu như vậy, luôn mồm muốn lớn nhỏ ăn sạch, trong lúc nhất thời, Lương lão quả thực tâm muốn chết đã có.
- Như thế nào? Không nhận biết bổn tọa sao?
Ngưng Yên Thánh Chủ lạnh lùng hỏi.
Toàn thân Lương lão kia run rẩy, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Thực lực của Ngưng Yên Thánh Chủ, hắn là có nghe thấy. Dù chưa từng nghe nói qua, nhưng chỉ nhìn uy áp của người trước mắt, cũng đã phong chết đường đi của hắn rồi.
Phần thực lực này, tuyệt đối áp đảo trên hắn.
- Thánh... Thánh Chủ đại nhân, ta... Ta...
Lương lão run rẩy.
- Ta...
- Ngươi cái gì? Không phải mới vừa rồi ngươi nói rất hăng sao? Không phải muốn ăn sạch thầy trò ta sao? Hiện tại, bổn tọa đưa tới cửa rồi. Ngươi định làm như thế nào?
Lương lão mặt xám như tro, một cái tát vỗ vào trên mặt:
- Thánh Chủ đại nhân, là tiểu nhân hồ đồ, tiểu nhân hồ đồ, có mắt như mù a. Xin Thánh Chủ đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân. Xin Thánh Chủ đại nhân giơ cao đánh khẽ, buông tha công tử nhà ta một mạng.