Mục lục
Độc Tôn Tam Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Trần vô cùng khẳng định nói. Tông môn bọn họ, bằng hữu mà bọn họ nhận thức, tất cả những thứ bọn họ quen thuộc cũng đã biến mất không thấy gì nữa.

Giống như bọn họ là đứa con bị bỏ trong thiên địa này, không có quê hương, không có mục tiêu, không có bất kỳ chỗ nào có thể dựa vào.

Dưới loại tình huống này, cho dù bọn họ là tu sĩ thần đạo cũng sẽ bị loại cảm giác đáng sợ, cô độc này thôn phệ, bọn họ nhất định sẽ không chịu nổi.

Khi thi thoảng bọn họ còn nghĩ tới Giang Trần, nghĩ tới nơi này còn có chỗ trở về, bọn họ nhất định sẽ không do dự mà trở về.

Thấy vẻ mặt Hạ Thiên Trạch còn hoài nghi, Giang Trần cười nói:

- Hạ lão ca, nếu không ta cũng cho ngươi đi ra ngoài một thời gian ngắn, ngươi đi cảm thụ một chút, được chứ?

Vẻ mặt Hạ Thiên Trạch bán tín bán nghi.

- Có thể chứ?

Giang Trần nhún nhún vai:

- Có gì mà không thể cơ chứ? Lưu Ly cung ta cũng đã nắm giữ, nhiều công việc ta cần phải làm. Các loại đầu mối ta cũng có thể xử lý. Có thể nói, Lưu Ly cung hiện tại chỉ cần nhận người mới để xây dựng lại mà thôi.

Vẻ mặt Hạ Thiên Trạch đại hỉ:

- Thuận lợi được như vậy sao?

Giang Trần biết rõ, truyền thừa của Lưu Ly cung, có những đồ vật tầng thứ cao cấp hơn chỉ sợ Hạ Thiên Trạch cũng không biết rõ.

Dù sao Hạ Thiên Trạch chỉ là tùy tùng của Lưu Ly đại thần tôn, lại không phải là phụ tá chân chính, cho nên những thứ hạch tâm, Lưu Ly đại thần tôn cũng không có nói với Hạ Thiên Trạch.

Hạ Thiên Trạch chỉ là một tùy tùng của Lưu Ly đại thần tôn, một chân tay, lại không phải là lựa chọn truyền thừa thích hợp để cho Lưu Ly đại thần tôn phó thác.

Đương nhiên Hạ Thiên Trạch cũng không có dã tâm ở mặt này, hắn đối với Lưu Ly đại thần tôn cũng là sùng bái mù quáng chân chính, lại không có dã tâm cướp lấy truyền thừa.

- Yên tâm đi, tất cả đều được ta nắm trong lòng bàn tay, nếu như Hạ lão ca có hứng thú thì có thể đi ra ngoài nhìn xem một chút. Nhìn bốn phía một chút, dùng ánh mắt của tu sĩ thượng cổ như ngươi, trợ giúp Lưu Ly cung xem xét vài thiên tài, được chứ?

Hạ Thiên Trạch cười hắc hắc, hiển nhiên rất là động tâm.

Thiên hạ không có bất kỳ người nào nguyện ý hoàn toàn tĩnh mịch trong vô tận. Vô tận tuế nguyệt vừa qua cũng khiến cho Hạ Thiên Trạch thi thoảng cảm thấy tuyệt vọng, cũng làm nhụt ý chí của Hạ Thiên Trạch.

Nếu như không phải hắn tin tưởng chắc chắn vào phán đoán của Lưu Ly đại thần tôn, tin tưởng chắc chắn sẽ có người tiếp nhận truyền thừa tới đây. Có đôi khi hắn còn hoài nghi, lục cung truyền thừa này người đời sau thực sự có thể vượt qua được hay sao?

May mắn mà Giang Trần đã xuất hiện.

- Hạ lão ca, tâm động không bằng hành động, đi đi. Ta là tân cung chủ của Lưu Ly cung, ta cho ngươi nghỉ. Đúng rồi, ta có một đám tu sĩ thần đạo, còn có một đám hạt giống trẻ tuổi, ngươi có thời gian thì giúp ta nhìn xem một chút, nhìn xem đâu là hạt giống tốt, nếu như có hứng thú thì giúp ta chỉ điểm một chút, được chứ?

Hạ Thiên Trạch là người trấn thủ cung thứ sáu trong lục cung truyền thừa, cũng là người thực lực mạnh nhất. Một thân tu vi hẳn là thần đạo trung giai.

So với bất luận một gã tu sĩ nào mà hắn từng gặp qua trước mắt đều cường hãn hơn rất nhiều. Cho dù là An Già Diệp chỉ sợ cũng xa xa không bằng Hạ Thiên Trạch.

Dù sao Hạ Thiên Trạch là tu sĩ thượng cổ, loại khí thế mà chỉ có tu sĩ thượng cổ mới có cũng đủ để khiến cho An Già Diệp nhượng bộ lui binh.

Hạ Thiên Trạch cười hai tiếng quái dị, trong lòng dường như không cho là đúng.

Hiển nhiên hắn cảm thấy, linh mạch cương vực nhân loại đã bị phong ấn, hiện tại cương vực nhân loại có bao nhiêu thiên tài có thể đào tạo cơ chứ?

Đương nhiên Giang Trần đã nói như vậy, Hạ Thiên Trạch cũng không tiện cự tuyệt, hắn cười nói:

- Vậy lão Hạ ta sẽ đi xem, nói không chừng sẽ có kinh hỉ a.

Giang Trần nghiêm túc nói:

- Dùng ánh mắt của tu sĩ thượng cổ như ngươi kinh hỉ chưa chắc sẽ có. Nhưng mà những hạt giống này nếu như linh mạch khôi phục, hoàn cảnh tu luyện khôi phục như thượng cổ, cho bọn họ thời gian và kỳ ngộ, nói không chừng bọn họ cũng không chênh lệch với thiên tài thượng cổ là bao.

Hạ Thiên Trạch nhún nhún vai, rõ ràng vẫn có chút hoài nghi.

Giang Trần cười nói:

- Có phải ngươi không tin hay không?

Hạ Thiên Trạch cười hắc hắc:

- Thiếu chủ à, thời kỳ thượng cổ trăm hoa đua nở, thiên tài tất cả các thế lực lớn ganh đua tỏa sáng, loại tình huống đó nếu như người gặp qua, người nhất định sẽ không cho rằng thiên tài đời sau có thể so sánh với thiên tài thượng cổ.

- Vậy ta thì sao?

Giang Trần nhàn nhạt cười hỏi.

Hạ Thiên Trạch khẽ giật mình, lập tức không nói nên lời. Đúng vậy a, Giang Trần thiếu chủ thì sao? Đây có thể chính là một trường hợp đặc biệt.

- Được rồi, thiếu chủ ngươi là người khác biệt.

Hạ Thiên Trạch không thể không thừa nhận, cho dù là thiên tài thượng cổ dường như cũng không tìm ra một ai có thể xuất sắc hơn Giang Trần thiếu chủ.

Dùng tuổi trước mắt của Giang Trần thiếu chủ, ném tới hàng ngũ thiên tài thời kỳ thượng cổ cũng không kém cỏi, thậm chí vẫn có thể coi là hạc giữa bầy gà như lúc này.

- Hạ lão ca, kỳ thực cương vực nhân loại hiện tại cũng có ưu thế của cương vực nhân loại hiện tại. Những thiên tài ở đây hoàn cảnh của bọn họ không bằng thượng cổ, kiến thức không bằng thượng cổ, tài nguyên không bằng thượng cổ. Nhưng chính bởi vì hoàn cảnh xấu như vậy cho nên làm cho bọn họ càng thêm cố gắng, một khi có hoàn cảnh ưu việt, bọn họ sẽ có sức bật càng thêm điên cuồng. Vấn đề này ngươi từng nghĩ tới chưa? Hiện tại thứ bọn họ thiếu chỉ là hoàn cảnh, một hoàn cảnh công bằng mà thôi.

Hạ Thiên Trạch quả thực không có nghĩ xa như vậy, khuôn mặt hắn đỏ lên:

- Được rồi, là thuộc hạ lỡ lời. Thiếu chủ, ta và người đi ra ngoài nhìn một chút.

Hai người rời khỏi Lưu Ly vương tháp, trở lại Khổng Tước thánh sơn.

Sau một năm, thực lực chỉnh thể của Khổng Tước thánh sơn lại lần nữa tăng lên không ít.

Chỉ là không khí của Khổng Tước thánh sơn dường như có chút áp lực.

Nhìn thấy Giang Trần trở về, cả Khổng Tước thánh sơn như có người dẫn đầu.

- Thiếu chủ, vài ngày trước đó bên Bàn Long nhất mạch, Bàn Long đại nhân ở bên ngoài tuần tra, không hiểu sao bị đả thương, hiện tại đã tràn ngập nguy cơ. Sau đó liên tục có thế lực trong Lưu Ly vương thành không ngừng bị công kishc. Ở trên một ít khu vực khác của bát vực cũng liên tục xuất hiện các loại công kích quỷ dị. Chúng ta đã đề phòng cao độ, cũng phái người đi điều tra, đến giờ còn chưa có tin tức gì.

Hiện tại chủ trì Khổng Tước thánh sơn là đám người Lam Thiên Hạo kia, những tu sĩ thần đạo này hiện tại trở thành tâm phúc của Khổng Tước thánh sơn.

khi Giang Trần không có mặt, bọn họ có trách nhiệm cũng có tư cách ra lệnh thay cho Giang Trần.

Đối với chuyện này, những lão nhân trước đó của Khổng Tước thánh sơn cũng không có gì là không phục. Dù sao người ta là tu sĩ thần đạo, lại là tùy tùng của Giang Trần, thực lực và tư lịch đều còn đó.

Có bọn họ chủ trì đại cục, đối với Khổng Tước thánh sơn cũng là một chuyện tốt.

Giang Trần hỏi:

- Phái ai ra đi điều tra rồi?

- Tu sĩ thần đạo chúng ta đã lục tục có vài người đi điều tra qua. Còn có tu sĩ bán thần, tu sĩ Thiên Vị, cũng phái ra không ít. Trước mắt các đội ngũ điều tra trước đó còn chưa có quá nhiều manh mối hồi báo trở lại.

Giang Trần gật đầu, trầm ngâm nói:

- Thế cục hiện tại quả thực càng ngày càng loạn, cương vực nhân loại xem ra rất khó tự lo được thân mình. Có lẽ là dư nghiệt ma tộc rục rịch, hoặc là khu vực biên cảnh khác bị nghiền nát. Tộc bầy khác, cương vực khác muốn tới đục nước béo cò. Vô luận thế nào, Chư Thiên vạn linh tỏa thần đại trận kia cũng phải được tiếp tục tiến hành.

Thời gian không đợi người.

Ma kiếp tuy rằng còn chưa tới mức bộc phát quy mô lớn, nhưng mà đủ loại dấu hiệu cho thấy, ma kiếp này cho dù không có bộc phát trên quy mô lớn, cũng cách bộc phát không xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK