Chỉ là, hắn kiên trì như vậy thật sự sai lầm sao?
Giang Trần cũng không nên nói. Người có chí riêng. Có lẽ, đối với loại thiếu nữ như Tinh Đồng mà nói, tinh khiết hiền lành còn sống, so với âm hiểm xảo trá còn sống hạnh phúc hơn gấp trăm lần.
Có lẽ, loại tính cách này của nàng, một ngày nào đó sẽ sinh tồn không nổi nữa.
Thế nhưng mà, ít nhất trong thời gian nàng còn sống, nàng có thể sống vui vẻ hơn một ít.
Cộc cộc cộc!
Bọn hắn đang chuyện phiếm tầm đó, hành lang truyền đến tiếng đập cửa.
- Khách quan, tiểu nhân là tiểu nhị của khách sạn. Bên ngoài phòng, có một quý nhân, mời khách quan di giá, nói là muốn mời khách quan uống một chén.
Giang Trần nhướng mày:
- Quý nhân gì?
- Là một trong bảy thế lực lớn của Tội Nghiệt Chi Thành chúng ta, Thiên Nam Đồng Minh Tiếu công tử.
- Tiếu công tử?
Giang Trần có chút nghi hoặc, liếc nhìn Tinh Huy, có ý hỏi thăm.
Tinh Huy gật gật đầu:
- Có nhân vật như vậy, là nhi tử của Thiên Nam Đồng Minh Minh chủ, tại Thiên Nam Đồng Minh, coi như là một nhân tài kiệt xuất tuổi còn trẻ a. Là nhân vật quyền quý, nếu Giang công tử có hứng thú, có thể thử kết giao thoáng một phát. Nếu như cùng loại người này làm tốt quan hệ, sẽ không có chỗ hỏng gì!
Tinh Huy đã nói như vậy rồi, Giang Trần cũng gật đầu:
- Nói Tiếu công tử chờ một chút, ta sau đó sẽ tới.
Tinh Huy phụ nữ, cũng rất thức thời cáo từ.
- Giang công tử, chúng ta không tiện quấy rầy nhiều. Nếu như có cơ hội, sẽ thỉnh giáo thêm. Lần này ân cứu mạng, Tinh Huy ta nhất định ghi nhớ trong lòng.
Tinh Huy ôm quyền cáo từ, đồng thời nhắc nhở:
- Bảy thế lực lớn của Tội Nghiệt Chi Thành, lẫn nhau tầm đó cũng lục đục với nhau. Giang công tử kết giao, đồng thời cũng nên bảo trì tỉnh táo. Không nên bị cuốn vào quá sâu.
Đây là lời xuất phát từ nội tâm, Giang Trần gật đầu:
- Đa tạ nhắc nhở.
Đẩy cửa đi ra ngoài, trực tiếp đi đến đại sảnh. Tiểu nhị kia nhìn thấy Giang Trần, vội vàng chạy ra đón chào:
- Khách quan, mời đi theo ta, Tiếu công tử đã chờ ở nhã phòng.
Giang Trần gật đầu, cũng không nói gì, trực tiếp đi theo tiểu nhị.
Trong gian phòng trang nhã, rượu và thức ăn tinh xảo đã chuẩn bị tốt.
Một người trẻ tuổi vẻ mặt hưng phấn, đang đứng trước cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, tựa hồ ngưng thần tự hỏi mấy thứ gì đó.
Nghe được tiếng bước chân, liền xoay người lại, trên mặt hiển hiện mỉm cười:
- Bằng hữu, ngươi đã đến rồi. Mời ngồi.
Giang Trần đứng ở cửa ra vào, chắp tay:
- Tiếu công tử cùng ta không nhận thức, lại thiết yến chiêu đãi, tại hạ không khỏi sợ hãi.
Tiếu công tử mỉm cười:
- Bởi vì cái gọi là gặp lại cần gì từng quen biết? Đến, trước vào nói chuyện.
Giang Trần ngược lại không luống cuống, nhàn nhạt gật đầu, đi vào. Kéo qua một cái ghế, tự mình ngồi xuống.
- Rót rượu.
Tiếu công tử phân phó tiểu nhị.
Giang Trần hít hít cái mũi, cười nói:
- Rượu này quá kém, uống của ta đi.
Giang Trần trực tiếp lấy ra một bình Túy Tiên Nhưỡng, một bình Thần Nông Tân Nhưỡng.
- Tiếu công tử nếm thử rượu này xem.
Giang Trần đem hai bầu rượu này để xuống.
- A? Rượu nhà này, là rượu ngon a. Chẳng lẽ bằng hữu còn có rượu ngon hơn sao? Bổn công tử cũng muốn nếm thử.
Tiếu công tử khoát tay chặn lại:
- Các ngươi đi xuống trước đi.
Những tiểu nhị kia nghe tiếng, nhao nhao rời khỏi.
Giang Trần đặt ly, xếp bốn chiếc. Hai bầu rượu, mỗi loại rót hai chén. Trước mặt một người đặt hai chén rượu bất đồng.
- Một chén này tên là Túy Tiên Nhưỡng, một chén này, tên là Thần Nông Tân Nhưỡng. Tiếu công tử không ngại thử xem.
Khóe miệng Tiếu công tử mỉm cười, ánh mắt như có thâm ý mà nhìn Giang Trần. Bỗng nhiên nhếch miệng cười cười:
- Đều là tên rất hay, bổn công tử trước thử xem Túy Tiên Nhưỡng này.
Người này ngược lại rất thoải mái, trực tiếp nâng chén, một ngụm uống cạn.
Một lát sau, trên mặt Tiếu công tử lộ ra vẻ kinh ngạc, chép miệng tắc đầu luỡi, vỗ vào trên đùi:
- Hảo tửu, quả nhiên là hảo tửu.
Tiếu công tử thích thú, thoáng cái liền nhấc lên.
Lần nữa giơ ly Thần Nông Tân Nhưỡng, uống hết vào trong bụng.
Đặt ly mạnh lên bàn, Tiếu công tử mặt mày hớn hở:
- Tốt, thật tốt quá. Ha ha ha, rượu cũng như người, đều là bất phàm. Xem ra, bổn công tử cũng không có nhìn lầm.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Tiếu công tử cớ gì nói ra lời ấy?
- Bằng hữu dùng đan diệu thủ, cứu được một nam tử gần chết. Lại dùng ánh mắt, chấn nhiếp một đám Thành Vệ quân. Mới vừa rồi, bổn công tử đều tận mắt thấy. Ha ha, Tội Nghiệt Chi Thành, đã thật lâu không có xuất hiện qua nhân vật như bằng hữu ngươi rồi.
Giang Trần bất động thanh sắc:
- Nhân vật như ta? Không biết tại hạ có cái gì có thể vào pháp nhãn của Tiếu công tử?
Tiếu công tử cười nói:
- Tội Nghiệt Chi Thành, mỗi người đều vì mình. Ngươi lại ra tay cứu người, hơn nữa còn không phải ham con gái người ta. Đây là một kỳ. Ngươi đối mặt Thành Vệ quân bới móc, rõ ràng có thể nhẹ nhõm hóa giải, hơn nữa không có sát nhân, đây là hai kỳ. Rõ ràng có thủ đoạn như vậy, lồng ngực như vậy, lại lẻ loi một mình, đây là ba kỳ.
- Không biết ba kỳ này, có đủ hay không?
Tiếu công tử cười hỏi.
- Chỉ là một ít sự tình tầm thường, Tiếu công tử quá khen.
Giang Trần cũng không có bị Tiếu công tử rót thuốc mê đổ.
- Tốt rồi, ta và ngươi cũng không cần lẫn nhau thăm dò.
Tiếu công tử khoát tay chặn lại, cười nói.
- Nói đơn giản, bổn công tử rất thưởng thức ngươi. Thiên Nam Đồng Minh ta, ở Tội Nghiệt Chi Thành, coi như có chút thực lực. Trước mắt, Thiên Nam Đồng Minh ta, cũng cần thiên tài còn trẻ như ngươi. Ta cứ việc nói thẳng, lần này bổn công tử mời, là muốn hỏi một chút, ngươi có hứng thú gia nhập Thiên Nam Đồng Minh hay không?
Gia nhập Thiên Nam Đồng Minh?
Giang Trần nao nao, lời mời này, đến có chút đột nhiên, Giang Trần trong lúc nhất thời, lại trầm ngâm không nói. Hắn ở Đông Diên đảo, cũng không có ý định trường kỳ phát triển.
Gia nhập Thiên Nam Đồng Minh, mặc dù sẽ có một ít chỗ tốt, nhưng cùng lúc đó, cũng sẽ có rất nhiều ràng buộc, rốt cuộc là lợi nhiều hơn, hay là tệ nhiều hơn, Giang Trần trong lúc nhất thời cũng cân nhắc không ra.
Biểu hiện của Giang Trần chần chờ, cũng không có để cho Tiếu công tử cảm thấy ngoài ý muốn.
Tiếu công tử cũng không có nói tiếp, chỉ mỉm cười nhìn Giang Trần, lộ ra rất kiên nhẫn, chờ đợi Giang Trần trả lời.
Giang Trần trầm ngâm một lát, mở miệng nói:
- Việc này hiện tại ta còn không cách nào quyết đoán. Hơn nữa, nói thật, ta đối với Thiên Nam Đồng Minh của ngươi, còn chưa đủ hiểu rõ. Mà ngươi đối với ta, cũng chỉ là ấn tượng mặt ngoài, biết không nhiều lắm. Chuyện này, ta tạm thời không cách nào trả lời thuyết phục ngươi.
Giang Trần trả lời, tựa hồ không để cho Tiếu công tử cảm thấy bất ngờ.