Khi Linh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu nhập hầu, biểu lộ của Chu Khuê cùng Điền Thiệu, đều là ngây dại.
Một loại thể nghiệm mỹ diệu trước nay chưa có, lập tức truyền khắp toàn thân của bọn hắn.
Ở thời khắc này, đột nhiên bọn hắn minh bạch, vì sao Thạch Tiêu Dao sẽ một đường nói khoác, tại sao nói Linh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này, căn bản không phải Phàm phẩm có thể so sánh.
Hoàn toàn chính xác không cách nào so sánh được, hoàn toàn không ở một cấp độ.
Một chén rượu vào bụng, hai người thật lâu không thể nói chuyện, thật lâu, Chu Khuê mới thở dài nói:
- Rượu này chỉ ở trên trời mới có, nhân gian có thể uống mấy lần?
- Trần thiếu, rượu này, nếu bán ra, tuyệt đối là giá trên trời a. Khó trách Thái Phó sẽ phán rượu này thành áp trục chi bảo. Xem ra, ánh mắt của Thái Phó, đích thật không phải người bình thường có thể so sánh.
Điền Thiệu tán thưởng.
Tiếp qua, Chu Khuê cùng Điền Thiệu sẽ không khách khí, hai người ngươi một ly, ta một ly, uống sạch hai bình Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, một giọt không thừa.
Giang Trần thấy bọn họ uống vui vẻ, trong nội tâm cũng cao hứng. Dù sao, hắn chế rượu ra, có thể làm cho bằng hữu uống vui sướng, bản thân cái này là một sự tình để cho người vui sướng.
Sau khi uống xong, Chu Khuê thừa dịp cảm giác say, cười hắc hắc nói:
- Trần thiếu. Ngày đó ta ở Càn Lam Nam Cung, nghe Phí lão ca nói, Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này, Thần Tú Tạo Hóa Đan, còn có Tứ Quý Thường Thanh Đan gì đó, đều là bút tích của Trần thiếu ngươi. Lão Chu ta trở lại, cùng bà nương nói khoác vài câu, lại gây ra đại phiền toái a. Hôm nay, mỗi ngày ta đều có chút không dám về nhà. Đau đầu vô cùng.
- A? Chu lão ca, lời này nói như thế nào?
Giang Trần thấy ngữ khí của Chu Khuê có chút khoa trương, cũng cười nói.
- Ai, chỉ trách ta lắm miệng, nhắc tới Tứ Quý Thường Thanh Đan, nói Ninh trưởng lão phục dụng Tứ Quý Thường Thanh Đan, dung mạo ít nhất trẻ mười tuổi, làm cho bà nương nhà ta thoáng cái như bị điên, cả đêm không ngủ lôi kéo ta hỏi ba bốn lần. Những ngày này, chỉ cần ta về nhà, nàng liền nói sự tình Tứ Quý Thường Thanh Đan. Trần thiếu, ngươi đưa tặng đan phương cho Càn Lam Nam Cung nghiên cứu chế tạo, không biết lúc nào bọn hắn có thể sản xuất?
Giang Trần nở nụ cười, xem như minh bạch ý tứ của Chu Khuê.
Cũng may, lần trước luyện chế Tứ Quý Thường Thanh Đan, còn có một ít. Tuy đã không có Thượng phẩm, nhưng mà Trung phẩm vẫn còn mấy viên.
Lập tức lấy ra một viên:
- Chu lão ca, Càn Lam Nam Cung sản xuất, chỉ sợ không nhanh như vậy. Ta vừa vặn còn một viên, đưa cho chị dâu a. Chút lòng thành, không thành kính ý.
Loại đan dược này, Giang Trần căn bản không coi là chuyện quan trọng, đối với Giang Trần mà nói, tựa như cải trắng, không có bất kỳ giá trị tiếc rẻ.
Tặng người, để người thiếu ta một nhân tình, cớ sao không làm?
Chu Khuê luống cuống tay chân:
- Cái này... Cái này sao có thể chứ? Thứ này, giá trị liên thành, ta không thể thu a. Nếu không, ta trả tiền được không?
Điền Thiệu cười nói:
- Chu phó tổng quản, Trần thiếu coi ngươi là bằng hữu mới đưa, ngươi muốn trả tiền, hắn sẽ mất hứng.
- Lão Điền nói có lý. Chu lão ca coi Giang Trần ta là bằng hữu, giúp ta xử lý chuyện lớn như vậy. Này chỉ là một viên thuốc, còn nói tiền? Đây không phải xem thường ta sao?
Chu Khuê cười hắc hắc, ở dưới Giang Trần cùng Điền Thiệu khuyên bảo, thu đan dược vào.
Đừng nhìn Chu phó tổng quản ở Long Nha vệ quyền cao chức trọng, nhưng mà ở nhà, chỉ có thể là con ngoan. Bà nương của hắn, mới là người đứng đầu nói một không hai trong nhà.
Nghĩ đến cầm đan dược này, về nhà có thể làm bà nương vui vẻ, ở trước mặt bà nương thẳng eo, để cho bà nương đến hầu hạ hắn, trong nội tâm liền kích động, vô cùng chờ mong cảm giác hãnh diện sau khi về nhà kia.
Tiệc rượu tản ra, Giang Trần chợt nhớ tới một chuyện, giữ Điền Thiệu lại, đưa một bình Linh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu nói:
- Lão Điền, bình Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này, ngươi giúp ta đưa cho Thượng Quan Đại tổng quản.
Ở Long Nha vệ uống Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, loại sự tình này, sớm muộn gì sẽ rơi vào tai Thượng Quan Dực, hơn nữa còn cùng Phó tổng quản và một Đô thống uống, việc này tuy nói là việc nhỏ, nhưng nếu như bỏ qua Đại tổng quản, sẽ không tốt.
Giang Trần không sợ cái gì, nhưng Điền Thiệu còn là thủ hạ của Thượng Quan Dực.
Một bình Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, có thể phát ra tác dụng rất lớn.
Ly khai Long Nha vệ, Giang Trần lại đi Đa Bảo Đạo Tràng một chuyến, nhiều Linh Dược như vậy, thoáng cái ủy thác cho Đa Bảo Đạo Tràng, ngược lại là một đại sinh ý.
Mà Giang Trần, cũng từ Đa Bảo Đạo Tràng đổi về rất nhiều Linh Dược hắn cần. Bộ phận còn lại, Giang Trần ủy thác Đa Bảo Đạo Tràng bán đi. Giang Trần không cần tiền, chỉ cần những vật hắn thiếu, về sau chỉ cần Đa Bảo Đạo Tràng có, toàn bộ đổi thành.
Đương nhiên Đa Bảo Đạo Tràng không dám lợi nhuận chênh lệch giá của Giang Trần, cơ hồ là đồng giá trao đổi.
Giao dịch xong, Thạch Tiêu Dao chết sống kéo Giang Trần uống rượu, Giang Trần biết rõ, chỉ sợ thằng này lại nhớ thương Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu của hắn rồi.
Bất đắc dĩ chỉ phải tống ra một bình.
Từ Đa Bảo Đạo Tràng nhận được Linh Dược mình cần, Giang Trần thắng lợi trở về.
Lúc xế chiều, Điền Thiệu mang một ngàn khối Minh Bài phi hành đến, hiệu suất làm việc này, có thể nói là cao đến thần kỳ, để cho Giang Trần rất thoả mãn.
- Trần thiếu, Đại tổng quản thu Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu của ngươi, rất là cao hứng, nói có rảnh mời ngươi đi chỗ của hắn tâm sự.
Trong lời nói của Điền Thiệu, đối với Giang Trần tràn đầy bội phục. Rốt cuộc hiểu rõ tại sao Giang Trần phải đưa cho Đại tổng quản một bầu rượu.
Rượu chỉ là phụ, trọng yếu là một loại quan hệ hòa hoãn, bỏ đi ngăn cách, kéo gần lại với nhau.
Lấy được lệnh bài phi hành, Giang Trần gọi Câu Ngọc tới.
- Câu Ngọc, cho ngươi một nhiệm vụ, ngươi mang theo những Minh Bài phi hành này, đi biên cảnh kéo đại quân Kim Dực Kiếm Điểu tới.
Đám đại quân Kim Dực Kiếm Điểu kia, dừng lại ở biên cảnh rất lâu, Giang Trần cũng có chút nhớ.
Điền Thiệu ở một bên, lại chủ động xin đi giết giặc:
- Trần thiếu, lần này đi biên cảnh, phải qua Càn Lam Bắc Cung, tới tới lui lui, tránh không được bị Càn Lam Bắc Cung nhìn chằm chằm vào. Không bằng, ta mang một đám Long Nha vệ, đi cùng Câu Ngọc tiểu thư? Như vậy có thể chiếu ứng lẫn nhau!
Giang Trần hồi tưởng lại phong cách làm việc của Càn Lam Bắc Cung, nghĩ nghĩ, vẫn gật đầu:
- Lão Điền, như vậy sẽ không khiến ngươi khó xử chứ?
Điền Thiệu cười nói:
- Trần thiếu, ngươi bây giờ là đối tượng Long Nha vệ chúng ta trọng điểm chiếu cố, hầu hạ ngươi, chính là một trong những công việc của ta a.
- Ha ha, lão Điền, ngươi cũng học nói năng ngọt xớt rồi.
Có Điền Thiệu đi theo, Giang Trần càng thêm yên tâm. Nói thật ra, để cho một mình Câu Ngọc đi, Giang Trần có chút lo lắng.