- Các huynh đệ, chúng ta rút lui.
Nhìn thấy Trương thống lĩnh dẫn người rời khỏi, Giang Trần cũng thở dài một hơi.
Cái gì mà thiếu phiệt chủ Mộ Dung đại phiệt Giang Trần cũng không sợ. Thiếu phiệt chủ Vương Đằng của Vương Đình đại phiệt Giang Trần cũng đã gặp, làm sao có thể sợ thiếu phiệt chủ của Mộ Dung đại phiệt kia được chứ?
Tuy rằng Giang Trần không biết Mộ Dung đại phiệt trong hai mươi tám đại phiệt xếp hạng thứ mấy, nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, tuyệt đối không có cách nào so sánh được với Vương Đình đại phiệt.
Vương Đình đại phiệt là thế lực có tư cách tranh đoạt ngôi vị đệ nhất phiệt cùng với Bàn Long đại phiệt. Địa vị nhất định là vượt qua những đại phiệt khác một bậc.
Mộ Dung đại phiệt này cho dù có chút căn cơ, cũng tuyệt đối không mạnh như Vương Đình đại phiệt.
Nếu như ngay cả Vương Đình đại phiệt cũng đã đắc tội, thì sao phải sợ một Mộ Dung đại phiệt?
Có đạo là, con rận nhiều không sợ ngứa.
Giang Trần cũng không phải là người chủ động gây chuyện, nhưng chuyện đã xảy ra, không có lý do gì mà hắn phải sợ hãi.
Cuối cùng, không phải Giang Trần hắn cố ý chọc vào đối phương, mà là đối phương vô duyên vô cớ chọc vào hắn.
- Hoàng Nhi, đám súc sinh thô lỗ này làm nàng phải chịu ủy khuất rồi.
Tuy rằng Giang Trần diệt đám người đại hán bị chột mắt này, nhưng sự giận dữ trong lòng còn chưa tiêu tán.
Ngược lại Hoàng Nhi thì nhẹ nhàng cười nói:
- Những chuyện nhỏ nhặt này cũng không thể coi là ủy khuất lớn được. Hoàng Nhi đã làm liên lụy tới Trần ca rồi.
Hoàng Nhi nói tới đây cũng nhẹ nhàng thở dài.
Tuy rằng nàng không ủng hộ câu nói, cái gì mà hồng nhan họa thủy, thế nhưng mà Hoàng Nhi cũng biết, dung mạo của nàng có đôi khi quả thực sẽ rước tới một ít phiền phức không đáng có.
Đây cũng là nguyên nhân mà nàng muốn che dấu dung mạo của mình, không phải là nàng không tự tin, mà là hành tẩu thiên hạ, nàng không muốn vô duyên vô cớ đột nhiên có nhiều phiền phức như vậy.
Dung nhan lúc này c ủa nàng kỳ thực đã che dấu một ít, chỉ là nàng và Giang Trần tâm linh tương thông. Không muốn ở trước mặt Giang Trần làm ra bộ dáng xấu xí trước kia.
Vì vậy cho nên phiền toái mới tới, chuyện này khiến cho trong lòng Hoàng Nhi cảm thấy có chút áy náy.
Giang Trần tiêu sái cười nói:
- Hoàng Nhi nàng thiên sinh lệ chất, cho dù che dấu thì mị lực cũng không thể nào ngăn cản được. Nực cười ta lúc đầu trong lòng còn cảm thấy tiếc hận thay cho nàng.
- Tiếc hận cái gì?
Hoàng Nhi cười hi hi nói:
- Là tiếc hận Hoàng Nhi là người xấu xí sao?
Giang Trần cười ha hả, hắn chỉ cảm thấy lúc này vô cùng vui vẻ, hòa thuận. Kiếp trước kiếp này, còn chưa có một nữ nhân nào có thể khiến cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác xúc động như lúc này.
Giờ phút này Giang Trần rất muốn có được thiếu nữ trước mắt này. Có được nàng, cả đời này không phân ly.
- Không biết Long huynh đột phá thế nào rồi?
Giang Trần đột nhiên giật mình, nếu như thiếu phiệt chủ Mộ Dung đại phiệt sau đó tới nơi này, chỉ sợ khó tránh khỏi quấy rầy Long Tiểu Huyền tu luyện.
Nghĩ tới đây Giang Trần lại nói:
- Hoàng Nhi, không thể nói trước được, còn phải ủy khuất nàng một chút, tạm thời đeo mặt nạ lên.
Hoàng Nhi cực kỳ ng he lời, cười hi hi, tay áo khẽ quét qua mặt một chút. Trên mặt liền xuất hiện một chiếc mặt nạ, thủ pháp kỳ lạ khiến cho Giang Trần không thể không cảm thán.
- Đi, trước tiên chúng ta rời khỏi đây.
Giang Trần suy tính, nếu như đại hán chột một mắt kia quả thực đem tin tức này nói cho thiếu phiệt chủ Mộ Dung đại phiệt.
Đoán chừng không lâu sau thiếu phiệt chủ kia sẽ chạy tới nơi này.
Nghe lời nói của đại hán chột mắt kia, thiếu phiệt chủ này nhất định là loại phong lưu hèn hạ, bại hoại. Giang Trần để Hoàng Nhi đeo mặt nạ lên cũng không phải là sợ thiếu phiệt chủ này. Mà là hắn biết rõ, nếu như khai chiến ở nơi này, tất sẽ ảnh hưởng tới Long Tiểu Huyền tu luyện.
Cho nên cho dù có muốn chiến, cũng không thể ở nơi này.
Có thể kéo dài một chút thời gian thì cố gắng kéo dài thời gian vậy.
Long Tiểu Huyền đột phá tuyệt đối không phải trong thời gian ngắn. Có lẽ năm ba ngày, có lẽ mười ngày nửa tháng.
Trong quá trình này, Giang Trần tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.
Long Tiểu Huyền tín nhiệm Giang Trần hắn, kết làm minh hữu với hắn. Giang Trần lại là người thủ tín, nếu như là minh hữu, lúc này nên tuân thủ nghiêm ngặt chức trách của một minh hữu.
Huống chi trên đường đi, Long Tiểu Huyền trở thành tay đấm cho hắn, bao nhiêu lần giúp hắn phân ưu, giải nạn. Điểm này trong lòng Giang Trần biết rõ.
Hắn không rời khỏi Long Tiểu Huyền, Long Tiểu Huyền cũng cần hắn.
Thời khắc mấu chốt, nên giữ vững lập trường.
Giang Trần vừa muốn rời khỏi, bỗng nhiên trên con đường có một đạo thân ảnh nhanh chóng đi tới. Giang Trần nhìn lại, người này chính là Trương thống lĩnh đã đi từ trước đó.
- Trương thống lĩnh, không phải ta bảo ngươi rời đi rồi sao?
Giang Trần nhíu mày, hắn không ghét Trương thống lĩnh này, trái lại còn có chút thưởng thức người nam nhân này.
Mặc dù có chút ngu trung, thế nhưng tuyệt đối là nam nhân có thể đảm đương được.
Trương thống lĩnh nghẹn họng cả buổi, mãi sau mới thốt ra một câu:
- Ta phải ở lại nơi này bảo hộ Chân Đan Vương.
- Trương thống lĩnh, chuyện ở nơi này ngươi biết hậu quả sau khi ngươi nhúng tay vào chứ?
Giang Trần nhìn vào ánh mắt của hán tử này, có chút tức giận cũng không thể nào bộc phát nổi.
Dù sao người ta cũng có ý tốt.
- Ta biết rõ.
Trương thống lĩnh gật đầu xác nhận:
- Thế nhưng mà ta nhất định phải ở nơi này, ta không muốn các huynh đệ chịu chết không có nghĩa là lão Trương ta sợ chết. Đời này của ta nếu không phải có Bàn Long đại phiệt đề bạt thì tuyệt đối không đi tới được bước này. Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ. Lão trương ta kiếp này không có hôn phối, không có hậu nhân là bởi vì định bán cái mạng này cho Bàn Long đại phiệt. Những người kia vũ nhục Bàn Long đại phiệt cũng chính là địch nhân của lão Trương ta. Nếu như đồng đảng của bọn chúng tới, vậy thì nhất định cũng là địch nhân của Bàn Long đại phiệt. Cho dù chết ta cũng phải chết ở nơi này, đây là địa bàn của ta.
Những lời này của lão Trương hiển nhiên đã chuẩn bị thật lâu, nói cực kỳ lưu loát, cũng cực kỳ kiên định.
Giang Trần và Hoàng Nhi liếc nhìn nhau, hiển nhiên không ngờ tới Trương thống lĩnh này lại trung nghĩa như vậy.
Người ta nói tới bước này lại đuổi người ta đi, hiển nhiên hắn không làm được.
Giang Trần gật đầu nói:
- Lão Trương, Bàn Long đại phiệt có người như ngươi thì mãi không suy tàn. Ta tin tưởng, Bàn Long đại phiệt còn có thể là đệ nhất phiệt. Những đại phiệt khác trong Lưu Ly vương thành không thay thế nổi địa vị của bọn họ.
Hai mắt Trương thống lĩnh sáng ngời, nói:
- Chân Đan Vương, ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?