Được Thánh Tổ đại nhân tán thành, hắn đưa ra ba điều kiện, ba tiêu chuẩn.
Điều thứ nhất Giang Trần đã thực hiện một cách hòan mỹ, có lẽ Thánh Tổ đại nhân cũng đã nhìn thấy trong mắt a.
Như vậy kế tiếp Giang Trần cũng định đi hoàn thành điều kiện thứ hai. Trong một năm thu được mười vạn điểm tích lũy trong thánh địa. Yêu cầu này, một mặt là khảo nghiệm năng lực của hắn, một mặt khác là cũng để phục chúng.
Nếu như Giang Trần có thể trong thời gian ngắn ngủi kiếm được mười vạn điểm tích lũy mà nói. Như vậy về sau hắn nhận được ưu đãi gì trong thánh địa, về sau thánh địa ủng hộ hắn ra sao, cũng đều có thể phục chúng. Ai cũng không thể nói lời nào nữa.
Không thể không nói, nhiệt tình của Giang Trần tăng vọt.
Thánh Tổ đại nhân đã chính miệng hứa hẹn. Nếu như hắn có thể đạt được ba điều kiện này, Vĩnh Hằng thánh địa sẽ ủng hộ hắn vô điều kiện.
Giai đoạn hiện tại thứ Giang Trần cần nhất chính là loại ủng hộ không điều kiện này.
Nếu như quả thực có thể được Vĩnh Hằng thánh địa ủng hộ không điều kiện, chuyện hắn và Hoàng Nhi, nhất định sẽ có chỗ chuyển mình. Đến lúc đó hắn có thể danh chính ngôn thuận, từ Yến gia đón Hoàng Nhi trở về.
Đây là chuyện Giang Trần mong đợi nhất.
Nở mày nở mặt, qunag minh chính đại từ Yến gia mang Hoàng Nhi đi. Chuyện này đối với Hoàng Nhi mà nói, cũng là kết quả tốt nhất.
Nếu như lén lút mang đi, cuối cùng sẽ không đủ quang minh lỗi lạc. Không đủ hả giận, hơn nữa cũng có hậu hoạn.
Mà thông qua loại phương thức này quang minh chính đại mang đi, làm cho Yến gia can tâm tình nguyện. Tươi cười đưa tiễn, chẳng những không có hậu hoạn, cũng có thể thả ra một ngụm ác khí.
Nghĩ tới đây, ý chí chiến đấu của Giang Trần tăng lên gấp đôi.
Lại một lần nữa trở lại Công đức điện gặp Cốc Vân Tân trưởng lão, sau nửa năm, vị trưởng lão này thấy Giang Trần và Tử Xa Mân quay lại cũng rung động.
Nhất là ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Giang Trần bắt đầu có chút nóng bỏng.
- Thiệu Uyên tiểu hữu, xem ra mong ước hoàn mỹ của CỐc mỗ đã hoàn thành. Thiệu Uyên tiểu hữu nửa năm không gặp, quả nhiên đã khiến cho Cốc mỗ lau mắt mà nhìn a.
- Nếu như Cốc mỗ không nhìn nhầm mà nói, tiểu hữu có lẽ đã đột phá Thiên Vị a?
Cốc Vân Tân chậc chậc tán thưởng:
- Tử Xa huynh, xem ra ngươi thực sự đã đem đến một thiên tài sáng chói cho thánh địa a.
Trong thanh âm của Cốc Vân Tân tràn ngập cảm khái.
Tử Xa Mân mỉm cười, ngược lại cũng không kể công, tự mãn.
- Cốc huynh, Thiệu Uyên tiểu hữu đột phá Thiên vị, cũng vội vàng làm ra cống hiến với Thánh địa. Nhưng không biết trong thánh địa có nhiệm vụ nào từ mười vạn điểm cống hiến trở đi hay không?
Cốc Vân Tân khẽ giật mình:
- Thiệu Uyên tiểu hữu, ngươi quả thực muốn ngay từ đầu đã nhận nhiệm vụ Chí Tôn hay sao?
Chỉ có nhiệm vụ Chí Tôn, mỗi một nhiệm vụ mới có mười vạn điểm cống hiến trở lên.
Nhưng mà trực tiếp khiêu chiến nhiệm vụ Chí Tôn, nguy hiểm cực lớn. Vạn nhất không có hoàn thành, phải móc điểm cống hiến ra.
Ví dụ như nhiệm vụ Chí Tôn có mười vạn điểm cống hiến.
Giang Trần không có hoàn thành nhiệm vụ này, như vậy hắn sẽ bị khấu trừ điểm cống hiến của bản thân mình. Khấu trừ một phần mười.
Đây cũng là tai hại của việc trực tiếp nhận nhiệm vụ Chí Tôn.
Nếu như Giang Trần từ nhiệm vụ cấp thấp từng bước đi lên dần, tiến hành theo chất lượng, có trụ cột, dù hắn không có hoàn thành, cũng không có bị khấu trừ điểm cống hiến.
Cho nên nói ở Công Đức điện, có rất ít người gấp gáp như vậy, trực tiếp xin làm nhiệm vụ Chí Tôn đầu tiên. Cho dù là người tự cho mình là thiên tài siêu phàm cũng sẽ không gánh chịu phong hiểm như vậy.
Không phải là bọn họ không dám mạo hiểm. Mà là có mạo hiểm hay không cũng không quan trọng.
Nhưng mà đối với Giang Trần mà nói, thời gian một năm hắn cũng không có kiên nhẫn khiêu chiến từng nhiệm vụ một tiến lên. Chẳng những hao phí tinh lực, cũng lãng phí thời gian.
Thứ Giang Trần hiện tại không lãng phí nổi chính là thời gina.
Thời gian thiên tài luận kiếm càng ngày càng gần. Có lẽ cũng càng ngày càng gần tới ngày số mệnh tông môn va chạm.
Lúc này mỗi một ngày đối với Giang Trần đều vô cùng trân quý. Tự nhiên hắn không muốn lãng phí thời gian vô vị như vậy.
Đối mặt với sự kinh ngạc của Cốc Vân Tân, Giang Trần cũng cười khổ nói:
- Cốc trưởng lão, Thiên tài luận kiếm thời gian không còn nhiều lắm. Ta phải thu được mười vạn điểm cống hiến trước khi thiên tài luận kiếm diễn ra. Cho nên phong hiểm này ta phải gánh chịu. Đương nhiên nếu như vận khí ta tốt, cũng chưa chắc không có hy vọng vượt qua nha.
Cốc Vân Tân cười khổ không thôi, cũng không nói gì nữa. Hắn thấy người trẻ tuổi này nhiệt tình tăng vọt như vậy, ý chí chiến đấu sục sôi, tự nhiên không nỡ dội cho tiểu tử này một gáo nước lạnh.
Nhưng mà trong lòng hắn thì lại không cho là đúng.
Nếu như nhiệm vụ Chí tôn dễ hoàn thành như vậy. Vậy thì cả Thánh địa, mỗi người đều có thể đi hoàn thành nhiệm vụ Chí Tôn, sao có thể còn sót lại nhiều nhiệm vụ Chí tôn như vậy chứ?
Nhiệm vụ đã trở thành Chí tôn, đã cất vào trong kho vài thập niên, thậm chí mấy trăm năm cũng không có ai có thể hoàn thành. Chuyệ này rất khó mà nói rõ được.
Tử Xa Mân nhìn ra được Cốc Vân Tân cảm thấy Giang Trần không nên xúc độc như vậy.
Chỉ là Cốc Vân Tân rất biết làm người, thấy Thiệu Uyên này đã có chủ ý kiên định như vậy, hắn cũng không có phản đối. Tất cả chuyện này Tử Xa Mân đều nhìn trong mắt.
Trên thực tế Tử Xa Mân cũng biết Thiệu Uyên làm như vậy quá gấp gáp. Thế nhưng mà hắn đứng trên lập trường của người trẻ tuổi cân nhắc, kỳ thực cũng có đạo lý.
Thiên tài luận kiếm như lửa cháy xém lông mày, nếu như làm từ nhiệm vụ cấp thấp lên, ai biết tới khi nào mới có thể thu được mười vạn điểm cống hiến?
Còn không bằng thử thời vận ở nhiệm vụ khu Chí Tôn, vạn nhất xuất hiện kỳ tích thì sao?
Trong mắt Tử Xa Mân, người trẻ tuổi Thiệu Uyên này, bản thân cực kỳ hiểu sáng tạo kỳ tishc.
- Tử Xa huynh, Thiệu Uyên tiểu hữu, phần quyển trục này ghi lại đại bộ phận nhiệm vụ chí tôn, có lý giải vắn tắt tất cả. Đương nhiên, giới thiệu vắn tắt chỉ là nói ngắn gọn về nhiệm vụ mà thôi, cũng không có nói rõ bản thân nhiệm vụ. Cho nên đây chỉ là quyền trụ giới thiệu vắn tắt. Chỉ tạo điều kiện cho các ngươi tham khảo mà thôi.
Cốc Vân Tân vẫn rất tận chức trách, lấy quyển trục này ra, đặt ở tước mặt Giang Trần và Tử Xa Mân.
Tử Xa Mân mỉm cười:
- Thiệu Uyên, đây là hồ sơ bí mật trong thánh địa, ngươi cho dù xem, nhưng phải nhớ kỹ, không thể tiết lộ mảy may.
Cốc Vân Tân cũng gật đầu, thận trọng nói:
- Tử Xa huynh nói đúng, nội dung của quyển trục này phải giữ bí mật. Có lẽ cũng có người khác xem qua phần quyển trục này, nhưng mà mỗi một người xem qua đều có nghĩa vụ phải giữ bí mật. Một khi tiết lộ ra ngoài, bị thánh địa kiểm chứng, tất sẽ trở thành tội nhân của thánh địa.
Giang Trần thấy bọn họ thận trọng như vậy cũng cười nói:
- Ưu điểm của ta không nhiều lắm, nhưng mà thủ khầu như bình đây là một trong những ưu điểm lớn nhất của ta.