Mục lục
Độc Tôn Tam Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai trăm năm qua thế cục trong Lưu Ly vương thành ổn định cũng không thể thoát khỏi công lao hiển hách của đệ nhất phiệt Bàn Long đại phiệt này.

Nếu như đổi thành Vương Đình đại phiệt, trong lòng ít người đều không dám xác định. Dù sao từ phong cách của Vương Đình đại phiệt xem ra, Vương Đình đại phiệt không thể nghi ngờ vô cùng tham lam, quá coi trọng lợi ích, thậm chí còn vô cùng bá đạo.

Cho nên rất nhiều khách mời nhìn như lựa chọn tiến vào Thái Uyên lâu, thế nhưng trong lòng chưa hẳn đã khăng khăng nhất mực với Vương Đình đại phiệt thực sự.

Trước đó bọn họ tiến vào Thái Uyên lâu là bởi vì lựa chọn giữa Vương Đình đại phiệt và Vi gia, là xuất phát tử bản năng mà thôi.

Nếu như lựa chọn theo bản tâm, chí ít có một nửa người ở đây không hy vọng Bàn Long đại phiệt bị Vương Đình đại phiệt thay thế.

Chín trọng tài tụ họp, không bao lâu sau liền thương nghị ra quy định đánh cuộc.

- Cơ Tam công tử, Vương công tử, phương án chúng ta đã có.

Một gã Đan Vương cửu cấp đầu tóc trắng xóa đi tới nói.

- Dục Đan Vương, mời nói.

Cơ Tam công tử cùng với Vương Đằng ở trước mặt Dục Đan Vương này cũng không dám làm ra vẻ, đều vô cùng cung kính.

Dục Đan Vương nói:

- Hôm nay nếu như đã là ngày hai cửa hàng khai trương. Đương nhiên sẽ có đan dược mới. Cửa ải thứ nhất là đánh cuộc đan dược. Mỗi một nhà xuất ra ba loại đan dược, chín trọng tài chúng ta sẽ cùng nhau bình luận. Người được số phiếu cao hơn sẽ coi như thắng cửa ải này.

Đề nghị này tất cả mọi người đều dự liệu tới, nếu như là cửa hàng đan dược, ngươi không đánh cuộc đan dược thì còn đánh cuộc cái gì nữa? Cửa này là ắt không thể thiếu.

- Có cửa ải thứ nhất, đương nhiên phải có cửa ải thứ hai. Không biết cửa ải thứ hai này đánh cuộc cái gì?

Vương Đằng nhàn nhạt cười hỏi.

Dục Đan Vương nói:

- Cửa hàng đan dược trừ đan dược hấp dẫn người bên ngoài ra, nhân tài cũng rất quan trọng. Cho nên cửa thứ hai, chúng ta cảm thấy là Đan Vương thi đấu. Nhân tài hùng hậu, cũng là một biểu tượng cho thực lực của cửa hàng đan dược. Điểm này tin rằng mọi người cũng không phủ nhận chứ?

Mỗi một cửa hàng đan dược đều có một ít cường giả tọa trấn. Cửa hàng lớn, tự nhiên sẽ có Đan Vương tọa trấn. Cho dù là không đặt lên được mặt bàn, hoặc ít hoặc nhiều cũng mời được đan dược sư tới chống đỡ thể diện.

Nhân tài đây mới là thực lực của cửa hàng đan dược, ai cũng không thể phủ nhận.

Một cửa hàng đan dược nếu như có một Đan Vương tọa trấn, như vậy nhân khí của cửa hàng đan dược này sẽ rất vượng. Thậm chí một Đan Vương, sẽ khiến cho cửa hàng đan dược càng có lực hấp dẫn hơn.

Đan dược là thứ người luyện chế ra, cho dù khó luyện chế hơn nữa nhiều lắm cũng chỉ là ba năm, năm năm khổ công mà thôi.

Mà bồi dưỡng một Đan Vương, ba năm mươi năm là rất ngắn, rất nhiều Đan Vương đẳng cấp cao, ba tới năm trăm năm cũng không tính là khoa trương.

Đan Vương đọ sức với nhau?

Mọi người nghe thấy phương án này đều buồn cười. Nhất là bên Thái Uyên lâu, thanh âm châm chọc, khiêu khích không ngừng truyền tới.

- Đan Vương? Thái Uyên các của vi gia có Đan Vương sao?

- Cửa này đã làm khó Thái Uyên các rồi? Ha ha, Đan Vương đấu nhau? Vậy thì Vi gia phải có Đan Vương mới được nha.

- Nhìn các ngươi nói xem, nói không chừng hiện tại người ta đã phái người đi mời Đan Vương của Bàn Long đại phiệt tới tọa trấn nha.

- Đan Vương của Bàn Long đại phiệt có quan hệ với Vi gia sao?

Bên Vi gia này ngoài dự đoán của mọi người lại vô cùng bình tĩnh. Thái Uyên lâu bên này muốn khiến cho bọn họ khẩn trương, bối rối, thế nhưng trên mặt phụ tử Vi gia căn bản lại không có một chút biểu hiện nào.

Ngược lại, Cơ Tam công tử bỗng nhiên lạnh nhạt mở miệng:

- Dục Đan Vương, thứ cho ta lắm miệng nói một câu. Thái Uyên lâu này của bọn họ có một đống lớn Đan Vương, tất cả đều có lệnh bài thân phận của Thái Uyên lâu sao? Nếu như không có, liệu có được tính là ăn gian, giúp Thái Uyên lâu hay không? Nếu như là ăn gian, như vậy có phải Cơ mỗ cũng có thể mời Đan Vương của Bàn Long đại phiệt ta hay không?

Vấn đề này vô cùng hợp lý.

Dục Đan Vương gật đầu, nhìn qua Vương Đằng nói:

- Vương Đằng công tử, những Đan Vương này đều có thể đại biểu cho Thái Uyên lâu sao?

Vương Đằng thản nhiên nói:

- Cửa ải này là chỉ định đội ngũ hay là cá nhân?

Dục Đan Vương nhìn về phía Vi gia, hiển nhiên muốn hỏi ý tứ Vi gia.

Vi Thiên Tiếu vội nói:

- Đương nhiên chỉ định là tốt nhất, tránh cho có người ăn gian.

Vương Đằng nở nụ cười khinh thường, ăn gian? Vi gia nhà ngươi cũng quá coi trọng chính mình? Đối phó với Vi gia ngươi còn ăn gian? Quả thực là nực cười chết người.

Vương Đằng quay người lại, nói với đám Đan Vương sau lưng:

- Các ngươi ai nguyện ý xuất trận?

- Ta.

- Thiếu phiệt chủ, phái ta đi.

- Tranh giành làm cái gì? Đương nhiên là ta rồi.

Những Đan Vương này kẻ sau nối tiếp kẻ trước, chỉ có tên Đan Vương cấp cao kia chưa có mở miệng. Hiển nhiên với tư cách Đan Vương thất cấp, loại trường hợp này, hắn tự nhận thấy bằng vào thân phận của mình không nên xuất đầu lộ diện.

Vương Đằng đột nhiên suy nghĩ rồi nói:

- Vi gia các ngươi có Đan Vương hay sao?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Vương Đằng, dường như ánh mắt ngươi ngày càng kém a. Kẻ bất tài này chính là Đan Vương khách khanh của Vi gia, Đan Vương tọa trấn của Thái Uyên các.

- Ngươi?

Vương Đằng lạnh nhạt nhìn Giang Trần, sao hắn lại không biết Giang Trần cơ chứ? Hỏi như vậy chỉ là cố ý làm nhục Vi gia mà thôi.

Trên thực tế lần trước Vi Thiên Thông và Dư đan sư thất thủ, khiến cho Vương Đằng đã chú ý tới Đan Vương của Vi gia.

Vương Đằng lạnh nhạt dò xét Giang Trần một chúng, nhìn thấy Giang Trần này cũng không phải ba đầu sáu tay, cũng không phải là thiên tài đan đạo thâm niên gì. Trong lúc nhất thời cũng không có tâm đề phòng gì.

Hắn nói với tên Đan Vương lục cấp kia:

- Vinh Đan Vương, ngươi lên đi, giáo huấn tiểu tử này một chút, để cho hắn biết nên làm người thế nào.

Vinh Đan Vương kia vui vẻ nói:

- Được, thuộc hạ nhất định không có làm nhục sứ mạng.

Sau khi song phương chọn lựa người, ánh mắt mọi người lần nữa trở lại trên người Dục Đan Vương.

Cửa ải thứ nhất là đánh cuộc đan dược, cửa thứ hai là Đan Vương thi đấu, vậy thì còn cửa thứ ba thì sao?

Dục Đan Vương gật gật đầu, nói:

- Nếu như cửa thứ nhất và cửa thứ hai đều thắng chia đều cho hai bên, vậy tự nhiên phải có cửa thứ ba. Nếu như thắng lợi cả hai cửa ải trước, vậy thì không cần tới cửa thứ ba. Nhưng mà cửa thứ ba ta cũng nói một chút, là chín trọng tài chúng ta tự mình khảo hạch. Nội dung cụ thể khảo hạch cái gì, đến lúc đó chúng ta sẽ nói rõ ràng hơn.

Ba cửa, quy tắc trên cơ bản đã rõ ràng.

- Quy tắc các ngươi đều hiểu rõ rồi chứ?

Dục Đan Vương hỏi.

Phụ tử Vi gia gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ quy tắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK