Mục lục
Y võ song toàn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 260: Cậu trộm đồ!




Người vừa lên tiếng họ Điền, cũng là người chơi đồ cổ, mặc dù không phải là nhân vật lớn gì cả nhưng cũng là một ông chủ nhỏ.



Bà cụ chau mày lại:"Chắc không phải đâu, thẻ tre này cho dù là về bút pháp chế tác hay cảm giác tay cũng có thể nhìn ra là có từ lâu đời, cái này không giống đồ giả".



Ông chủ Điền chau mày: "Không phải hàng giả? Vậy chắc là hàng lậu rồi!"



"Theo như tôi được biết, thẻ tre Hoa Đà này, vẫn luôn ở trong tay lão gia Ngô Anh Trác nổi tiếng trong làng đồ cổ, Ngô lão gia là người như thế nào, chắc hẳn lão phu nhân cũng biết".



Bà cụ gật đầu, bà cụ rất yêu thích đồ cổ, danh tiếng của Ngô Anh Trác đương nhiên như sấm bên tay, nhưng người ta thân phận cao sang, bà cụ còn chẳng có cơ hội gặp mặt nữa là.



Không ngờ, thẻ tre Hoa Đà vô cùng nổi tiếng này lại nằm trong tay Ngô Anh Trác?



Bà cụ đột nhiên có chút không nén được giận, đập bàn một cái, lạnh lùng nói.



"Thẻ tre này, mấy người lấy ở đâu!"



Tần Lâm nói: "Ông ấy nói đúng, thẻ tre này là Ngô Anh Trác tặng cho tôi".



Ông chủ Điền đột nhiên cười lạnh: "Tặng cho cậu? Cậu không cần phải chém gió ở đây đâu, thẻ tre Hoa Đà này năm năm trước Ngô lão gia đã nhận được, xem như bảo vật quý giá, món đồ ông ấy thích nhất, trước đây đây biết bao nhiêu người trả giá cao mà ông ấy không bán, cậu chỉ là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mà chủ tịch Ngô có thể tặng cậu sao? Cậu đang mơ à!"



Mấy người bạn bên cạnh ông chủ Điền cũng cười rộ lên.



Bà cụ bình thường vẫn rất thích đồ cổ, nên cũng kết bạn nhiều trong giới.



Người thường xuyên giao lưu trong giới đồ cổ, ai lại không biết Ngô Anh Trác chứ?



Chỉ cần là người có chút giao tình với Ngô lão gia đều biết bảo bối quý giá nhất của ông ấy chính là thẻ tre Hoa Đà đó, món đồ quý giá như vậy sao có thể dễ dàng tặng cho người khác được chứ?



Hơn nữa, tên nhóc Tần Lâm cũng chỉ là một người thanh niên không quyền không thế, nhìn thì có vẻ giống bạn trai của Chúc Linh Linh.



Đừng nói là bạn trai của Chúc Linh Linh, cho dù có là cả nhà họ Chúc cũng chẳng ai có uy danh khiến Ngô lão gia tặng đồ quý giá như vậy được.



Vẻ mặt bà cụ càng trở nên khó coi, đứng dậy cầm lấy cây trượng trong tay, vẻ mặt tức giận nói.



"Họ Tần kia, cậu thật sự muốn gây rắc rối cho tôi sao! Cậu trộm đồ của người ta để tặng cho tôi? Người khác sẽ nhìn tôi như thế nào đây! Bây giờ tôi ra lệnh cho cậu, mau trả đồ cho người ta đi!"



"Đồ cậu trộm, tôi không cần!"



Vương Vân cũng không ngờ rằng, bảo Tần Lâm tặng quà lại thành ra thế này.



"Mẹ đừng tức giận, đều là con không tốt, chuyện quan trọng thế này mà lại giao cho cậu ta, để con nói cậu ta".



Vương Vân quay người lại, đột nhiên trở nên tức giận.



"Tần Lâm! Cậu sao thế! Không phải cậu có tiền sao, sao lại đi trộm đồ của người ta? Nhân lúc người ta chưa phát hiện thì trả lại đi!"



Tần Lâm nói: "Tôi nói rồi, là ông ấy tặng cho tôi, không phải tôi trộm".



"Cậu còn ngụy biện!"



Vương Vân hận không thể tát cho anh một bạt tai, Linh Linh đúng là mù mắt rồi, sao lại nhìn trúng tên này chứ!



Bà ấy vội vàng đi đến chỗ ông chủ Điền nói.



"Ông chủ Điền, ông có địa chỉ của Ngô lão gia không, để tôi lặng lẽ gửi thứ này lại".



Ông chủ Điền hừ lạnh: "Đùa tôi sao, gia thế nhà Ngô lão gia ở đâu, bà nghĩ muốn đi là đi sao? Mấy người trộm bảo bối của Ngô lão gia, chắc chắn đã bị phát hiện rồi!"



Bà cụ ngồi xuống, vẻ mặt cũng có chút khó coi.



"Đúng vậy, ông chủ Điền nói đúng, đồ quan trọng như vậy mà mất, không thể nào đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra được".



"Ông chủ Điền, ông cho tôi số điện thoại của chủ tịch Ngô đi, tôi gọi điện xin lỗi ông ấy, mong ông ấy có thể tha thứ".



Tần Lâm đứng bên cạnh, vẻ mặt thoáng cười lạnh.



Đám người này đúng là tấu hài, người khác không nể mặt bà ấy thì bà ấy cứ khăng khăng dán lấy, Tần Lâm nể mặt bà ấy thì bà ấy lại không cần.



Bà cụ lấy số điện thoại xong, thấp thỏm bấm gọi, rõ ràng là đối phương không nhìn thấy bà cụ nhưng bà cụ vẫn cung kính đứng lên.



"Alo, là chủ tịch Ngô sao? Tôi là Âu Dương Diễm Diễm của nhà họ Chúc, không biết ông có biết không".



"Là như thế này, bạn trai của cháu gái nhà tôi tuổi trẻ bồng bột trộm đồ của ông, tôi muốn xin lỗi ông, là tôi dạy dỗ không nghiêm, thực sự xin lỗi".



Ngô Anh Trác nghe vậy liền ngây người một lát.



"Trộm đồ của tôi? Đồ gì?"



Bà cụ hít sâu một hơi, lấy dũng khí nói.



"Là thẻ tre Hoa Đà".



"Cái gì!"



Ngô Anh Trác đột nhiên kinh ngạc.



Thẻ tre Hoa Đà đó không phải ông ấy vừa tặng cho Tần thần y sao, sao lại bị người ta trộm nhanh thế?



"Nhà họ Chúc đúng không, tôi đến ngay đây".



Nói xong, Ngô Anh Trác liền ngắt điện thoại.



Mặt bà cụ lại tái thêm vài phần nữa.



Đúng như ông chủ Điền nói, thẻ tre này là món đồ Ngô lão gia thích nhất, ông ấy chắc chắn vô cùng quý nó, vừa nghe bị trộm, giọng của ông ấy lập tức tỏ ra rất kích động.



Xong đời rồi, lần này là xong đời rồi, đắc tội với người ta rồi.



Bà cụ tức giận đập cây trượng trong tay.



"Các người đúng là làm tôi tức chết mà!"



Buổi tiệc mừng thọ đang tốt đẹp lại bị làm thành thế này, mời nhiều người đến như vậy, rõ ràng là để mở rộng mối quan hệ, kết quả là lại đắc tội với người có máu mặt, đúng là bây giờ có hối hận cũng không kịp.



Bà cụ cầm cây trượng chỉ vào gia đình Chúc Linh Linh.



"Các người, còn không quỳ xuống!"



Hai người Vương Vân và Chúc Linh Linh không hề do dự, bà cụ đã nói vậy, mặc dù bọn họ không bằng lòng nhưng vẫn quỳ xuống.



Chúc Linh Linh do dự một lát, đang định quỳ xuống thì Tần Lâm đột nhiên đỡ cô ấy dậy.



"Em có sai đâu, sao phải quỳ?"



Bà cụ nghiến răng nghiến lợi: "Nó không sai, người sai là cậu đấy! Cậu mới nên là người quỳ xuống!"



Tần Lâm cười lạnh: "Tôi lại càng không sai, tôi tặng bà quà mà lại sai sao?"



Bà cụ tức giận đến nỗi khóe miệng giật giật: "Cậu không sai? Cậu trộm đồ nhà người ta, liên lụy đến nhà họ Chúc chúng tôi, cậu còn mặt dày nói cậu không sai? Cậu như thế này mà muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga sao, muốn yêu Linh Linh sao? Tôi thấy cậu đang mơ giữa ban ngày rồi đó!"



Vương Vân trừng mắt: "Họ Tần kia! Cậu còn không mau quỳ xuống, đừng liên lụy đến nhà tôi nữa!"



Nhìn mặt những người này, Tần Lâm cười lạnh.



"Muốn quỳ thì các người quỳ đi, tôi không có thói quen quỳ trước mặt người khác".



Chúc Linh Linh cắn môi một cái, cúi đầu nói.



"Cháu tin anh Tiểu Lâm!"



"Chúc Linh Linh!"



Bà cụ và Vương Vân tức muốn chết, con nhỏ này, đúng là muốn tạo phản mà!



Tần Lâm nói: "Các người không cần phải vội, đợi lát nữa Ngô Anh Trác đến đây rồi sẽ thấy rõ sự việc thôi".



Bà cụ hừ lạnh một tiếng: "Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!"



Vừa dứt lời, một chiếc xe đã đỗ trước cửa, bà cụ thấy vậy vội vàng đứng lên, chống cây trượng đi ra ngoài, người nhà họ Chúc cũng vội vàng đến bên cạnh đỡ, những người khách cũng nhao nhao đi ra ngoài đón.



Dù gì cũng là nhân vật lớn như vậy, bọn họ không dám thất lễ.



Chỉ có hai người Vương Vân, Chúc Dũng quỳ dưới đất, còn Tần Lâm và Chúc Linh Linh đứng bên cạnh.



Chúc Linh Linh hỏi: "Anh Tiểu Lâm, chúng ta không ra ngoài sao?"



Tần Lâm nói: "Không cần, chờ chút là được".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK