Mục lục
Y võ song toàn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không thể, đây rõ ràng là do tôi bắt được, dựa vào gì mà phải đưa cho cô? Cô là ai chứ, thật nực cười. Trời đất có thể làm chứng là do tôi bắt được, tự nhiên cô lại đến giành chim tuyết với tôi? Đừng có mơ, tôi đã canh nó ba ngày ba đêm rồi đấy”.

Tần Lâm khinh khỉnh nói.

Con chim tuyết này rõ ràng là do anh bắt được, người cô gái này cũng quá không biết xấu hổ rồi, không nói không rằng bèn nhảy ra đòi chim tuyết của anh, vậy mà coi được sao?

Tần Lâm không phải loại người dễ bị ức hiếp, huống chi chuyện này căn bản không phải lỗi của anh.

"Anh... anh thật vô lý!"

Cô gái nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn chằm chằm vào Tần Lâm.

"Thật thú vị, rốt cuộc ai mới là người không nói lý ở đây? Cô nói con chim tuyết này là của cô sao, cô bắt được à? Bây giờ cô có cầm nó hay không?"

Tần Lâm lạnh lùng nhìn cô gái.

"Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu anh không đưa cho tôi thì đừng trách tôi không khách khí”.

Cô gái trầm giọng nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tần Lâm.

Mặc dù lúc này ánh chiều tà hệt như màu máu, nhưng dù gì vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, Tần Lâm nhìn kĩ thì thấy người phụ nữ này quả thực rất xinh đẹp, hơn nữa dáng vẻ hung dữ cũng vô cùng đáng yêu, nhưng chỉ yêu thôi thì không có cái mà ăn, một mình anh phải chịu đói là quá đủ rồi, anh tuyệt đối sẽ không để cho ai có được con chim tuyết này.

"Sao nào, cô muốn dùng bạo lực à? Ê dô, tôi sợ lắm đấy, ở trong rừng rậm như thế này, có khi nào cô sẽ làm gì không đứng đắn với tôi hay không?"

Tần Lâm tỏ ra kinh ngạc, giả bộ sợ hãi.

"Chắc anh đến từ núi Côn Luân đúng không?"

Cô gái cười khẩy.

"Vậy thì sao, mà không thì sao? Thế cô là ai? Đêm dài như vậy, chắc là ra để hưởng lạc hả, ha ha ha”.


Tần Lâm cười phá lên, cô gái lập tức nổi điên, mặt mày tím tái.

"Tên dâm tặc, hôm nay bà sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ, cho dù anh có là ai thì tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu”.

Cô gái từ từ tiến đến, ép sát Tần Lâm, sau lưng cầm một thanh trường đao, nó rất mảnh, dài hơn một mét, xem ra vô cùng sắc bén, khiến cho người ta có cảm giác ớn lạnh.

“Vụt...”

Cô gái múa đao chĩa thẳng về phía Tần Lâm, sát ý dâng trào.

"Chỉ vì một con chim tuyết mà cô lại muốn giết tôi à, này, phụ nữ như cô cũng quá hung ác rồi đó. Người xưa có câu, miệng rắn ở bụi tre xanh, kim độc của ong bắp cày, tuy độc nhưng vẫn không bằng lòng dạ đàn bà, xem ra là đúng thật đấy nhỉ”.

Tần Lâm xua tay nói, vẻ mặt đầy thất vọng.

"Đừng nói nhảm nữa, nếu hôm nay không đưa chim tuyết cho tôi thì anh nên chuẩn bị bỏ mạng lại đây đi. Hơn nữa anh dám gạ gẫm bà đây sao, nếu tôi không cho anh nếm thử mùi đao của tôi thì anh vẫn chưa biết sợ đâu nhỉ?"

Cô gái đã chuẩn bị xong xuôi, lưỡi đao sắc bén khiến người ta phải kinh sợ.

Tần Lâm có thể thấy được cô gái này không hề tầm thường, thanh đao trên tay cô cũng vô cùng sắc bén.

Lúc này cô chỉ thẳng vào anh, sát khí dâng trào, xem ra không phải là nói đùa, hơn nữa, nếu phụ nữ trở nên vô lý thì sẽ không ngại gì cả.

Khóe miệng Tần Lâm hơi nhếch lên, cô gái này thật sự đang rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể chặt mình ra thành trăm nghìn khúc.

"Con gái mà đấm đấm giết giết là không tốt đâu, thế này đi, chim tuyết chia ra mỗi người một nửa, chắc tôi ăn cũng đủ rồi. Chẳng phải cô chỉ đang thèm con chim tuyết trong tay tôi hay sao? Phụ nữ thường thích vậy mà”.
1629029557893.png


“Bớt nói lại đi, tiếp chiêu!”

Lúc này, cô gái hoàn toàn không cho Tần Lâm cơ hội phản bác, ngay lập tức rút trường đao xông thẳng về phía anh, sát khí đùng đùng.

Tần Lâm cũng không để yên, anh dùng quyền đấm chết chim tuyết ngay lập tức, lát nữa là sẽ có thịt chim tuyết nướng ăn rồi.


Tần Lâm lấy lùi làm tiến, khi ánh mắt hai người giao nhau, cô gái ngập tràn tinh thần chiến đấu, dùng trường đao chém liên tục về phía anh, trong cơn gió tuyết, ánh đao liên tục nhấp nháy.

Hai bóng người không ngừng quyện vào nhau trong gió và tuyết, Tần Lâm lấy lùi làm tiến, cây cổ thụ và bóng người liên tục hòa vào nhau, lấy bất biến ứng vạn biến.

Phải nói rằng thực lực của cô gái này khá mạnh, đặc biệt là thanh trường đao trên tay, cô lao về phía trước, vô cùng dũng mãnh, cho dù có là đàn ông thì cũng chưa chắc gì theo kịp.

Tần Lâm liên tục lùi về sau, trường đao của cô hoàn toàn không thể chạm vào cơ thể anh, người đánh người lùi, lúc này cô gái lại càng thêm tức giận, mỗi lần tấn công cô đều hạ quyết tâm, nhưng cô cũng không thể làm gì khác, căn bản không thể nào làm Tần Lâm bị thương được.

"Có ngon thì đừng chạy!"

Cô gái vô cùng tức giận, nhưng Tần Lâm vẫn chưa thực sự giao đấu với cô, cho dù thực lực của cô rất mạnh cũng không cách nào đánh bại được Tần Lâm, chiêu thức của đối phương khiến cô không thể làm gì được.

Tần Lâm cũng cảm thấy buồn cười, chỉ muốn trêu chọc cô một chút, khi đối mặt với những đòn tấn công dữ dội của cô thì anh lại rất bình tĩnh, thực lực của cô cũng ngang ngửa với Triệu Vô Cực, vậy nên anh mới hoàn toàn không sợ đòn tấn công của cô.

Khóe miệng Tần Lâm chợt nở nụ cười rạng rỡ, cô gái lại càng ngày càng lo lắng, vậy mà anh lại tỏ ra vẻ ung dung, hệt như người đang ngồi câu cá vậy.

"Cô đuổi không kịp tôi đâu, ha ha ha, tôi mạnh như vậy đấy. La la la la!"

Tần Lâm tỏ ra giễu cợt, cô gái lại càng giận đến phát run, nhưng vẫn không sao bắt được Tần Lâm.

Địch tiến ta lùi, Tần Lâm hoàn toàn không cho cô bất kỳ cơ hội nào.

“Đáng ghét!”


Cô gái nghiến răng giận dữ, vung tay chém ba nhát trường đao.

Tần Lâm tiếp tục chơi trò tiêu hao thể lực với cô, hai người cứ di chuyển loanh quanh trong rừng, cô gái đã bị Tần Lâm dẫn xoay mòng mòng, nhưng không tài nào đánh trả.

Dáng vẻ thở hổn hển của cô khiến Tần Lâm thấy rất thoải mái.

"Không nổi nữa à? Bây giờ đổi sang tôi nhé?"

Đôi mắt của Tần Lâm sáng lên, sau đó anh bắt đầu phản kích.

Cô gái đã hao tổn rất nhiều thể lực nhưng vẫn không tài nào đuổi kịp Tần Lâm, vậy mà anh vẫn tỏ ra ung dung như vậy, điều này cho thấy thực lực của Tần Lâm hoàn toàn có thể trấn áp được cô, cô gái càng lúc càng tức giận, nhưng cũng chỉ vô ích mà thôi.

Tần Lâm xông lên, ánh mắt như thiêu đốt, bước chín bước liên hoàn để áp sát cô gái, cô lại một lần nữa vung trường đao trong tay, nhưng lần này Tần Lâm lại trực tiếp nắm lấy lưỡi đao.

Cô gái hoàn toàn sốc, cô không thể tin được Tần Lâm lại thực sự nắm lấy lưỡi đao của cô chỉ bằng một tay.

Ngay lúc cô còn đang do dự, Tần Lâm đã lập tức kéo cô sang một bên, trường đao trong tay cũng rơi ra, cô gái liền kêu lên một tiếng, trực tiếp rơi xuống lớp tuyết dày, giống hệt như một con chó đang ăn phân vậy.

"Ha ha ha, xem ra cô cũng chỉ có thế, hoàn toàn thua xa so với những gì tôi tưởng tượng, tôi cứ tưởng cô là nữ chính trong phim kiếm hiệp cơ, hóa ra cũng chỉ là tép riu bên lề mà thôi. Ha ha ha”.

Lời châm chọc của Tần Lâm khiến cô gái như muốn đào một cái hố để chui xuống, nhưng bây giờ cô đã không còn đường lui nữa rồi.

“Tôi giết anh!”

Cô gái rống lên, đập lòng bàn tay xuống đất, xoay người giơ nắm đấm lên, hung hăng lao về phía Tần Lâm đang đứng bất động như núi, anh không những bắt được những cú đấm liền hoàn mà còn bóp chặt lại, khiến cô không sao nhúc nhích được.

"Hở một tí là đòi giết người, con gái nhà ai mà tại sao lại không biết nhã nhặn như thế? Cô như vậy thì ai dám lấy chứ? Xem tôi dạy dỗ cô thế nào”.

Tần Lâm duỗi lòng bàn tay ra, hung hăng vỗ mông cô gái.


“Anh... anh dám đánh tôi?”

Cô gái bỗng cảm thấy sợ hãi, trong mắt lóe lên vẻ thẹn thùng cùng tức giận không thể che giấu được.

“Đồ khốn!”

Tần Lâm hơi nheo mắt lại, nụ cười càng thêm rạng rỡ.


"Cô còn dám mắng tôi ư? Được thôi, vậy hôm nay tôi sẽ khiến mông cô nở hoa”.

Tần Lâm vỗ mạnh vào mông cô gái, khiến cô la hét liên hồi.

"Đồ khốn kiếp! Tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu, có ngon thì anh thả tôi ra đi”.

Cô gái vẫn nghiến răng nghiến lợi nói.

"Nếu hôm nay không thể đánh để cô phục thì tôi sẽ không tên Tần Lâm!"

Tần Lâm nhẫn tâm đánh cô một cái đau điếng, cô vừa tức vừa xấu hổ, nước mắt đầm đìa.

“Huhu...”

“Hu hu hu...”

Khóc rồi sao?

Tần Lâm giật mình, không chịu nổi rồi ư? Mới đánh có mấy cái mà đã khóc rồi à? Vậy cái kiểu hung tợn đòi giết người vừa nãy đâu rồi.

Tần Lâm vốn muốn cho cô gái không biết trời cao đất dày này một bài học, nhưng bây giờ lại khóc oang lên thế này.

Chị hai, chị hai yếu đuối như vậy hả?

Nhưng điều mà Tần Lâm không thể chịu được chính là tiếng phụ nữ khóc, cô gái này khóc như thể chết đi sống lại vậy.

Vốn định đùa với cô một lát, nhưng bây giờ thì hay rồi, khóc như vậy thì Tần Lâm còn tâm trạng gì nữa đây.

"Đừng khóc, được không? Cô to đầu như vậy rồi, nam tử hán đại trượng phu, đổ máu chứ không đổ lệ”.

Tần Lâm trầm giọng nói.

“Hu hu hu!”

Cô gái vẫn còn khóc lóc thảm thiết, điều này khiến cho Tần Lâm có hơi bất lực, nếu cứ tiếp tục như vậy thì đầu anh sẽ nổ tung mất.


"Được rồi, đừng khóc, tôi không đánh cô nữa có được không?"

Tần Lâm buông cô gái ra, ai mà biết được bây giờ cô lại cắn mạnh vào Tần Lâm một phát.

“Buông ra!”

“Cô cầm tinh con chó hả!”

Tần Lâm tức giận đẩy cô gái xuống đất, người phụ này thật không biết xấu hổ mà.

"Có tin là tôi sẽ giết cô không? Hiếp trước rồi giết sau, rồi lại hiếp rồi giết?"

Tần Lâm tức giận nói với cô gái, sắc mặt sa sầm.

Cô gái tái mặt vì sợ hãi, bất giác lùi lại phía sau, toàn thân run rẩy.

Tần Lâm nhìn thấy cô gái này thực sự đã sợ mình, xem ra anh nên sớm làm vậy mới đúng, phụ nữ thì có ai mà không coi trọng thân thể mình chứ?

Hiếp trước rồi giết, rồi lại hiếp rồi giết! Thật sự có chút tàn nhẫn, ngay cả bản thân Tần Lâm cũng phải phục những tên sát nhân biến thái này, đương nhiên anh nhất định sẽ không làm ra những chuyện như vậy, tất cả chỉ là để hù dọa cô gái này mà thôi.

“Đừng...”

“Đừng qua đây...”

Cô gái lẩm bẩm.

"Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời thì tôi nhất định sẽ không tàn nhẫn như vậy, đương nhiên, nếu không nghe lời thì, he he he, vậy tôi cũng không chắc đâu đấy”.

Tần Lâm nhướng mày nói, vẻ hoảng sợ trong mắt cô gái càng ngày càng đậm.

"Đừng chạy, chạy sẽ không vui đâu”.

Tần Lâm mỉm cười, vẻ hoảng sợ trong mắt cô gái càng khiến Tần Lâm cảm thấy hứng thú, vừa nãy cô còn rút đao định giết người, vậy mà bây giờ đã hoàn toàn biến thành một con gà mái nhỏ, run rẩy sợ hãi.

“Cẩn thận...”

Cô gái bỗng kêu lên rồi bỏ chạy, phía sau Tần Lâm đột nhiên xuất hiện bốn con gấu to lớn!
1629029584350.png

“Má nó!”

Bốn con gấu trắng này không hề đơn giản, hơn nữa còn có vẻ rất hung dữ, chúng đã nhắm vào bọn họ một hồi lâu rồi, bấy giờ Tần Lâm mới nhận ra cô gái kia không phải sợ mình, mà là sợ bốn con gấu trắng.


Tần Lâm chưa bao giờ nhìn thấy loại gấu trắng này, nhưng chắc chắn là chúng mạnh hơn nhiều so với gấu đen ở dãy núi Đại Hưng An, thân thể của chúng toàn là cơ bắp, da thịt dày mỡ, muốn phá vỡ được phòng ngự của chúng cũng là điều vô cùng khó khăn.

Gấu trắng có thể sống sót mạnh mẽ trên ngọn núi lớn phủ đầy tuyết thế này, nhất định không thể thua kém thú hoang bình thường được.

Tần Lâm cũng nhìn thấy được dục vọng trong mắt chúng, như thể chúng muốn biến anh và cô gái áo da thú kia thành bữa tối vậy.

Một con gấu trắng to lớn như vậy, cho dù có là cao thủ bình thường thì cũng không thể đánh bại được chúng, thậm chí còn có thể bị chúng giết cũng nên.

Có rất nhiều lực lượng hùng mạnh trong tự nhiên, những con gấu trắng này chính là sự tồn tại phổ biến nhất, nhưng cho dù như vậy thì Tần Lâm cũng chưa chắc có thể đánh lại chúng.

Dù gì đây cũng là một trận đấu ở sân khách, nơi này là địa bàn của chúng, đương nhiên chúng sẽ không cho anh có bất kỳ cơ hội nào.

Những con gấu trắng này chẳng khác gì một đám quỷ đói, ở mảnh đất cằn cỗi này không dễ gì để kiếm được thức ăn, vậy mà bây giờ bọn họ lại đụng trúng đám gấu này, có vẻ khó nhằn rồi đây.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, cô gái áo da thú đã không quên nhắc nhở anh, tính ra vẫn còn chút lương tâm đấy.

Mặc dù tính khí có hơi thất thường, nhưng cô cũng không định thực sự giết anh, có vẻ cô cũng là người tốt, nhưng chim tuyết mà anh phải mất năm tiếng để đuổi theo, vậy mà bị người khác lấy mất thì ai mà không bực chứ.

Nhưng may là Tần Lâm mạnh hơn cô, nếu không thì cũng chưa biết ai thắng ai đâu, cho dù không giết nhưng nhất định cũng sẽ cho anh một bài học.

Nhưng dù sao cô cũng đã cứu anh một mạng, nếu như Tần Lâm không phản ứng kịp tình hình vừa rồi, cho dù không bị gấu trắng giết chết thì vẫn sẽ bị thương.

Tần Lâm và cô gái áo da thú cùng lùi lại về sau, nhưng bốn con gấu trắng dường như đã tìm được thời cơ thích hợp để giết bọn họ rồi.

"Cẩn thận một chút, không dễ nhằn đâu”.

Tần Lâm trầm giọng nói, cẩn thận nhìn chằm chằm vào chúng, chúng cũng có thể thấy được Tần Lâm không hề tầm thường, dù gì chúng cũng đã thấy được cảnh tượng giữa Tần Lâm và cô gái áo da thú kia, tuy những con gấu trắng này không biết nói, nhưng trí thông minh của chúng tuyệt đối cũng không hề thua kém con người.

Mấy con gấu trắng nhìn nhau rồi gầm lên, như thể chúng đang chuẩn bị tấn công Tần Lâm và cô gái áo da thú kia.

Người có tiếng người, động vật có tiếng của động vật, mặc dù không hiểu chúng đang nói gì, nhưng chúng cũng phải có cách giao tiếp riêng của mình, lúc này chúng mới thật sự ra tay.

Dù gì bốn con gấu trắng cũng có sức mạnh khá đáng sợ, ánh mắt của Tần Lâm càng trở nên nghiêm trọng, một con gấu trắng thế này nhất định có thể đánh bại được vài con gấu đen, bắp thịt cuồn cuộn, một đòn đánh của nó chắc cũng nặng vài nghìn ký, đó căn bản không phải là thứ mà con người có thể chịu được.

Ánh mắt Tần Lâm đanh lại để quan sát, anh không có đường lui nữa rồi, trời cũng đã tối dần, so với đám dã thú này thì con người chắc chắn sẽ phải chịu thiệt khi chiến đấu với chúng trong rừng rậm, hơn nữa hầu hết đều là động vật về đêm, bốn cặp mắt trắng dã sáng chói lấp lánh trong đêm đen khiến cho cô gái áo da thú đầy hoảng sợ và tràn đầy tuyệt vọng.

Có thể thấy được cô đang run lẩy bẩy, đám gấu trắng này tuyệt đối không dễ nhằn!
"Đợi một lát nữa thì chạy mau! Chia thành hai hướng, chúng ta không có lựa chọn nào khác đâu, đám gấu trắng này chính là chúa tể của nơi đây, chúng đã sống ở đây từ rất lâu rồi, chính là loài gấu tuyết độc nhất ở Côn Luân, cho dù có là cao thủ thất mạch thì khi ở trước mặt chúng cũng không đủ sức đánh trả đâu”.

Cô gái thì thào, rõ ràng là cô không muốn cho chúng nghe thấy.


Tần Lâm khẽ gật đầu một cái, cao thủ thất mạch chưa chắc có thể là đối thủ của chúng, chẳng trách ngay từ đầu cô gái đã lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi, thậm chí còn không muốn liều mạng đánh chúng.

Bởi vì có đánh cũng không lại, thậm chí còn làm bản thân lâm vào tình thế nguy hiểm, nhưng nếu bỏ chạy thì ắt sẽ có cơ hội sống sót.

Gặp phải những con gấu tuyết này thì kết quả sẽ rất thê thảm.

Lòng Tần Lâm thoáng run, chẳng trách Lâm sư huynh lại không để bọn họ một mình tiến vào dãy núi này, xem ra ngoài nguy hiểm tự nhiên thì đám gấu tuyết này cũng vô cùng đáng sợ, nếu như gặp phải một đám người thì không sao, chứ một hai người thì sẽ bị đánh tơi tả mất.

Không!

Chỉ có thể bị ăn mất mới đúng.

Cô gái áo da thú đã sẵn sàng để bỏ chạy, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!

Tần Lâm cũng muốn chạy, nhưng anh lại nghĩ chuyện này không đơn giản như thế, đám gấu này dường như đã chặn hết đường ra của bọn họ, hơn nữa lại còn liên tục ép sát, điều này càng làm tăng thêm cơ hội cho chúng, rừng rậm âm u như thế này, quả thực rất khó để bọn họ thoát khỏi được đám gấu kia.

“Gràooo...”

Sau một vài tiếng gầm gừ, gấu tuyết bắt đầu tấn công, bởi vì chúng không thể đợi thêm được nữa, bữa tối ngon lành đã ở trước mắt thì sao mà không vội vàng được chứ?

Lúc này Tần Lâm và cô gái áo da thú chia thành hai hướng, bọn họ muốn bỏ chạy, đây chính là hy vọng duy nhất.

Tốc độ của Tần Lâm vô cùng nhanh, nhưng hai con gấu tuyết kia cũng không để anh thất vọng, chúng kiên quyết đuổi theo anh, những cú đấm nặng nề lộn xộn mà chúng đánh ra thật khiến cho Tần Lâm không dám xem thường.

Trở lại vấn đề cơ bản, sức mạnh là vô hạn!

Chiêu thức của chúng đơn giản nhưng lại rất thực dụng, chính là giết chết con mồi trong thời gian ngắn nhất, đây mới là mục đích của chúng.

Không giống loài người hay chơi mấy chiêu màu mè, chúng chỉ cần đánh chết đối thủ là đủ rồi.

Hai con gấu tuyết đuổi theo anh, còn hai con còn lại đương nhiên là sẽ đuổi theo cô gái áo da thú.

Tần Lâm hết sức thận trọng, lấy lùi làm tiến, nhưng hai con gấu tuyết lại không có tâm địa gian xảo như vậy, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là giết chết rồi ăn thịt anh!

Những chiếc chân gấu liên tục đánh về phía anh, sắc mặt Tần Lâm lập tức trở nên vô cùng nghiêm nghị, có thể nói là nguy hiểm muôn trùng, lúc này Tần Lâm chỉ có thể né hết mức có thể mà thôi, dù gì sức mạnh của hai con gấu tuyết này còn có thể so sánh được với cao thủ thất mạch.

Mặc dù Tần Lâm đã tránh né mấy lần, nhưng mỗi lần chân gấu vỗ vào cây lớn lại khiến bông tuyết và cành cây rơi đầy trên mặt đất, điều này khiến cho Tần Lâm cảm thấy rất khó chịu.

Nhất thời hai bên đều lâm vào tình thế bế tắc, Tần Lâm không ngờ hai con gấu tuyết này lại lợi hại như vậy, tuy không đánh trúng anh nhưng lại gây cho anh rất nhiều phiền phức.

Thậm chí có một vài cái cây đã bị chúng đánh gãy trực tiếp, thật là kinh hãi.

1629029616248.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK