Bốp.
Cuốn sổ trên tay của một người đạo diễn rơi xuống đất, tất cả mọi người lập tức không nói nên lời.
“Tổng thanh tra Triệu, chị đang đùa đấy à! Hai năm hai sáu tuổi thì vừa mới tốt nghiệp mà? Các trường đại học Y có trình độ cao đều đào tạo năm năm cả, tốt nghiệp đại học xong đều đã hai ba hai tư tuổi rồi, tầm tuổi đấy liệu có kinh nghiệp khám chữa không? Điều này có vẻ đùa hơi quá trớn rồi đó tổng thanh tra Triệu?”
“Hai lăm hai sáu tuổi thì liệu có chữa được bệnh của chị không? Không phải lừa đảo đấy chứ?”
“Đúng vậy, có một số bác sĩ là lừa đảo, hoặc là những người trẻ tuổi kiêu ngạo to gan, giả vờ giả vịt, tổng thanh tra Triệu, chị phải cẩn thận đó”.
“Tôi nghĩ vẫn cứ nên chọn những người bậc thầy Đông y đi, hay là chọn Khổng Phàm Lâm cũng được đó”.
Nghe thấy mọi người nghi ngờ, tổng thanh tra Triệu nói.
“Có điều mọi người chưa biết, Khổng Phàm Lâm là ông chủ hai của y quán đó”.
Mọi người lập tức sững sờ.
Ông chủ hai?
Khổng Phàm Lâm là bậc thầy Đông y, đừng nói ở y quán, cho dù ở bệnh viện thì ông ta chắc chắn cũng là bác sĩ chuyên gia cao cấp.
Những cao thủ như này thường làm tư, làm bác sĩ tư nhân cho một vài gia tộc lớn, hoặc là nhận mở lớp nhận đồ đệ.
Làm gì có ai đồng ý làm trợ thủ, làm ông chủ hai cho người ta chứ?
“Tổng thanh tra Triệu, chị không đùa đấy chứ, chị có chắc đó là Khổng Phàm Lâm không?”
“Có khi nào là người đó giả mạo Khổng Phàm Lâm để đi lừa đảo không?”
“Tôi vẫn không tin có người trẻ tuổi nào lợi hại như vậy”.
“......”.
Mọi người đều xôn xao, anh một câu tôi một câu, tóm lại là không tin lời của tổng thanh tra Triệu lắm, tổng thanh tra Triệu cười nhạt, biết rằng sẽ thành ra thế này, xem ra đã đến lúc phải ra chiêu lớn rồi.
“Mọi người biết Liễu Thanh Thanh chứ”.
“Liễu Thanh Thanh? Là tổng giám đốc của mỹ phẩm Tầng Vân? Tất nhiên là biết rồi”.
Tổng thanh tra Triệu nói: “Tôi quen biết Liễu Thanh Thanh từ nhiều năm trước rồi, mọi người có biết vì sao ngày trước cô ấy chưa từng xuất hiện trước ống kính không?”
Mọi người đều mù tịt lắc đầu, bọn họ làm sao đoán được suy nghĩ của doanh nhân chứ.
Triệu Lệ Khôn nói: “Bởi vì Liễu Thanh Thanh vô cùng xấu xí!”
“Cái gì? Sao có thể chứ!”
Vẻ đẹp của Liễu Thanh Thanh là điều ai cũng phải công nhận cả, mới xuất hiện vài ngày đã lên tạp chí quốc tế, trở thành người nổi tiếng quốc tế, ngoài doanh nghiệp khổng lồ, còn một đặc điểm quan trọng nữa đó chính là vô cùng xinh đẹp.
Liễu Thanh Thanh thực sự là hiện thân của vẻ đẹp mềm mại của mỹ nhân phương Đông, nhất là khi khoác lên mình bộ sườn xám hay Hán phục, đến xinh đẹp đến nỗi khuynh quốc khuynh thành.
Một người phụ nữ như vậy sao lại xấu xí được chứ?
Triệu Lệ Khôn lạnh nhạt nói: “Lúc trước tôi đã gặp Liễu Thanh Thanh rồi, mụn nổi khắp mặt khắp người, còn bị lở loét quanh năm nữa, cho dù mặc quần áo dài tay, đội mũ đeo khẩu trang, quấn khăn cũng có thể ngửi thấy mùi khó chịu”.
“Trước đây Liễu Thanh Thanh không xuất hiện trước ống kính là vì nếu cô ấy xuất hiện thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hình ảnh công ty”.
“Cô ấy đã tìm đến các bác sĩ nổi tiếng thế giới, nhưng không ai có thể chữa khỏi được, chắc không ai nghi ngờ tài lực của Liễu Thanh Thanh đâu nhỉ?”
Tất nhiên không ai nghi ngờ tài lực của Liễu Thanh Thanh rồi, cho dù không phải là người giàu nhất, thì cũng nằm trong top mười cả nước, chắc chắn là rất giàu có.
Giàu có như vậy mà không chữa khỏi được bệnh của mình, cho thấy đây thực sự là một căn bệnh phức tạp khó chữa.
“Căn bệnh này đã được một thần y trẻ tuổi chữa khỏi, từ một con vịt xấu xí trở thành Liễu Thanh Thanh bây giờ”.
“Lẽ nào với y thuật như này còn không đủ thuyết phục người khác sao?”
Xét trình độ Đông y dựa trên tuổi tác, suy cho cùng cũng là vì không có tiêu chuẩn đo lường, nhưng hiện giờ đã có ví dụ sờ sờ trước mắt, ai không tin được chứ?
Liễu Thanh Thanh giàu có như vậy cũng không thể chữa khỏi bệnh, chứng minh không ai chữa được, với thực lực của cô ấy chắc chắn đã tìm đến bậc thầy Đông y.
Nhưng cuối cùng thì sao? Vẫn phải nhờ Tần Lâm mới chữa khỏi, điều này còn chưa đủ để chứng minh thực lực à?
Ví dụ về Liễu Thanh Thanh quả thật đã khiến mọi người đều phải câm lặng.
Không bàn đến cái khác, có thể chữa khỏi căn bệnh phức tạp khó chữa của Liễu Thanh Thanh đã đủ chứng minh tất cả.
Mấy người đạo diễn vẫn chau mày.
“Tổng thanh tra Triệu, cho dù người thần y trẻ tuổi mà chị đề cử thật sự có năng lực, nhưng vì hiệu quả chương trình, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên mời một người lớn tuổi một chút, nếu để người trẻ tuổi như vậy lên thì người dân xem sẽ cảm thấy rất kì lạ”.
Triệu Lệ Khôn nói: “Tôi lại cảm thấy chúng ta nên đổi mới sáng tạo, nên phá vỡ nhận thức của người dân về Đông y. Đúng là có rất nhiều bậc thầy Đông y lớn tuổi, nhưng cũng có rất nhiều người trẻ tuổi đã dám tự xưng là bậc thầy Đông y, kẻ lừa bịp cũng như vậy”.
“So với việc cố chấp tìm đến một người không vừa ý, chi bằng tìm một người giúp bùng nổ hiệu quả chương trình”.
“Tôi dám bảo đảm, người thần y này chắc chắn không vấn đề gì và hiệu quả chương trình chắc chắn sẽ vô cùng tốt”.
Mấy người đạo diễn và nhà sản xuất nhìn nhau, cuối cùng vẫn gật đầu, những gì tổng thanh tra Triệu nói cũng không tồi, nếu chỉ nói về mặt hiệu ứng chương trình thì chắc chắn sẽ rất tốt.
Một vị bác sĩ Đông y trẻ tuổi xuất hiện ở vị trí trung tâm, đảm nhận chức vị quan trọng nhất của đại hội Đông y, điều này vốn dĩ đã đi ngược lại nhận thức của công chúng về Đông y.
Các chương trình của đài truyền hình Trung Ương thường rất chính thống, vì vậy tỉ suất xem đều thấp hơn các show truyền hình của đài truyền hình vệ tinh.
Mọi người cũng muốn cải thiện điều này nhưng lại không dám làm quá lố, dù sao cũng là đài truyền hình Trung Ương, nhất là VTV1, vẫn phải nghiêm túc một chút mới được.
“Được thôi, tổng thanh tra Triệu chúng tôi đồng ý để cậu ấy đến thử sức, nhưng, phải kiểm tra cậu ấy trước đã, ít nhất phải chứng minh cậu ấy không chỉ biết các phương thuốc cổ truyền”.
Triệu Lệ Khôn gật đầu: “Được, để tôi liên hệ thử xem”.
Sau khi liên hệ được với Tần Lâm, khi nói về chương trình Tần Lâm cũng không muốn tham gia lắm, dù sao cũng là việc xuất hiện trước công chúng.
Nhưng Triệu Lệ Khôn đã mở miệng nhờ vả, trước đây Tần Lâm cũng đã nhờ bà ấy hai lần rồi, vả lại mục đích của chương trình này là tuyên truyền Đông y, anh thấy cũng được nên đã đồng ý.
“Cậu Tần, còn một chuyện nữa, mấy người đạo diễn và nhà sản xuất này thấy cậu trẻ quá, muốn tìm một vài bác sĩ Đông y nói chuyện với cậu, cậu thấy có được không?”
Tần Lâm cười nhạt, rõ ràng là tổ chương trình đài truyền hình Trung Ương không tin tưởng Tần Lâm.
Nhưng cũng không sao, tin hay không thì gặp nhau sẽ rõ thôi.
“Được, bà sắp xếp đi”.
Buổi tối, Triệu Lệ Khôn hẹn gặp mấy người Tần Lâm đến trường quay của đài truyền hình VTV1, buổi tối không có ai làm việc, mọi người ngồi đây cũng là để làm quen với môi trường.
Tổng đạo diễn Cao Tuyền đưa ba ông già đến trường quay, giới thiệu mọi người với nhau.
“Ba người này đều là bác sĩ Đông y nổi tiếng, một người khoa nội, một người khoa ngoại, một người khoa nhi”.
Khoa ngoại Đông - Tây y rất khác nhau, khoa ngoại Tây y đề cập đến phẫu thuật chữa trị các vết thương.
Còn khoa ngoại của Đông y là cách gọi chung chuyên trị các bệnh khác ngoài khoa nội, như bệnh về da, đau khớp, chỉ cần trên cơ thể có biểu hiện đau nhức hay khó chịu thì đều gọi chung là khoa ngoại Đông y.
Mà vị bác sĩ khoa nhi này chủ yếu là giỏi về khoa nhi, các phương diện khác cũng biết sơ sơ, đạt đến trình độ của bọn họ thì cơ bản đều thông thạo các khoa, chỉ có một phương diện sở trường nổi bật.
Sau khi ba vị thần y nguồi xuống, khinh thường nói.
“Đạo diễn Cao, tôi nghe nói các ông thuê một người trẻ tuổi làm bác sĩ chính? Sao chương trình các ông bây giờ lại vì nổi tiếng mà không từ thủ đoạn nào vậy?”