Hai mắt Tưởng Vân Đài lạnh lùng, nắm đấm xiết chặt, thế tựa chớp giật sấm rền, nghiền nát đối phương.
Tần Lâm cũng không hề sơ suất, hai nắm đấm giao nhau, sức mạnh vô cùng lớn, không ai chịu nhường ai.
Tạ Hồng Mai đứng bên cạnh vô cùng hốt hoảng, cuộc chiến với Tưởng Vân Đài này, dù thắng hay thua thì e là Tần đại sư đã quyết tâm kết thù với nhà họ Tưởng, sau này chắc chắn sẽ không dễ sống.
Nhưng người nhà họ Tạ ở bên cạnh thì vô cùng phấn khích.
"Không hổ là đệ tử của cao thủ bảng Hổ, Tưởng thiếu quả thật lợi hại quá."
"Tưởng thiếu thắng chắc rồi."
"Một tên nhà quê mà cũng dám so chiêu với Tưởng thiếu à, đúng là muốn chết."
"Hahaha, Tưởng thiếu bất khả chiến bại."
Mọi người bên cạnh thi nhau cổ vũ cho Tưởng Vân Đài, nhưng họ chưa kịp nói xong thì Tưởng Vân Đài đã rơi vào thế yếu, nắm đấm của Tần Lâm cứng như sắt, đánh cho Tưởng Vân Đài sắc mặt tái mét, không ngừng lui về sau, cuối cùng đành phải lui về giữa sảnh lớn.
Người nhà họ Tạ cũng kinh hãi, tên khốn này sao lại mạnh như vậy? Chẳng lẽ Tưởng thiếu cũng phải thua à?
Nếu Tưởng thiếu bị đánh bại thì không hay rồi, nhà bọn họ cũng không thoát nổi liên quan, khó thoát được cơn tức giận của nhà họ Tưởng.
Tưởng Vân Đài nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy không cam lòng, anh ta không thể thua, đây là việc liên quan đến thể diện nhà họ Tưởng, cũng như quyết định bản thân anh ta có thể ôm người đẹp về hay không.
Tần Lâm chỉ là một tên vô danh, dựa vào đâu mà đòi cướp người phụ nữ của anh ta chứ? Nếu thua thật, anh ta sẽ trở thành trò cười của cả thủ đô.
Không thể chịu đựng được!
Tưởng Vân Đài tay đấm chân đá, mạnh mẽ vang dội, anh ta là cao thủ huyết mạch, khí thế lại vô cùng dữ dội, mấy ông già nhà họ Tạ chắc chắn không phải đối thủ , nhưng dù vậy, dưới sự tấn công điên cuồng của Tần Lâm, anh ta vẫn có vẻ rất bị động.
Tần Lâm bình tĩnh không chút nao núng, thong thả đi đến trước mặt anh ta, tên Tưởng Vân Đài này quả thực mạnh hơn ba ông già họ Ta, nhưng có tác dụng gì chứ? Hiện giờ cao thủ huyết mạch đã không đủ tầm nữa rồi.
"Lâm tự quyết – Cửu Tự Chân Ngôn!"
Vẻ mặt Tần Tuấn nghiêm nghị, ấn quyết kết hợp, một chưởng tung ra, ấn quyết thay đổi như minh vương bất động, ấn quyết tưởng chừng đơn giản này đánh vào thân thể Tưởng Vân Đài, khiến anh ta chấn động lui lại mười mấy bước, sắc mắt anh ta tái mét, muốn đứng vững nhưng cuối cùng vẫn bị ngã xuống.
Bất Động Minh Vương Ấn gần như khiến nội tạng trong cơ thể anh ta bị thương ở các mức độ khác nhau.
Một ấn này khiến Tưởng Vân Đài ngây ngốc hoàn toàn, phun ra một ngụm máu tươi, tim đập loạn xạ, suýt chút nữa bị Tần Lâm giết chết, có đáng không?
Thực lực của tên này quả thực không thể coi thường, Tưởng Vân Đài tuy không cam tâm, nhưng cũng phải thừa nhận anh ta không phải là đối thủ của Tần Lâm.
Anh ta thua rồi, nhiều năm nay, anh ta là thiên tài của thế hệ trẻ tuổi, không ai có thể so với anh ta, tên Tần Lâm này là người đầu tiên, hơn nữa còn trực tiếp nghiền nát anh ta, thực lực thế này hoàn toàn đè bẹp anh ta.
"Sao có thể chứ...”
Tạ Trường Hà cũng không thể tin được, Tưởng Vân Đài – đại thiếu gia nhà họ Tưởng là một trong những thái tử số một số hai thủ đô, còn là đệ tử yêu quý của cao thủ bảng Hổ, thế mà lại thua thật rồi? Sao có thể chứ!
"Xem ra, nhà họ Tưởng cũng chỉ là cá mè một lứa mà thôi, kém cỏi như vậy mà dám tự xưng là một trong mười đại gia tộc, các người đúng là không biết xấu hổ, hiện giờ còn muốn tranh phụ nữ với tôi?”
Tần Lâm giễu cợt nói, sắc mặt Tưởng Vân Đài tái nhợt, nhưng phải công nhận anh ta đã bị đánh thua tan tác, đây là điều không thể phủ nhận.
"Rác rưởi đúng là rác rưởi. Bây giờ anh biết mình không xứng với Hồng Mai rồi chứ, có tôi ở đây, anh đừng mơ chạm đến một đầu ngón tay của Hồng Mai, muốn dùng thế lực chèn ép người khác cơ à, anh xứng chắc, cho dù là gia chủ nhà họ Tưởng đứng đây thì cũng đừng mong tôi cúi đầu”.
Tần Lâm nheo mắt, áp lực khủng bố khiến tất cả mọi người đều thấy khó thở.
"Chúng ta đi thôi."
Tần Lâm liếc nhìn Tạ Hồng Mai, khóe miệng Tạ Hồng Mai nở nụ cười xinh đẹp, nhưng vẫn vô cùng lo lắng cho an nguy của Tần đại sư, nhà họ Tưởng không hề dễ chọc, lần này anh đã hoàn toàn đắc tội với bọn họ rồi.
"Được!"
Tạ Hồng Mai nắm chặt bàn tay to lớn của Tần Lâm, lúc này đột nhiên có cảm giác mình được chăm sóc, trong lòng rất ấm áp, cô từ nhỏ đến lớn đều là người mạnh mẽ nhất, bởi vì cô sợ mình sẽ bị tổn thương. Một người có vẻ ngoài mạnh mẽ thì trong lòng sẽ càng trở nên mỏng manh, càng là một người như vậy, Tạ Hồng Mai càng dễ động lòng.
Tại nhà họ Tạ, địa vị của cô ấy là do chính mình đạt được. Bao nhiêu năm nay, nếu không phải do thực lực cô đủ mạnh thì cô đã sớm phải lấy chồng sinh con từ lâu rồi. Không ai biết, một mình cô phải chống đỡ cả một gia tộc khó khăn cỡ nào, càng không ai biết, cô đã từ chối biết bao nhiêu người.
Gia tộc chỉ coi cô là công cụ để vươn lên chứ không quan tâm đến việc cô có hạnh phúc hay không, hiện tại nhà họ Tạ đã dần ổn định và xét thấy Tạ Hồng Mai gần như đã hết không gian phát triển, nên bắt cô lấy chồng, muốn phát huy nốt công dụng cuối cùng để giúp nhà họ Tạ phát triển, để mang đến huy hoàng cuối cùng cho nhà bọn họ.
Đối với nhà họ Tạ, chỉ cần Tạ Hồng Mai có thể giúp gia tộc trở nên hùng mạnh là được rồi, lúc đầu sức mạnh của cô đủ để chấn động bốn phương, nhưng bây giờ, tìm được bóng cây lớn là nhà họ Tưởng, thì liên hôn có thể khiến nhà họ bọn càng thêm phát triển, vì thế bọn họ không hề do dự mà bắt Tạ Hồng Mai lấy chồng.
Nhưng Tạ Hồng Mai là một người phụ nữ rất độc lập và kiêu ngạo. Không ai có thể thực sự thuần hóa được con sư tử cái này trừ khi thực sự khiến cô ấy động lòng.
Rõ ràng, đại thiếu gia nhà họ Tưởng không phải là người như vậy, anh ta căn bản không thể khiến Tạ Hồng Mai cam tâm ở bên mình, vì vậy mới có chuyện ngày hôm nay.
Tần Lâm đã giúp Tạ Hồng Mai thoát khỏi gông cùm của nhà họ Tạ, nhưng cũng vì chuyện này, mà nhà họ Tưởng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh.
"Ông nội, từ nay cháu không muốn để mọi người tùy ý sắp xếp nữa, cháu là người nhà họ Tạ, nhưng cháu không phải công cụ để phát triển gia tộc."
Tạ Hồng Mai nói từng câu từng chữ, không ai có quyền chỉ đạo cô ấy làm những việc mà cô ấy không muốn làm.
"Tạ Hồng Mai, nhà họ Tạ, hay lắm, Tần Lâm, nhà họ Tưởng của chúng tôi sẽ không tha cho anh đâu, có gan thì đứng có trốn!”
Tưởng Vân Đài nghiến răng nghiến lợi nói, tuy rằng đã thua nhưng vẫn là thiếu gia nhà họ Tưởng, lúc này anh ta đã mất mặt hoàn toàn, nhất định phải tính sổ món nợ này.
"Thật sao? Ok, vậy chúng ta tính rõ một lần cho xong đi, từ nay về sau, nếu anh dám làm phiền Hồng Mai, thì tôi sẽ khiến anh thịt nát xương tan, khiến nhà họ Tưởng các ngươi mãi mãi chó gà không yên”.
Tần Lâm lạnh lùng nhìn Tưởng Vân Đài.
"Tần Lâm, anh đừng tự đắc. Tuy rằng tôi không phải là đối thủ của anh, nhưng sư phụ của tôi và nhà họ Tưởng không phải là người mà anh có thể xúc phạm. Sư phụ của tôi hiện tại đang ở thủ đô. Nếu anh không muốn chết, thì quỳ xuống dập đầu một trăm cái, nếu không sư phụ tôi đến đây thì anh sẽ chết không có chỗ chôn đâu".
Tưởng Vân Đài trịnh trọng nói.
"Làm sao mà một tên thua trận lại có thể dũng cảm như thế?"
Tần Lâm bất lực lắc đầu.
"Được rồi, hôm nay tôi sẽ đợi ở đây, sư phụ của anh là cao thủ bảng Hổ đúng không? Để tôi xem sư phụ anh có thể thắng tôi không, nếu thua thì e là anh sẽ càng thảm hại hơn đấy”.
"Không biết tự lượng sức mình, thực lực của sư phụ tôi muốn đánh chết mười tên như anh vẫn dư thừa”.
Tưởng Vân Đài rất lạnh lùng nói.
Tần Lâm nheo mắt, áp lực khủng bố khiến tất cả mọi người đều thấy khó thở.
"Chúng ta đi thôi."
Tần Lâm liếc nhìn Tạ Hồng Mai, khóe miệng Tạ Hồng Mai nở nụ cười xinh đẹp, nhưng vẫn vô cùng lo lắng cho an nguy của Tần đại sư, nhà họ Tưởng không hề dễ chọc, lần này anh đã hoàn toàn đắc tội với bọn họ rồi.
"Được!"
Tạ Hồng Mai nắm chặt bàn tay to lớn của Tần Lâm, lúc này đột nhiên có cảm giác mình được chăm sóc, trong lòng rất ấm áp, cô từ nhỏ đến lớn đều là người mạnh mẽ nhất, bởi vì cô sợ mình sẽ bị tổn thương. Một người có vẻ ngoài mạnh mẽ thì trong lòng sẽ càng trở nên mỏng manh, càng là một người như vậy, Tạ Hồng Mai càng dễ động lòng.
Tại nhà họ Tạ, địa vị của cô ấy là do chính mình đạt được. Bao nhiêu năm nay, nếu không phải do thực lực cô đủ mạnh thì cô đã sớm phải lấy chồng sinh con từ lâu rồi. Không ai biết, một mình cô phải chống đỡ cả một gia tộc khó khăn cỡ nào, càng không ai biết, cô đã từ chối biết bao nhiêu người.
Gia tộc chỉ coi cô là công cụ để vươn lên chứ không quan tâm đến việc cô có hạnh phúc hay không, hiện tại nhà họ Tạ đã dần ổn định và xét thấy Tạ Hồng Mai gần như đã hết không gian phát triển, nên bắt cô lấy chồng, muốn phát huy nốt công dụng cuối cùng để giúp nhà họ Tạ phát triển, để mang đến huy hoàng cuối cùng cho nhà bọn họ.
Đối với nhà họ Tạ, chỉ cần Tạ Hồng Mai có thể giúp gia tộc trở nên hùng mạnh là được rồi, lúc đầu sức mạnh của cô đủ để chấn động bốn phương, nhưng bây giờ, tìm được bóng cây lớn là nhà họ Tưởng, thì liên hôn có thể khiến nhà họ bọn càng thêm phát triển, vì thế bọn họ không hề do dự mà bắt Tạ Hồng Mai lấy chồng.
Nhưng Tạ Hồng Mai là một người phụ nữ rất độc lập và kiêu ngạo. Không ai có thể thực sự thuần hóa được con sư tử cái này trừ khi thực sự khiến cô ấy động lòng.
Rõ ràng, đại thiếu gia nhà họ Tưởng không phải là người như vậy, anh ta căn bản không thể khiến Tạ Hồng Mai cam tâm ở bên mình, vì vậy mới có chuyện ngày hôm nay.
Tần Lâm đã giúp Tạ Hồng Mai thoát khỏi gông cùm của nhà họ Tạ, nhưng cũng vì chuyện này, mà nhà họ Tưởng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh.
"Ông nội, từ nay cháu không muốn để mọi người tùy ý sắp xếp nữa, cháu là người nhà họ Tạ, nhưng cháu không phải công cụ để phát triển gia tộc."
Tạ Hồng Mai nói từng câu từng chữ, không ai có quyền chỉ đạo cô ấy làm những việc mà cô ấy không muốn làm.
"Tạ Hồng Mai, nhà họ Tạ, hay lắm, Tần Lâm, nhà họ Tưởng của chúng tôi sẽ không tha cho anh đâu, có gan thì đứng có trốn!”
Tưởng Vân Đài nghiến răng nghiến lợi nói, tuy rằng đã thua nhưng vẫn là thiếu gia nhà họ Tưởng, lúc này anh ta đã mất mặt hoàn toàn, nhất định phải tính sổ món nợ này.
"Thật sao? Ok, vậy chúng ta tính rõ một lần cho xong đi, từ nay về sau, nếu anh dám làm phiền Hồng Mai, thì tôi sẽ khiến anh thịt nát xương tan, khiến nhà họ Tưởng các ngươi mãi mãi chó gà không yên”.
Tần Lâm lạnh lùng nhìn Tưởng Vân Đài.
"Tần Lâm, anh đừng tự đắc. Tuy rằng tôi không phải là đối thủ của anh, nhưng sư phụ của tôi và nhà họ Tưởng không phải là người mà anh có thể xúc phạm. Sư phụ của tôi hiện tại đang ở thủ đô. Nếu anh không muốn chết, thì quỳ xuống dập đầu một trăm cái, nếu không sư phụ tôi đến đây thì anh sẽ chết không có chỗ chôn đâu".
Tưởng Vân Đài trịnh trọng nói.
"Làm sao mà một tên thua trận lại có thể dũng cảm như thế?"
Tần Lâm bất lực lắc đầu.
"Được rồi, hôm nay tôi sẽ đợi ở đây, sư phụ của anh là cao thủ bảng Hổ đúng không? Để tôi xem sư phụ anh có thể thắng tôi không, nếu thua thì e là anh sẽ càng thảm hại hơn đấy”.
"Không biết tự lượng sức mình, thực lực của sư phụ tôi muốn đánh chết mười tên như anh vẫn dư thừa”.
Tưởng Vân Đài rất lạnh lùng nói.
"Tôi chưa từng thấy một người thua mà vẫn có thể tự tin như vậy, đến đi, tôi sẽ chờ."
Lời nói của Tần Lâm khiến sắc mặt của Tạ Hồng Mai sa sầm lại, nhất thời có chút nóng nảy.
"Anh điên rồi, chúng ta mau đi thôi Tần Lâm! Anh có biết cao thủ bảng Hổ mạnh mẽ, đáng sợ cỡ nào không?”
-----------------------