John nhận lấy chiếc hộp, vẻ mặt ngượng ngùng, đồ đắt thế này đương nhiên không được đặt trong một chiếc hộp bình thường rồi, chiếc hộp này làm bằng kim loại, chỉ có một lớp kính trong suốt ở bên trên.
John cầm nghiên cứu mãi mà không tìm ra được chỗ mở.
"Cái này...cháu quên mất mở thế nào rồi, hay là chúng ta đập ra cũng được".
Vương Vân vội vàng cướp lại: "Không được, hồng ngọc không phải kim cương, rất dễ vỡ, nhỡ may không cẩn thận đập vỡ viên hồng ngọc thì đúng là xong đời, hơn nữa, đập hỏng chiếc hộp đẹp như vậy thì tiếc lắm, khi cháu mua, người ta không dạy cháu mở như nào à?"
"Để cháu thử xem".
John lại cầm lấy chiếc hộp, cố gắng dùng hết sức cạy ra, mặt đỏ lên.
Tần Lâm hạn hán lời: "Không phải làm như thế".
Tưởng Na Na nhíu mày: "Anh thì biết đấy? Cũng đâu phải do anh mua, anh chen mồm vào làm gì, John mua quà tặng dì Vương, sao không thấy anh mua tặng dì quà gì nhỉ?"
Chúc Linh Linh vội vàng nói: "Hai người đâu phải lần đầu gặp nhau, quà cáp làm gì nữa, hơn nữa cũng không cần thiết..."
Vương Vân trợn mắt: "Sao lại không cần thiết, mẹ nghĩ cần thiết, tặng quà là tặng tấm lòng, tùy tiện mua một món đồ đem đến vẫn hơn là người tay không đến? John mua đồ, cho dù có làm vỡ thì cũng là chuyện của cậu ấy".
Tần Lâm lạnh lùng hừ một tiếng: "Đồ do anh ta mua? Cô chắc chứ?"
John dùng hết sức mà vẫn không mở được chiếc hộp ra, chỉ có thể bỏ cuộc, nghỉ ngơi một lúc, nhìn Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Là tôi mua thì sao chứ, nghe nói anh cũng theo đuổi Chúc tiểu thư? Vốn cho rằng tôi có một đối thủ cạnh tranh, bây giờ có vẻ như anh cũng chẳng ra sao cả".
Tần Lâm lạnh lùng nhìn John, mặt lộ vẻ không quan tâm.
"Cạnh tranh? Anh nhầm rồi, tôi chưa từng muốn cạnh tranh với anh, hơn nữa, anh không đủ tư cách".
Đừng nói Tần Lâm không muốn cạnh tranh, cho dù thực sự cần cạnh tranh với người khác thì cũng phải là người trí dũng kiệt xuất.
Còn John đây thì không xứng.
Vương Vân lại cầm lấy chiếc hộp, vừa nghiên cứu vừa nói.
"Cậu ấy đương nhiên không thể so với cậu được rồi, món quà đắt thế này tôi còn chưa được nhận bao giờ đâu, chỉ là sao không mở được nhỉ, hay là lên mạng tra xem sao?"
Tưởng Na Na cũng muốn cùng nghiên cứu giúp bà ấy.
"Chiếc hộp này rốt cuộc mở thế nào?"
"Tìm chiếc tua vít đến đây!"
"Tua vít cũng không có tác dụng đây, bên trên đâu có ốc vít?"
"Dì xem, ở đây có một khe hở vô cùng nhỏ, hay là dùng dao gọt hoa quả để cạy, chắc sẽ mở được ấy".
"Mấy người cẩn thận chút, đừng làm hỏng vòng hồng ngọc của dì!"
"..."
Nhìn thấy mấy người cố đấm ăn xôi mở chiếc hộp, Tần Lâm cạn lời, tiến lên, cầm lấy chiếc hộp.
Sắc mặt Vương Vân lập tức thay đổi: "Làm gì vậy, là đồ của cậu à mà cậu được cầm! Đừng có làm hỏng đấy".
Tưởng Na Na cũng vội vàng nói: "Anh tay chân vụng về, đừng có làm hỏng viên hồng ngọc ở bên trong, bị xước một vết thôi cũng bị tụt mất mấy chục nghìn giá trị ấy, anh đền được không!"
Hai người nói xong, Tần Lâm lật chiếc hộp lại, ấn ngón cái vào phần bên dưới, sau đó, vân tay được nhận diện.
Ken két.
Chiếc hộp được mở ra.
Chiếc hộp được mở ra trong nháy mắt, mấy người đều sững sờ, mặt ai cũng khó coi.
Chiếc hộp được mở ra rồi, hơn nữa là khóa vân tay, điều này chứng minh chiếc vòng hồng ngọc này thuộc về Tần Lâm!
Vừa nãy John còn cố nhận là do anh ta mua, bây giờ thì lộ ra chân tướng rồi, đúng là muối mặt mà.
Chiếc hộp được mở ra, Tần Lâm cầm lấy sợi dây chuyền, từ từ đưa cho Chúc Linh Linh, hai tay vòng qua cổ cô ấy, đeo lên cho cô ấy.
Chiếc vòng hồng ngọc đeo trên ngực Chúc Linh Linh, cô ấy vô cùng kinh ngạc.
"Anh Tiểu Lâm, cái này anh tặng cho em sao?"
Tần Lâm gật đầu: "Ừ, có điều không phải anh mua, là người khác tặng cho anh, em không để ý chứ".
Chúc Linh Linh vui vẻ mỉm cười: "Anh Tiểu Lâm tặng cho em là em vui rồi, em đương nhiên sẽ không để ý".
Tưởng Na Na vừa nghe, vội vàng nói: "Người khác tặng? Ai tặng cho anh?"
Vốn cô ta vô cũng nghi ngờ, đã nghe ngóng kỹ càng tên họ Tần này, sao anh mua nổi chiếc vòng hồng ngọc đắt thế này chứ?
Tần Lâm nói: "Anh chữa bệnh ở bệnh viện, sau đó người bệnh tặng anh".
Đương nhiên cái này là để giải thích cho Chúc Linh Linh nghe.
Tưởng Na Na lúc này mới hiểu ra, bĩu môi, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Không ngờ làm bác sĩ mà cũng được tặng mấy thứ này, cứ tưởng là anh dựa vào thực lực của bản thân để mua".
Dù sao trong mắt Tưởng Na Na, John vẫn hơn Tần Lâm cả trăm lần, Tần Lâm nhất định không xứng với Chúc Linh Linh.
Bác sĩ đến già vẫn là bác sĩ, mặc dù không nghèo nhưng cũng chẳng giàu được.
Nhưng mà người ta làm kinh doanh, làm kinh tế, vẫn luôn có cơ hội giàu to, hơn nữa rất có tiền đồ, biết đâu sau này John là Bill Gates thứ hai.
Sắc mặt Vương Vân tái xanh, không ngờ chiếc vòng cổ hồng ngọc này lại là của Tần Lâm, tên này may thật, chữa bệnh cho người có tiền, người ta liền tặng luôn đồ.
Có điều dựa vào may mắn mới giàu thì không ổn định, chẳng có ý nghĩa gì cả.
"Được rồi Linh Linh hôm nay con chẳng phải còn phải gặp khách hàng sao, mau đi đi, đừng để lãng phí thời gian", Vương Vân tức tối nói một câu.
Tưởng Na Na nói: "Đúng, hôm nay tớ giúp cậu liên lạc với một khách hàng lớn, biết đâu có thể giúp cậu xoay vòng vốn, có vay có trả, anh ấy làm ngành này khá lâu rồi".
Chúc Linh Linh gật đầu: "Ừm, vậy chúng ta đi thôi, đừng để người ta sốt ruột".
Tần Lâm sững sờ: "Em cần vốn à?"
Chúc Linh Linh gật đầu: "Dạo này thị trường nước ngoài gặp chút chuyện, cần vốn để xoay vòng".
"Nước ngoài có một lô hàng bị hải quan giữ, lô hàng này không bán ra được, chúng ta không lấy lại được tiền vốn, công ty đột nhiên thiếu mất một khoản tiền, khá khó khăn".
"Thiếu bao nhiêu?"
Nhìn thấy Tần Lâm hỏi han, Tưởng Na Na liếc mắt.
"Anh hỏi nhiều thế làm gì, anh cho được cô ấy chỗ tiền đó chắc? Đừng gây thêm phiền phức cho Linh Linh nữa!"
Chúc Linh Linh nói: "Anh Tiểu Lâm, anh đi cùng em nhé".
Tần Lâm khó khăn lắm mới đến một chuyến, đương nhiên không muốn về nhanh như vậy.
"Được".
Nói xong, ba người lên đường.
John đứng ở đây cũng khá ngại ngùng, vừa nãy chuyện chiếc vòng cổ hồng ngọc khiến anh ta mất hết mặt mũi, vội vàng nhân cơ hội này xin phép ra về.
Trên đường, Tưởng Na Na hỏi nhỏ.
"Linh Linh, cậu đem theo anh ta làm gì, lần này chúng ta bàn công việc với tổng giám đốc Viên, đem theo anh ta phiền phức lắm".