Tần Lâm không hề để ý, nói với chủ con chó.
“Không vấn đề gì lớn, chữa khỏi ngay đây”.
Nói xong, Tần Lâm lật tai chó lại, bắt đầu xoa sau tai nó liên tục, tay còn lại vuốt lưng nó thuận theo chiều lông.
Mấy phút sau, Tần Lâm lật móng vuốt chó lại, châm kim bạc vào lòng bàn chân nó, sau đó con chó lập tức ngừng hắt hơi, lè lưỡi lắc đuôi.
Hình như nó đã chuyển biến tốt.
Kim Mao ngoe nguẩy tung tăng, cọ cọ vào Tần Lâm như tỏ lòng biết ơn.
Khán giả dưới khán đài lập tức cười khinh bỉ: “Khám bệnh cho động vật giỏi đấy, Đông y quả thật thích hợp làm thú ý”.
“Ha ha, chuẩn chuẩn, theo tôi đừng làm bác sĩ Đông y nữa, làm bác sĩ thú y đi, tạo phúc cho động vật”.
“Người bị bệnh thì giao cho Tây y, còn các người khám bệnh cho động vật đi!”
“......”.
Đám khán giả dưới sân khấu điên cuồng châm biếm, cảm thấy màn chữa bệnh cho động vật vừa rồi của Tần Lâm rất buồn cười, ngày mai chắc chắn sẽ là tin hot”.
Thế nhưng vừa rồi Kim Mao lắc người, rất nhiều sợi lông bay ra không khí, Dương Uy vốn bị dị ứng với lông chó, vừa rồi mới hắt xì một cái, giờ càng nghiêm trọng hơn.
“Hắt xì! Hắt xì... Hắt xì!”
Liên tục hắt hơi hết cái này đến cái khác, trên mặt Dương Uy đã đầy nước mắt nước mũi, quỳ hẳn người trên mặt đất không ngừng hắt hơi.
Sau khi hắt hơn mấy chục lần, khuôn mặt Dương Uy đã đỏ bừng lên, sắc mặt cực kì khó coi, lúc này anh ta gần như đã không nói nổi nữa, chỉ quỳ xuống đất hắt hơi liên tục.
Khúc Đình vội vàng tiến lên: “Dương Uy! Anh không sao chứ? Sao bây giờ? Có thuốc dị ứng không?”
Dương Uy lúc này liên tục hắt hơi, cho dù có thuốc dị ứng thì cũng nuốt không trôi, trừ khi tiêm thuốc, nhưng ở đây không có thuốc chữa dị ứng, nếu đi bệnh viện thì không biết mất bao lâu, chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian, đến lúc đó rất có thể Dương UY đã bị chết ngạt.
Khúc Đình hoảng hốt, sắc mặt cô ta vô cùng xấu xí.
Người dẫn chương trình bỗng lên tiếng: “Nhờ Tần Lâm giúp đi!”
Khúc Đình nhíu mày: “Không cần! Đánh chết cũng không cần anh ta giúp!”
“Hắt xì, khụ khụ, hắt xì!”
Dương Uy lúc này hắt hơi kèm theo ho khan, nước mũi chảy ra còn có cả máu, trông rất nghiêm trọng.
Dương Uy khó khăn vương tay chỉ vào Tần Lâm, tỏ ý muốn Tần Lâm giúp đỡ!
Khúc Đình nhíu mày, ánh mắt toát lên vẻ lo lắng, đây dù sao cũng là bạn trai của cô ta.
“Được! Bác sĩ Tần Lâm, xin anh hãy giúp đỡ!”
Tần Lâm cười nhạt đi đến chỗ Dương Uy.
Dương Uy lúc này đã quỳ xuống, hai tay chống trên mặt đất, nước mắt nước mũi chảy dòng dòng, không thể mở nổi mắt.
Tần Lâm lật tai anh ta lại, nhẹ nhàng xoa xoa sau tai.
Tay kia xoa bóp từ cổ về phía eo, động tác giống hệt như cách xoa cho Kim Mao vừa rồi.
Mà Dương Uy lúc này đang nằm trên mặt đất giống hệt một con chó.
Cảnh tượng này khiến tất cả khán giả bật cười.
Nhất là các bác sĩ Đông y bị chế nhạo vừa rồi, lúc này bọn họ đã hiểu nỗi lòng của Tần Lâm, anh chữa bệnh cho chó không phải là để bị ăn nhục.
Mà là để ăn miếng trả miếng.
Lúc này Tần Lâm dùng cách chữa trị tương tự cho Dương Uy, lúc trước mọi người còn mỉa mai nói Đông y là thú y.
Còn lúc này, Dương Uy chẳng khác gì một con chó.
Điều đáng kinh ngạc là, Tần Lâm chỉ xoa bóp không đến ba mươi giây, triệu chứng hắt hơi của Dương Uy đã thuyên giảm ngay lập tức!
Tần Lâm cầm tay của Dương Uy lên và châm kim bạc vào, giống y hệt động tác châm cứu cho chó vừa rồi.
Mũi châm vừa đâm xuống đã lập tức thấy hiệu quả.
Dương Uy há to mồm thở hổn hển, sắc mặt vô cùng khó coi.
Mọi người dưới khán đài còn đang quay video toàn bộ quá trình Tần Lâm chữa trị cho anh ta và nó chẳng khác gì màn chữa trị cho chó vừa nãy.
“Ha ha ha, đúng thế, Đông y chúng tôi quả thực có thể chữa bệnh cho động vật, không ngoại trừ loài nào cả”.
“Giờ còn ai nói Đông y tương đương với thú y không? Trước khi nói câu này thì nên xem bản thân là loài gì đi nhé!”
“Anh bạn này thật sự đã làm rạng danh Đông y chúng ta! Ha ha ha! Sảng khoái quá!”
“Đám bác sĩ Tây y này sao không rêu rao mình tài giỏi nữa đi? Không có năng lực mà suốt ngày khích bác chúng tôi, xem lại bản thân đi nhé, có thời gian đi mỉa mai người khác, không bằng về nhà đọc nhiều sách hơn đi!”
“......”.
Phương pháp chữa trị của Tần Lâm thật sự đã khiến tất cả mọi người kinh ngạc, các bác sĩ Đông y dưới khán đài giống như được nở mày nở mặt vậy. Mặc dù không phải là loại bệnh phức tạp khó chữa gì, nhưng kết quả cuối cùng vô cùng sảng khoái. Lúc này, Dương Uy không hé răng nói câu nào, anh ta vốn được ngầm định sẵn là quán quân, nhưng giờ cũng bị loại rồi.
Người dẫn chương trình và trọng tài cũng chẳng còn cách nào khác, tình huống hiện tại đã rành rành như vậy, thắng thua đã định, cho dù có gian lận, bọn họ cũng không dám đổi trắng thay đen.
Khán giả bên dưới đã rất phấn khích, nếu gian lận lúc này thì rất dễ xảy ra chuyện.
“Vòng thi này, Tần Lâm giành chiến thắng!”
Khán giả hò reo ầm ĩ khi tuyên bố Tần Lâm chiến thắng, mặc dù mọi người không quen biết anh, nhưng Tần Lâm đã trở thành đại diện của Đông y lọt vào trận chung kết.
“Tần Lâm là ai? Làm việc ở bệnh viện nào thế?”
Một số người dưới sân khấu bắt đầu thảo luận về Tần Lâm, kiến thức cơ bản của người thanh niên này rất vững, chẳng thể nào lại không có tiếng tăm gì.
Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng ít cũng phải là bác sĩ chủ nhiệm khoa?
“Không biết, chưa thấy bao giờ”.
“Tôi cũng chưa từng nghe đến, nếu có người trẻ tuổi như này thật thì nhất định phải tuyển vào bệnh viện chúng tôi”.
“Trước khi diễn ra trận vừa rồi, tôi nhớ mang máng người dẫn chương trình có nói, cậu ấy là chủ một y quán ở Đông Hải”.
“Ồ? Tự mở phòng khám à? Chút nữa thử xem có moi được chút thông tin nào không!”
“Ông Trương này, ông đừng có giành người với tôi, bệnh viên ung thư chúng tôi nhắm chắc người này rồi”.
“Cút cút, bệnh viện ung thư các ông chen vào làm gì, ông không thấy chàng trai này có sở trường về chỉnh hình à, bệnh viện chỉnh hình chúng tôi đang thiếu nhân tài như này”.
“Các ông thành thật đi, người ta chỉ là toàn năng mà thôi, chứ sở trường thực sự vẫn là khoa nội, tất nhiên phải đến bệnh viện Trung Ương chúng tôi rồi!”
“......”.
Trận đấu của Tần Lâm trên sân khấu còn chưa kết thúc, mọi người bên dưới đã bắt đầu tranh giành rồi.
Tần Lâm tiến vào vòng cuối cùng một cách suôn sẻ.
Vòng cuối cùng cũng chính là phần quan trọng nhất, tất cả lãnh đạo của các bệnh viện Đông y, Tây y và cả hiệp hội y học đã đến đông đủ, bọn họ không muốn xem những trận đấu vặt vãnh trước đó, mà chỉ muốn xem trận chung kết.
Sau khi các vị lãnh đạo ngồi xuống, có không ít người bắt đầu báo cáo.
“Các sếp đến muộn, bỏ lỡ phần đặc sắc rồi!”
“Ồ? Thật à?”
Mấy người lần lượt kể lại chuyện vừa rồi, các vị lãnh đạo lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn Tần Lâm trên sân khấu với anh mắt kinh ngạc.
Còn trẻ như thế mà đã có năng lực thế sao?
“Xem ra chàng thanh niên này có hy vọng giành quán quân đó?”
Mấy vị lãnh đạo mỉm cười: “Đó là một hạt giống tốt, nhưng không có khả năng giành quán quân lắm, vì Trần Diên cũng tham gia cuộc thi lần này”.
“Cái gì? Phó viện trưởng Trần, Trần Diên cũng tham gia á? Vậy chẳng phải bắt nạt người khác à?”
“Hết cách, theo quy định cuộc thi, dưới ba mươi tuổi đều có thể đăng ký, mặc dù Trần Diên là phó viện trưởng, nhưng cô ấy năm nay mới hai mười bảy, người ta cũng có tư cách tham gia mà”.
Mấy vị lãnh đạo bỗng dưng không còn gì để nói, họ quên mất điều này rồi.