Vương Đông Tuyết vô cùng ngây thơ, không có chút nào phòng bị với mấy chuyện bẩn thỉu của giới giải trí.
Còn tưởng rằng Hà Tịnh Tịnh sợ thật.
Dù sao hôm qua người chống lưng cho cô ấy là Đoàn Phi, Đoàn Phi là chị đại, là Ảnh Hậu, ai không sợ cô ấy chứ?
Hà Tịnh Tịnh bị tát nhiều như thế, chắc cũng phục rồi.
Hôm nay quay rất thuận lợi, mấy cảnh quay sau cũng không có cảnh nào cần kiểm tra kỹ năng diễn xuất, hơn nữa Hà Tịnh Tịnh cũng phát huy hết phong độ.
Cô ta còn bảo đạo diễn ưu tiên quay trước mấy cảnh của Vương Đông Tuyết, để cô ấy kết thúc sớm một ngày, để sau này đỡ phải đến nữa.
Vậy nên hôm nay chỉ tập trung quay cảnh của Vương Đông Tuyết, khiến cho công việc của cô ấy giảm đi rất nhiều, Vương Đông Tuyết trong lòng khá cảm kích, nghĩ chắc đánh nhau xong mới thành bạn bè.
Chỉ tiếc là trong lòng cô ấy coi Hà Tịnh Tịnh là chị em, Hà Tịnh Tịnh lại không nghĩ vậy.
Hơn chín giờ tối, cuối cùng cũng quay xong, Vương Đông Tuyết đã hết cảnh quay.
Vương Đông Tuyết vốn chỉ là diễn viên nghiệp dư cũng chẳng có mấy thù lao, chỉ được coi là diễn viên khách mời, có điều bởi vì hôm qua Đoàn Phi qua, nhà sản xuất biết thân phận của Vương Đông Tuyết không bình thường nên cho cô ấy một khoản tiền lớn.
Vương Đông Tuyết nhận được một trăm nghìn, cũng là một khoản thù lao khá lớn, dù sao phần diễn của cô ấy chỉ vỏn vẹn trong hai ngày mà thôi.
"Đông Tuyết, hết cảnh rồi, chúng ta đi ăn chúc mừng nhé, đi uống mấy ly".
Vương Đông Tuyết nhìn đồng hồ, có hơi do dự.
"Sắp mười giờ rồi...", ngày thường tác phong sinh hoạt cô ấy rất có quy luật, mười giờ là phải đi ngủ, không có thói quen thức đêm, bây giờ ra ngoài cũng có hơi muộn rồi.
Hà Tịnh Tịnh bĩu môi, tỏ vẻ không vui.
“Đông Tuyết, cô vừa cầm một trăm nghìn tệ tiền thù lao, mời chúng tôi bữa cơm có đáng bao nhiêu đâu!"
Hà Tịnh Tịnh đã nói như vậy, Vương Đông Tuyết cũng thấy khá ngại ngùng.
"Vậy thì được, tôi mời mọi người uống rươu!"
Không ít nhân viên tổ làm phim đều vui vẻ hẳn, bọn họ bận hai ngày rồi, có người mời uống rượu thì còn gì bằng.
Hà Tịnh Tịnh tìm một quán bar lớn, chọn năm sáu phòng riêng, mọi người cùng đi vào vừa uống rượu vừa ca hát.
Hà Tịnh Tịnh ngồi cạnh Vương Đông Tuyết nói.
"Đông Tuyết, người đến tìm cô ngày hôm đó là bạn trai cô à?"
Vương Đông Tuyết do dự một lát, cũng không biết nói gì, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Ừm..."
"Ồ, ồ, bạn trai cô trẻ phết nhỉ, tôi cũng giới thiệu bạn trai tôi cho cô nhé".
Nói xong, Hà Tịnh Tịnh cầm điện thoại lên gửi tin nhắn Zalo, một người đàn ông tóc húi cua đi vào.
Gã mặc quần áo đen, đeo dây chuyền vàng, nhìn tạo hình là biết đây là một người đàn ông 'rắn rỏi', có vẻ như là kiểu xã hội đen.
"Giới thiệu một chút, đây là anh Hổ, là bạn của tôi".
Lời Hà Tịnh Tịnh thực ra có hơi mâu thuẫn, lúc nãy còn bảo đó là bạn trai cô ta, bây giờ lại bảo là bạn, nhưng Vương Đông Tuyết không phát hiện ra, căn bản chẳng để ý đến.
Cô ấy lễ phép chào hỏi, anh Hổ liền ngồi xuống.
Ba người ngồi cùng nhau, Hà Tịnh Tịnh tươi cười giới thiệu.
"Anh Hổ, chắc anh biết vị này, đây là streamer lớn, Đông Tuyết, là một nữ đầu bếp nhỏ".
Anh Hổ cười, nhìn chằm chằm Vương Đông Tuyết, ánh mắt còn hơi có chút thích thú.
"Ha ha, đương nhiên là biết, tôi là fan của Đông Tuyết đó".
Nói xong, anh Hổ duỗi tay ra.
Vẻ mặt Vương Đông Tuyết có hơi ngượng ngùng, ngại từ chối, cũng bắt tay lại.
Tay anh Hổ đầy vết chai, cả người cơ bắp cuồn cuộn, trông có vẻ là kiểu người hay đi tập gym, sức lực cũng rất lớn.
Hà Tịnh Tịnh nhìn thấy cảnh này, liền nở nụ cười.
"Đông Tuyết thấy thế nào, anh Hổ khỏe nhỉ, anh Hổ là người đàn ông mạnh mẽ có tiếng đó, là người hay đi tập thể hình, nên phương diện nào cũng mạnh hết, ha ha ha..."
Uống mấy ly rượu, chủ đề trong lời nói của Hà Tịnh Tịnh bắt đầu thoải mái hơn lúc nãy.
Vương Đông Tuyết không ngờ Hà Tịnh Tịnh sẽ đột nhiên nói chủ đề này, sắc mặt có hơi ngại ngùng, nói mấy chuyện này với người lạ thì cô ấy thực sự có hơi không chịu nổi.
Vậy nên Vương Đông Tuyết cũng không tiếp lời.
Anh Hổ bưng cốc bia lên nói.
"Đông Tuyết, tôi rất thích xem cô live stream, tài năng nấu ăn của cô rất khá, tôi rất vui vì được gặp cô".
Nói xong, anh Hổ liền cầm cốc bia lên đưa cho Vương Đông Tuyết.
Nhìn thấy trên tay anh Hổ có mấy chiếc nhẫn, Vương Đông Tuyết nhíu mày.
Cô cũng hơi cảnh giác, có điều khó lòng từ chối, bưng cốc bia lên, chỉ nhấp môi.
Vương Đông Tuyết nhíu mày, cốc bia này có hơi chua.
Bia bình thường cũng hơi có vị chua, nhưng bia này không phải chua bình thường, Vương Đông Tuyết lập tức cảnh giác.
"Bia này không ngon, tôi uống chút thôi".
Nhìn thấy Vương Đông Tuyết cảnh giác, Hà Tịnh Tịnh vội vàng giải thích.
"Không sao, đây là bia nước ngoài, bia Corona, hơi có vị chanh, nên chua hơn bia bình thường một chút, càng có vị hơn, tôi cũng uống một cốc".
Hà Tịnh Tịnh đổ đầy một cốc bia, uống hết trước mặt cô ấy, cũng giải trừ hết hoài nghi của cô ấy.
Anh Hổ cười tỏ vẻ thật thà.
"Sao vậy, Đông Tuyết không nể mặt tôi à, không muốn uống bia với fan sao?"
Vương Đông Tuyết có hơi ngại ngùng và bất lực, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhắm mắt uống sạch.
Anh Hổ và Hạ Tịnh Tịnh nhìn thấy vậy liền cười, nụ cười rất thâm độc.
Chiêu hạ thuốc của anh Hổ rất lợi hại, chỉ một viên thuốc nhỏ, kẹp giữa hai ngón tay, chỉ cần khi anh nói tay sẽ vòng về hướng đó, viên thuốc sẽ rơi thẳng vào cốc bia.
Loại thuốc này khá hay, gặp rượu bia sẽ hòa tan vào rượu bia ngay, hiệu quả thuốc cũng rất mạnh, dùng xong thì toàn thân sẽ nóng rực lên, mất hết ý thức.
Vương Đông Tuyết uống xong mấy cốc, lập tức cảm thấy không ổn.
Bây giờ cô ấy cũng không phải loại không hiểu rõ sự đời, làm streamer được nửa năm rồi, nhiều chuyện mặc dù chưa từng trải qua nhưng cũng từng nghe qua.
Vương Đông Tuyết cảm thấy không đúng lắm liền nói.
"Xin lỗi, tôi muốn đi vệ sinh".
Vương Đông Tuyết đứng dậy đi nhanh đến nhà vệ sinh, sau khi vào nhà vệ sinh liền khóa trái cửa, sau đó bắt đầu móc cổ họng.
Móc mấy lần cuối cùng cũng nôn ra được.
Mặc dù chỉ nôn được một phần nhưng Vương Đông Tuyết vẫn cảm thấy hai chân mềm nhũn, có hơi khó chịu.
Cô lấy điện thoại, gửi định vị cho Tần Lâm.
"Anh Tần, em uống rượu với bọn họ, uống hơi nhiều, anh đến đón em được không?"
Thực ra cô ấy biết anh Hổ hạ thuốc mình nhưng không dám nói cho Tần Lâm sợ anh lo lắng, vậy nên mới bảo uống nhiều.
"Được, tí anh sẽ đến", Tần Lâm nhắn lại một câu như vậy rồi liền ra ngoài.
Vương Đông Tuyết không ngừng đứng trước gương rửa mặt, cảm giác chân mình nhũn ra, cô ấy đã đánh giá thấp tác dụng của thứ thuốc này rồi, không ngờ nôn ra mà vẫn còn tác dụng mạnh đến vậy.
Khi cô ấy đang đứng trước gương thì đột nhiên cửa phòng bật mở.
Vương Đông Tuyết sợ giật mình.
"Sao cô đi vào được!"
Cửa đã bị khóa trái mà vẫn vào được, nhà vệ sinh này cũng không phải chỗ an toàn!
Hà Tịnh Tịnh cười: "Có thẻ phòng là có thể đi từ ngoài vào, tôi sợ cô uống nhiều có thể sẽ nôn nên đến xem sao".
Đùa gì vậy, tốn nhiều sức như vậy, nếu như cô ấy cứ ở trong nhà vệ sinh không ra thì chẳng phải mất công sao?
Vương Đông Tuyết lúc này vô cùng cảnh giác.
"Ừ, ừ, tôi không sao, tôi trang điểm lại rồi ra ngay".
"Được, cô xem cô này, hết sạch son rồi, dùng của tôi đi".
Nói xong, Hà Tịnh Tịnh rút một thỏi son từ trong túi ra, đặt trên bồn rửa mặt, sau đó đi ra ngoài.
Vương Đông Tuyết sững sờ, chẳng nhẽ là hiểu lầm sao? Thấy dáng vẻ của Hà Tịnh Tịnh, hình như không có ý gì xấu?
Vương Đông Tuyết cầm thỏi son lên, mặt đầy nghi hoặc, mở ra xem, quyết định không dùng.