Tống Song Nhi kích động đến mức đỏ mặt, mặt mày hưng phấn, sự ái mộ có thể thấy rõ trong lời nói của cô ta.
Đây mới là người anh hùng trong trái tim cô ta, công vô bất khắc, chiến vô bất thắng*, mạnh mẽ như rồng, không ai địch nổi!
*Công vô bất khắc, chiến vô bất thắng: không gì không đánh được, đánh trận nào cũng thắng.
Từng con sói gục ngã, Tốn Song Nhi trong mắt đầy sự yêu thích mà nhìn về Tần Lâm, đây mới là người tình trong mộng của cô ta, trẻ tuổi nhiều tiền, cường tráng, đây mới là bạch mã hoàng tử mà ông trời thiết kế riêng cho cô ta.
Tống Song Nhi say mê, kích động vô cùng.
"Anh Tiểu Lâm, anh thực sự Man quá, cả đời này em phải gả cho anh".
Không chỉ cô ta mà bao nhiêu cô gái khác cũng đang nhìn Tần Lâm, anh mạnh mẽ, tài giỏi, võ thuật vô song, khiến cho trai tim của biết bao cô gái run rẩy, thầm yêu.
Lúc này, mọi người bắt đầu hình thành một sự so sánh mãnh liệt với Trương Thiên Trạch, tên này rõ ràng là chỉ được cái mã, chứ ngoài ra chẳng làm được gì.
So với Tần Lâm á? Tôi nhổ, anh ta không xứng!
Tất cả mọi người đều cổ vũ cho Tần Lâm, la hét khản cổ, Tần Lâm như được trợ giúp, đánh từng quyền một, mạnh mẽ vô song, bá đạo kinh người, quyền nào quyền nấy đều mang sức lực cả nghìn cân, không thể chống đỡ nổi.
Sói tuy nhiều, nhưng Tần Lâm cũng không phải dạng vừa, trông anh vô cùng thoải mái, phong lưu.
Từng bước chân đều ung dung không vội vã, từng bước như cắm rễ trong bùn đất, vững như Thái Sơn, dù ngươi có làm gì ta thì ta cũng sừng sững bất động!
Bóng người Tần Lâm nhanh như gió, nhanh như điện, chẳng gì có thể ngăn anh lại, từng quyền đánh vào con sói, người xem ai cũng kinh tâm động phách, trong lòng Lâm Nguyệt Dao, cô càng ngày càng sùng bái anh Tiểu Lâm, người mạnh vĩnh viễn luôn nhận được sự tôn kính, dù có ở đâu, dù là lúc nào đi chăng nữa.
Lâm Nguyệt Dao lúc này hơi hoảng hốt, cô ấy tưởng tượng Tần Lâm thành Tần đại sư, bóng người mãnh mẽ kia, sức mạnh bá đạo kia giống như tượng chiến thần vậy, bước xuống từ trên trời để bảo vệ bọn họ, để bọn họ không bị sói gây tổn thương.
Tần Lâm tiến lui có thứ tự, khí thế kinh người, nhìn từng con sói một ngã xuống đất, trong lòng anh mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, mặc dù đám sói này rất hung hăng, nhưng đòn đánh của anh lại vô cùng đáng sợ, thậm chí có mấy con sói còn bị anh bẻ gãy răng, máu tươi văng khắp nơi.
Nhiều con sói dường như bị đánh đến mức lục phủ ngũ tạng nát vụn, ngã xuống dưới chân Tần Lâm.
Mười bước giết một con sói, nghìn dặm không lưu tình!
Bá đạo không cần nói, tự do nở nụ cười.
Phong thái của Tần Lâm khiến cho vô số cô gái trẻ say mê, cảm giác được người ta bảo vệ này càng khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng ấm áp, bọn họ từ khi được sinh ra đều hi vọng được người khác bảo vệ, được người khác ôm vào lòng vào thời khắc sinh tử. Tần Lâm dẫn đầu, bảo vệ cho bọn họ, cảm giác ấm áp này khiến bọn họ không thể kháng cự được.
Chiến thần trong mắt đàn ông, bạch mã hoàng tử trong mắt phụ nữ, đấy chính là Tần Lâm trong lúc này đứng cạnh đống lửa, Tần Lâm ra đòn giết chết con sói cuối cùng, ánh mắt tràn đầy ý chí chiến đấu kia, cuối cùng mới tản bớt đi, trong ngọn lửa, bóng dáng của anh kéo dài, trông như thần thánh, mang lại cho Lâm Nguyệt Dao và mọi người cảm giác được bảo vệ.
Khóe miệng Tần Lâm nhếch lên, anh mỉm cười, cuối cùng cũng giải quyết được đám sói này, anh nhìn chúng nó nằm trên đất, Lâm Nguyệt Dao, Tống Song Nhi và những người khác đều cảm thấy xúc động, như đang mơ vậy.
Vừa nãy nguy hiểm còn rình rập, giờ đây Tần Lâm đã cho bọn họ cảm nhận được sự mạnh mẽ, cảm giác bảo vệ đó là thứ mà mọi người chưa từng tưởng tượng.
Sống sót sau tai nạn, bọn họ đều nhìn về phía Tần Lâm. Anh đứng sau ngọn lửa, tràn đầy hào quang, lấp lánh rực rỡ.
Tần Lâm chưa hoàn hồn đã thấy Tống Song Nhi lao vọt tới, treo cả người lên người anh.
"Anh Tiểu Lâm! Anh giỏi quá!"
"Tiện nhân!"
"Không biết xấu hổ!"
Không ít cô gái đang chửi thầm Tống Song Nhi, có điều lúc này, bọn họ đều có chung suy nghĩ muốn xông lên, lao vào lòng Tần Lâm, nhưng không ai dám làm cả, Tống Song Nhi đã phá vỡ ảo tưởng trong lòng bọn họ, bởi vì da mặt cô ta dày quá, chuyện không ai dám làm thì cô ta đã làm rồi.
"Đi xuống đi, cô làm gì vậy, còn nhiều người đang ở đây lắm".
Tần Lâm lôi Tống Song Nhi từ trên người bình xuống, cô gái này như bạch tuộc vậy, bám mãi trên người anh.
"Anh Tiểu Lâm, em biết anh ngại, không sao, chỉ cần trong lòng anh có em là được rồi".
Tống Song Nhi cười hi hi, bị Tần Lâm kéo xuống, có điều cô ta không hề không vui, người đàn ông này chắc chắn sẽ không thoát khỏi móng vuốt của mình.
Tần Lâm thành công giết chết đám sói, thành công trở thành tiêu điểm dưới ánh mắt của bao người, giải trừ hiểm nguy, đây đều là công lao của Tần Lâm, anh dùng sức của mình mình để giải quyết bầy sói, đây là điều không ai tưởng tượng nổi, cũng là điều bọn họ cầu mong tha thiết, Tần Lâm cứu tính mạng của tất cả mọi người, chỗ ân tình này không ai có thể quên được.
Nếu như không có Tần Lâm, kết quả của bọn họ vô cùng thảm thương, ngay cả Trương Thiên Trạch nhát chết chắc cũng bị gặm đến mức không còn xương.
"Anh Tiểu Lâm, anh lợi hại quá".
Lâm Nguyệt Dao vô cùng tự hào, trong mắt cô chỉ còn Tần Lâm, thậm chí còn lưu lại hình tượng anh hùng hiên ngang lúc nãy, thậm chí trong giây phút kia, cô ấy còn tưởng Tần Lâm là Tần đại sư, Tần đại sư nhất định không kém cạnh gì anh!
"Anh họ Nguyệt Dao lợi hại quá, anh add Zalo của em đi!"
"Anh Tiểu Lâm, xin lỗi, lúc trước bọn em trách sai anh rồi, hóa ra anh mới là anh hùng thật sự".
"Anh Tần, vừa nãy đòn đánh của anh thật lợi hại, một quyền đánh mãnh hổ, chân đá giao lòng, ngầu qua đi, anh dạy em đi!"
"Anh Tiểu Lâm, anh có phải là cao thủ võ thuật trong truyền thuyết không?"
Mỗi người một câu, anh như được thần linh trợ giúp, giết chết bầy sói, lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn họ, phong thái mê người kia, tư thái anh hùng kia đã in sâu trong não bọn họ.
"Anh Tần Lâm đúng là mạnh, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong".
"Đúng vậy, đây mới xứng với cái danh đại hiệp".
"Từ nay về sau, tôi sẽ lấy anh Tiểu Lâm làm gương, không bao giờ coi thường người khác nữa".
Tống Song Nhi cười nhạt, ánh mắt lạnh như băng mà nói.
"Nếu như không có bầy sói này, mấy người chắc vẫn chê bai anh Tiểu Lâm, mấy người sao biết anh Tiểu Lâm lợi hại đến đâu chứ? Nói cho mấy người biết, đừng có mắt chó khinh người, bất kỳ ai cũng có thể là anh hùng, từ từ bùng nổ trong trầm lặng, biến mất trong trầm lặng, sự lợi hại của anh Tiểu Lâm không phải cái loại chém gió có thể sánh được? Bây giờ biết mình bị vả mặt rồi đấy? Bây giờ biết mình không bằng ai rồi đấy? Đúng là chỉ được cái mã, còn lại thì vô dụng, trước mặt anh Tiểu Lâm mấy người chỉ là cặn bã".
Tống Song Nhi hưng phấn bừng bừng, cô ta phải mắng đám mắt chó khinh người này một trận. Đám người này im lặng không nói gì, ngượng ngùng vô cùng, khi tuyết lở, không có bông tuyết nào là vô tội cả, trước khi bầy sói xuất hiện, ai mà chẳng chửi mắng Tần Lâm!