Trong chuyến đi đến Tam Tinh Đôi này, anh tin bố mình chỉ có một mình mà thôi.
"Vậy nên Tam Tinh Đôi có rất nhiều nguy hiểm, hơn nữa rất có thể còn có những cao thủ hoặc công nghệ chưa được biết đến”.
Lòng Tần Lâm chợt dao động, anh lại càng thêm lo lắng, mặc dù bố rất mạnh, nhưng không một ai biết chuyện gì sẽ xảy ra với một nền văn minh không ai biết đến như Tam Tinh Đôi.
"Đúng vậy, nhưng chắc bố cậu có thể ứng phó được, nếu phái người khác đi thì tôi nhất định sẽ không yên tâm, nhưng cậu có thể tin tưởng vào Đông phương chí tà”.
Thương Lộc nói.
"Vậy tiếp theo tôi sẽ nói cho cậu nghe một tin tức khác, đó là tin tức về vật tổ tận thế. Cậu giao miếng vật tổ tận thế này cho tôi, phần còn lại tôi sẽ xử lý”.
“Không thể!”
Tần Lâm lắc đầu, kiên định nói.
Thương Lộc cau mày, sắc mặt có chút ảm đạm.
"Vật tổ tận thế nằm trong tay cậu, dù gì cũng không an toàn, cậu cứ đưa nó cho tôi, sau đó cậu tiếp tục đi tìm một mảnh khác”.
"Tôi đã nói rồi, không thể, trừ khi ông bước qua xác tôi”.
Lời nói của Tần Lâm rất cao và mạnh mẽ, không có một chút uể oải nào, ngay cả Thương Lộc cũng không nói nên lời.
Tên này thật bướng bỉnh, hệt như ông già nhà nó vậy.
Nhưng giờ đây dù sao Tần Trì cũng đã che giấu đi sự sắc bén của mình, mà vừa rồi Tần Lâm lại để lộ ra điều đó.
"Cậu không sợ mình sẽ không thể ra khỏi đây à?"
Thương Lộc cười nói.
"Ông có thể thử xem, cho dù tôi không thể rời khỏi đây, ông cũng sẽ không khá hơn đâu”.
Tần Lâm cười nói, không chút sợ hãi, nếu Thương Lộc này thật sự muốn ra tay chiếm lấy vật tổ tận thế, vậy thì Tần Lâm nhất định sẽ chiến đấu đến cùng.
"Được rồi! Cậu thắng được chưa, bây giờ tôi sẽ cho kể cho cậu nghe thông tin về vật tổ tận thế”.
Thương Lộc nói.
"Không cần đâu, tôi sẽ đến Tam Tinh Đôi trước, bố tôi đang ở đó, khi nào về nói sau cũng được”.
Tần Lâm điềm đạm nói, lúc này anh liền quay lưng bỏ đi, để lại Thương Lộc đang hoang mang đứng đó, không ngờ Tần Lâm lại cứng đầu đến vậy, còn không thèm quan tâm đến thể diện của ông ta, cứ như vậy mà đi à?
Nói đi là đi, không chút chần chừ.
Ngay cả khi Thương Lộc muốn nói cho Tần Lâm biết tin tức về vật tổ tận thế, anh cũng hoàn toàn phớt lờ.
Chàng trai này là một người vô cùng có hiếu, tiếc là chẳng biết có thể dùng được cậu ta không, nhìn tình hình bây giờ thì có vẻ khó, giống hệt như Tần Trì vậy, thật khiến người ta đau đầu.
"Để xem cậu có thể kiêu ngạo được bao lâu, nhà họ Tần các người thật đúng là cùng một kiểu”.
Thương Lộc thở dài, dở khóc dở cười.
Lúc này, Tần Lâm đã rời khỏi nhà tù Tần Thành, trong lòng anh có vô số cảm xúc lẫn lộn, những lời Thương Lộc nói vẫn có ý nghĩa và ảnh hưởng sâu sắc với anh, bố anh đã đến Tam Tinh Đôi, sống chết chưa rõ, đây là điều mà Tần Lâm vẫn còn lo âu, tuy chỉ có một mặt gắn bó với bố nhưng tình cảm cha con là không thể phai nhòa.
Bây giờ Tần Lâm chỉ có một suy nghĩ duy nhất, trước tiên là đến Tam Tinh Đôi để xem bố ở đó có gặp nguy hiểm hay không, đương nhiên sẽ không có chuyện gì quan trọng bằng bố, ngay cả vật tổ tận thế cũng vậy.
Hơn nữa, vật tổ tận thế là do anh đổi lại bằng cả mạng sống của mình, bố anh dùng 20 năm để đổi lấy tự do cho anh, đương nhiên anh sẽ không bao giờ để cho ai có được vật tổ tận thế này, nếu muốn lấy đồ trong tay anh thì nhất định phải lấy mạng anh mới được.
Tần Lâm biết chuyện này không được chậm trễ, bởi vì bố anh đã đi trước một bước rồi, bây giờ anh không còn bất kỳ lựa chọn nào khác, sự an toàn của bố là trên hết.
Trong cuộc sống, con người phải theo đuổi những mục tiêu của riêng mình, nhưng Tần Lâm biết rằng ngay từ khi gặp bố thì vận mệnh của anh đã bị ràng buộc.