Tần Lâm đổ rượu chanh bạc hà ra ngoài, trong ly phảng phất một mùi hương sảng khoái, những người bạn học khác cũng bắt chước đổ rượu ra.
Sau đó Tần Lâm mở chai Whisky hơn ba mươi năm đó, rót cho mỗi người một ly.
Mặt Phó Tiểu Tuyết lập tức trở nên khó coi.
Lần này mất mặt thật rồi, khoe khoang là mình am hiểu về rượu, ai ngờ đến rượu chanh bạc hà cũng không biết, cứ tưởng rượu uống, ai ngờ là thứ để rửa cốc.
Khó chịu giống như uống nước trong nồi vậy.
Phó Tiểu Tuyết u ám mặt mày, ngồi một chỗ không nói năng gì.
Mặc dù những người bạn học khác cũng thấy ngượng ngùng nhưng không dám lên tiếng, bởi vì người bị mất mặt là Tiểu Phó, nếu Tần Lâm bị mất mặt, bọn họ chắc chắn sẽ buông lời chế nhạo.
Tần Lâm rót rượu cho mọi người, bao gồm cả Tiểu Phó.
Anh không nhỏ mọn như thế, chai rượu này đặt ở phía sau, chắc là ai tặng cho Liễu Thanh Thanh, cô chưa kịp uống.
Người tặng quà cho nhân vật quyền thế như Liễu Thanh Thanh thực sự rất nhiều, cho dù là loại rượu nổi tiếng đắt tiền e rằng cô cũng chẳng biết là ai tặng.
Mọi người nhấp một ngụm, lập tức cảm thấy kinh ngạc.
“Không tồi, rượu ngon quả nhiên rất khác bọt, thơm dịu, hơn nữa vị chanh bạc hà đã lấn át vị cay xè của rượu”.
“Không sai, trước đây tôi từng uống rượu Whisky bình thường, hoàn toàn không có mùi vị này, rượu này ngon thật đấy”.
“Không chỉ là vấn đề về rượu, chúng ta cũng uống một cách chuyên nghiệp, tôi vừa tra xong, dùng chanh bạc hà rửa ly là cách uống chuyên nghiệp, có thể giúp rượu có mùi vị ngon nhất”.
Mọi người càng thưởng thức thứ rượu này, Phó Tiểu Tuyết càng khó chịu.
Rõ ràng là sân chơi của cô ta, đáng lẽ cô ta mới là người sành sỏi hơn, kết quả lại để Tần Lâm khoe khoang bản thân, còn cô ta thì giống như kẻ quê mùa vậy.
Phó Tiểu Tuyết uống vài hớp rượu rồi chuyển chủ đề, cô ta hỏi.
“Tần Lâm, bây giờ cậu vẫn chưa có bạn gái đúng không?”
Mọi người lộ vẻ thích thú, Phó Tiểu Tuyết nói đến chủ đề chính rồi, năm đó mặc dù Tần Lâm không có ý gì nhưng cô ta lại ghi thù, cảm thấy anh cố ý làm tổn thương cô ta.
Vì thế cô ta nhất định phải tìm cơ hội trả thù Tần Lâm, để anh biết được năm đó từ chối cô ta là một hành động vô cùng ngu xuẩn.
Mọi người đều quan tâm đến câu hỏi của Phó Tiểu Tuyết.
Từ một thiếu gia con nhà giàu trở thành kẻ suy tàn, chắc tiêu chuẩn cũng sẽ hạ thấp đúng không?
Trước đây khi Tần Lâm còn là đại thiếu gia nhà họ Tần, ai cũng không ưng, ở trường anh chẳng thèm để ý đến đám con gái theo đuổi mình, bây giờ thì hay rồi, không còn điều kiện đó nữa, chắc chẳng còn đứa con gái nào ở bên cạnh anh.
Là một người tầm thường e rằng đến bạn gái cũng rất khó tìm đúng không?
Xe cũng phải đi thuê, có thể có bản lĩnh gì chứ?
Mấy cô bạn học cười ha ha nói: “Bây giờ Lão Tần cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm bạn gái đi”.
“Không tìm được bạn gái cũng không sao, bây giờ đàn ông đều phải lo sư nghiệp”.
“Không thể nói như thế được, sự nghiệp cũng cần có phụ nữ giúp đỡ, lẽ nào cả đời sự nghiệp không thành thì cả đời không kết hôn sao?”
“Cũng có lý, tình trạng bây giờ của Lão Tần là thế nào, không tìm được bạn gái hay là không tìm được người tâm đầu ý hợp”.
“Đừng có mà chảnh quá, đã đến lúc nào rồi chứ, không thể bì được với năm đó nữa đâu”.
“Đúng vậy, cùng lắm thì tìm một cô dưới quê, có xinh đẹp hay không không quan trọng, không chê bai cậu, nguyện chung sống với cậu là được rồi”.
“Tôi có một người họ hàng, hay là tôi giới thiệu cho cậu nhé, tầm ba mươi tuổi, ly hôn rồi, có con, nhưng rất xinh đẹp, hợp với cậu đấy”.
“Tôi cũng có bà chị họ, năm nay ba mươi năm tuổi chưa lấy chồng, ngoại hình cũng ổn, mỗi tội hơi béo, nhưng được cái chịu khó”.
“......”
Mọi người đua nhau giới thiệu đối tượng cho Tần Lâm.
Nghe thấy những lời này Tần Lâm thấy cạn lời luôn, anh bất lực cắt ngang lời bọn họ.
“Tôi có bạn gái rồi”.
Tần Lâm nói xong mọi người lập tức sững sờ, không ngờ anh đã có bạn gái rồi sao?
Đặc biệt là Phó Tiểu Tuyết, vô cùng ngạc nhiên, biểu cảm vô cùng khoa trương.
“Thật á? Cậu có bạn gái rồi sao? Làm gì, người nhà quê đúng không? Hay là ly hôn rồi?”
Phó Tiểu Tuyết cho rằng với điều kiện của Tần Lâm không thể nào tìm được bạn gái quá tốt, giống như mấy người giới thiệu trước đấy, có thể tìm được một cô nhà quê, đã ly hôn hay là lớn tuổi, không ưa nhìn nhưng chịu khó là được lắm rồi.
Chung sống hạnh phúc với nhau là được, không thể yêu cầu quá cao.
Nghe thấy lời Phó Tiểu Tuyết nói mọi người đều lộ vẻ mặt chế giễu, cho dù Tần Lâm tìm được cô bạn gái thế nào nhưng thể nào cũng thua xa Tiểu Phó.
Khách quan mà nói thì Phó Tiểu Tuyết khá xinh đẹp, dáng người cũng ngon, bây giờ cô ta có thân phận rồi, nói năng khí chất cũng trở nên sang chảnh, rất có thần thái của tiểu thư con nhà giàu.
Hơn nữa cô ta còn có tiền, thân phận địa vị cũng khác rồi, ai mà không thích người phụ nữ như thế chứ?
Người năm đó từ chối Phó Tiểu Tuyết chắc chắn sẽ rất hối hận.
Bây giờ Tần Lâm giả vờ điềm tĩnh, thờ ơ, nhưng đoán rằng trong lòng đang hối hận muốn chết.
Tần Lâm lạnh nhạt nói: “Bạn gái tôi làm kinh doanh".
Nhìn thấy dáng vẻ chẳng hề hối hận của Tần Lâm, Phó Tiểu Tuyết vô cùng khó chịu.
“Nghe cậu nói chắc bạn gái cậu cũng xuất sắc lắm nhỉ?”
Tần Lâm cười: “Thực sự rất xuất sắc”.
Người giàu nhất cả nước, cô ấy không xuất sắc thì ai xuất sắc chứ?
Phó Tiểu Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Vậy gọi đến đây giới thiệu với mọi người đi, đúng lúc chúng tôi cũng muốn mở mang tầm hiểu biết, xem xem cô bạn gái xuất sắc của cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
“Không sai, chúng tôi cũng muốn gặp, xem cô ấy xinh đẹp, ngoan ngoãn hiền lành hay là có tiền?”
“Tần Lâm cậu cũng đẹp trai đấy chứ, có khi nào tìm được cô vợ giàu không?”
“Ha ha, không dễ tìm vợ giàu đâu, bây giờ mấy bà vợ giàu hơn bốn mươi tuổi đấy rất kén chọn, họ đều thích mấy chàng trai trẻ tầm hai mươi tuổi”.
“......”
Mọi người cười châm chọc không nể nang gì, Phó Tiểu Tuyết cũng lộ vẻ chế giễu, đợi Tần Lâm gọi bạn gái đến.
Tần Lâm nghĩ dù gì chỗ này không xa mỹ phẩm Tầng Vân, vậy thì gọi cô ấy đến cũng được.
Anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
“Alo, gì thế?”, giọng điệu của Liễu Thanh Thanh mệt nhoài có chút ỏn ẻn, khác với giọng lúc ở công ty.
Tần Lâm nói: “Anh đang đi họp lớp, bọn họ muốn gặp em, em có đến không?”
Liễu Thanh Thanh sững sờ, không hề do dự: “Được thôi, ở đâu thế, bây giờ em sẽ đến”.
Tần Lâm và Liễu Thanh Thanh mới xác định quan hệ với nhau, vừa mới tận thưởng sự ngọt ngào của tình yêu, Liễu Thanh Thanh vẫn đang trong trạng thái hưng phấn.
Tần Lâm sẵn sàng giới thiệu cô với bạn bè, đương nhiên là cô rất vui.
“Được, ở khách sạn Hoa Tử Kinh, em đến đi”.
Nói xong liền tắt điện thoại.
Phó Tiểu Tuyết và mấy cô bạn đưa mắt ra hiệu với nhau, bọn họ nói.
“Được, vậy chúng tôi sẽ đợi, lát nữa thêm chỗ cho bạn gái cậu, bảo cô ấy gọi mấy món mà ngày thường không được ăn, nếu ăn không đủ thì gói mang về cũng được”.
Bọn họ cho rằng bạn gái của Tần Lâm chắc chắn là loại người quê mùa, chắc chưa bao giờ đến những nhà hàng sang trọng như thế này.
Nói xong đám người Phó Tiểu Tuyết đi vào nhà vệ sinh để trang điểm lại.
Vừa tô son mấy cô bạn đó vừa nói.
“Tiểu Phó, cậu phải trang điểm thật xinh đẹp, đợi lát nữa bạn gái của Tần Lâm đến, thể hiện uy quyền với cô ta!”
Phó Tiểu Tuyết cười nhạt, nhìn bản thân ở trong gương lộ ra biểu cảm thỏa mãn.
“Phụ nữ với nhau thực ra không cần phải tranh giành hay là so sánh, chỉ cần xinh đẹp hơn cô ta là được rồi”.
Phó Tiểu Tuyết tự tin rằng cô ta nhất định xinh đẹp, giỏi giang hơn bạn gái của Tần Lâm.