Lần này Tần Lâm mặc dù giáo huấn bọn họ, nhưng gọi bọn họ từ xa đến đây, đập ngõ Yên Hoa này cũng là để cảnh cáo bọn họ.
Nếu như không có được sự ủng hộ của Tần Lâm, bọn họ không thể nào đứng vững được.
Những người này ít nhiều có một số sản nghiệp bất chính, Tần Lâm có thể dung túng cho bọn họ nhưng không thể dung túng quá được.
Như mấy người ở ngõ Yên Hoa này, rõ ràng là sản nghiệp bất chính, mà lại nói năng hành xử kiêu ngạo đến vậy, chẳng phải là muốn bị người khác xử lý sao?
Sau khi xử lý xong bọn họ, Tần Lâm liền chạy thẳng đến mỹ phẩm Tầng Vân.
Vừa nãy bị Hồ Gia Hân mắng cho một trận, Liễu Thanh Thanh rõ ràng biết chuyện này, Tần Lâm vẫn chưa giải thích, dù sao giải thích cũng không giải thích rõ được. Vừa hay bây giờ có chứng cứ, đến văn phòng Liễu Thanh Thanh là có thể giải thích rõ ràng được.
Chẳng mấy chốc, anh đã đến mỹ phẩm Tầng Vân, bên trong văn phòng có hai cô gái đang ngồi trên ghế sô pha uống cafe.
Nhìn thấy Tần Lâm đi vào, vẻ mặt của Liễu Thanh Thanh có hơi kỳ quái, cô ấy cúi đầu, không biết nên nói gì.
Cô ấy không phải loại người dễ nổi nóng, cho dù Tần Lâm làm mấy chuyện như này, cô ấy cũng không nổi giận.
Hơn nữa sâu thẳm trong lòng cô ấy, cô ấy vẫn tin anh, cảm thấy Lão Tần không phải loại người như vậy.
Liễu Thanh Thanh không nói nhưng Hồ Gia Hân lại không hề khách khí, nhìn thấy Tần Lâm, cô ấy liền đứng dậy, chống eo mà nói.
"Họ Tần kia, anh còn có mặt mũi đến đây à, sao anh không chết ở cái ngõ Yên Hoa kia đi, chết trên người phụ nữ sung sướng hơn nhiều ấy!"
Tần Lâm liếc mắt, Hồ Gia Hân này chẳng làm được gì, chỉ biết thêm dầu vào lửa.
"Thanh Thanh, em nghe anh giải thích đã".
Nói xong, Tần Lâm ngồi cạnh Liễu Thanh Thanh, lấy điện thoại ra, mở đoạn video kia ra rồi nói.
"Em xem đi, hôm qua có người nói với anh, hình khiếm nhã của bạn gái anh nằm trong tay hắn, sau đó lừa anh qua đó".
Nói xong, anh liền mở đoạn video, thực sự có thể nhìn thấy Tần Lâm đi vào, hỏi cái gì đó, khoảng tầm mấy giây, sau đó liền đi ra.
Liễu Thanh Thanh sững sờ: "Người đó cố ý hại anh sao?"
Tần Lâm nói: "Xem tiếp đã".
Sau khi đi ra ngoài, camera giám sát đã quay đến cảnh bên ngoài, có thể thấy một đôi nam nữ đang quay trộm Tần Lâm.
Tần Lâm lập tức nhận ra hai người này: "Người đàn ông này tên là Doãn Gia Minh, người phụ nữ tên Hồ Thúy Hoa, lúc trước anh có chút mâu thuẫn với họ ở văn phòng giao dịch bất động sản".
Liễu Thanh Thanh sững sờ, sau đó liền nhíu mày, nhớ lại một lúc, cái tên Doãn Gia Minh này nghe quen quen.
Sau khi tra lại, Liễu Thanh Thanh đã tìm được cái tên này trên máy tính.
"Ông ta là quản lý đại lý khu vực của công ty bọn em".
Doãn Gia Minh là quản lý đại lý khu vực của chi nhánh công ty, mặc dù không phải người của tổng công ty, nhưng cũng là nhân viên của Liễu Thanh Thanh.
Liễu Thanh Thanh không thể nào ngờ được, người lừa cô ấy lại là nhân viên của cô!
"Chết tiệt!"
Sắc mặt Liễu Thanh Thanh trầm xuống, bởi vì tên này mà cô ấy suýt nữa hiểu lầm Tần Lâm, nếu như vì chuyện này mà hai người bọn họ có hiềm khích thì đúng là không đáng.
Liễu Thanh Thanh tức muốn chết, vội vàng dùng máy bàn gọi cho trợ lý.
"Alo, tổng giám đốc Liễu ạ!"
"Chi nhánh công ty có một quản lý khu vực tên là Doãn Gia Minh, người này dính líu đến việc bôi nhọ và lừa đảo, đuổi việc ông ta và phong sát khỏi toàn ngành, đồng thời báo cảnh sát".
"Vâng!"
Liễu Thanh Thanh muốn xử lý ai đó cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Nếu như là ngày thường, Liễu Thanh Thanh sẽ không tức giận đến thế, nhưng hôm nay liên quan đến quan hệ giữa cô và Tần Lâm, cô ấy mới thực sự nổi giận.
Tên Doãn Gia Minh này e rằng chết chắc rồi!
Doãn Gia Minh và Hồ Thúy Hoa lúc này đang dây dưa ở nhà, hai cơ thể mập mạp quấn lấy nhau trông rất cay mắt.
Khi đang trong cơn kích tình, điện thoại đột nhiên reo lên.
Doãn Gia Minh sững sờ, vốn không muốn nghe, nhưng vừa nhìn thấy đây là số của công ty thì ông ta không thể không nghe.
"Bảo bối, anh phải nghe điện thoại, biết đâu là công ty muốn thăng chức cho anh đấy".
Doãn Gia Minh dạo gần đây tâm trạng khá tốt, lúc trước ở phòng giao dịch bất động sản, mặc dù Tần Lâm ra vẻ với ông ta, khiến bọn họ mất hết mặt mũi.
Nhưng chuyện về sau rất thuận lợi, quay trộm được Tần Lâm gửi cho Liễu Thanh Thanh. Với thân phận của Liễu Thanh Thanh, chắc chắn không thể nào chịu nổi chuyện này. Vậy nên kết quả bọn họ chắc chắn sẽ chia tay.
Tìm được một người bạn gái hoàn mỹ như Liễu Thanh Thanh là chuyện hạnh phúc cỡ nào, kết quả lại bị ông ta phá hoại, Doãn Gia Minh vừa nghĩ liền vui.
Khi nghe điện thoại ông ta cũng rất vui vẻ: "Alo, tôi là Doãn Gia Minh"!
"Doãn Gia Minh, tôi là tổng giám đốc Hồ của chi nhánh công ty, bây giờ tôi đại diện tổng công ty thông báo với ông, ông bị đuổi việc, hơn nữa toàn ngành sẽ tiến hành phong sát ông, về sau không công ty nào trong ngành mỹ phẩm sẽ nhận ông".
"Còn một chuyện nữa, ông dính líu đến việc lừa đảo bà chủ, gièm pha, bôi nhọ người khác, chúng tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ liên lạc với ông sớm thôi".
Nói xong liền cúp máy.
"Tổng giám đốc Hồ, tổng giám đốc Hồ..."
Doãn Gia Minh sững sờ, ông ta chẳng nói được câu nào, đối phương đã cúp máy rồi.
Tổng giám đốc Hồ?
Đó chẳng phải là lãnh đạo trực tiếp của ông ta sao, tổng giám đốc của chi nhánh công ty!
Sao ông ta lại bị đuổi việc, phong sát khỏi ngành, còn báo cảnh sát bắt ông ta?
Doãn Gia Minh sững người, vốn muốn leo lên đỉnh cao của đời người, kết quả bây giờ lại thành ra như vậy?
Doãn Gia Minh lôi điện thoại ra, gửi tin nhắn cho mấy người bạn ngày thường có quan hệ khá tốt với mình.
Hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hôm nay ông ta không ở công ty nên chẳng biết chuyện gì cả.
Khi gửi tin nhắn phát hiện ra mấy người bạn đều cho ông ta vào danh sách đen.
Nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ, Doãn Gia Minh liền hơi hoảng, chẳng nhẽ thực sự xảy ra chuyện rồi?
May mà Doãn Gia Minh còn có mấy người bạn tốt trả lời lại ông ta.
"Lão Doãn à, sao ông lại đắc tội tổng giám đốc vậy? Hình như đích thân tổng giám đốc Liễu Thanh Thanh hạ lệnh đuổi việc và đuổi ông khỏi ngành đấy, ông chết chắc rồi, đắc tội tổng giám đốc Liễu thì sau đừng hòng sống qua ngày nữa!”
Doãn Gia Minh cũng không còn trẻ trung gì nữa, cho dù tìm công việc nào cũng đều muốn làm quản lý.
Chỉ cần ứng tuyển vị trí quản lý thì nhất định phải dùng kinh nghiệm của công việc này.
Mà kinh nghiệm của công việc này bị Liễu Thanh Thanh bác bỏ, bị đuổi khỏi ngành, không có bất kỳ ai dám dùng loại người như này.
Nếu như làm ngành khác thì phải làm lại từ đầu.
Doãn Gia Minh còn nhiều khoản trả góp mua nhà mua xe, bây giờ tự nhiên trở thành người bình thường, ông ta căn bản không sống nổi, không trả nổi số tiền vay mua nhà mua xe, chứ đừng nói đến cái khác.
Mặt Doãn Gia Minh xám như tro, Hồ Thúy Hoa ở trên giường cũng cảm thấy buồn bực.
"Chồng ơi, anh làm sao vậy, làm tiếp thôi?"
Doãn Gia Minh tát cho bà ta một cái.
"Làm cái mẹ mày! Đều tại mày, nếu như không phải tại mày, ông đây cũng không thảm thế!"
Hồ Thúy Hoa bị tát một cái mà sững người.
"Họ Doãn kia, anh dám đánh tôi, mẹ kiếp, anh điên à!"
"Anh thảm thì liên quan gì đến tôi mà dám đánh tôi, tôi liều mạng với anh!"
Hồ Thúy Hoa cũng không phải loại yểu điệu thục nữ, cũng là con gái nhà giàu, hai kẻ mập mạp lập tức đánh lộn.
Cảnh tượng trông vô cùng khó coi...
...
Liễu Thanh Thanh ôm cánh tay Tần Lâm, dựa vào vai anh, mắt đầy áy náy mà nói.
"Xin lỗi anh yêu, là do em hiểu lầm anh, em không nên tin người khác, xin lỗi anh".