Mọi người đều sững sờ, hình như đúng là vậy.
"Nhưng nhân viên phục vụ vừa nãy cũng nói rồi mà, nhỡ may là chương trình sale thì sao?"
Vu Cường lạnh lùng hừ một tiếng: "Chương trình sale? Cậu nghĩ có khả năng sao? Nhà hàng này ngày thường rất khó đặt chỗ, phải gọi điện đặt trước mười ngày thì mới có chỗ, người ta cần chương trình sale chắc?"
Mọi người đều trầm ngâm, hình như đúng là như vậy, cho dù có là chương trình sale thì cũng không thể nào tặng rượu sake đắt như vậy.
"Tổng giám đốc Vu, vậy làm thế nào bây giờ?"
Vu Cường nghĩ một lúc, nói nhỏ.
"Tôi nghi là người ta tặng nhầm".
"Tặng nhầm sao?"
"Đúng vậy! Biết đâu bọn họ nhầm chúng ta là bạn của ông chủ hoặc khách quý vậy nên mới tặng rượu đắt tiền như vậy, mọi người đừng mở, một khi mở nhầm, biết đâu đến cuối cùng còn phải thanh toán đấy".
Vừa nghe Vu Cường nói vậy, mọi người đều không dám động vào, đây là bình rượu có giá năm mươi nghìn đấy, bọn họ ăn một bữa hết 888 tệ đã là xa xỉ lắm rồi, lại uống thêm bình rượu năm mươi nghìn nữa thì đúng là muốn lấy nửa cái mạng của bọn họ mà.
Thứ xa xỉ như này ngay cả Vu Cường cũng không mua nổi, chỉ có thể nhìn.
Xảy ra chuyện như này, cảm giác hơn người của mấy người đang ngồi ở đây trong nháy mắt tan thành mây khói.
Lợi hại thế nào chứ, nhân viên phục vụ tặng mấy bình rượu mà bọn họ cũng không dám uống, sợ đến cuối phải thanh toán, nơi cao sang thế này đúng là không thể thoải mái mà đến được mà.
Năm mươi nghìn là thu nhập nửa năm thậm chí là cả năm của một người.
Tần Lâm và Nhậm Lộ nói chuyện rất vui vẻ, cũng không quan tâm bọn họ nói cái gì, Tần Lâm liền mở một bình, rót cho Nhậm Lộ.
Bạn bè gặp nhau, uống chút rượu là chuyện bình thường.
Nhìn thấy Tần Lâm mở rượu, đám Vu Cường lập tức sững sờ.
"Cậu...Tần Lâm! Cậu làm cái gì vậy!"
Tần Lâm nhíu mày: "Lại sao nữa?"
Vu Cường tức kinh người: "Rượu này không nằm trong set buffet!"
Tần Lâm có hơi mất kiên nhẫn: "Tôi biết rồi, tí nữa tôi trả tiền, không cần cậu trả".
"Cậu..."
Nói xong, Tần Lâm tiếp tục uống rượu với Nhậm Lộ.
Vu Cường tức đến mức mặt mày tái xanh, biết giả vờ thật! Năm mươi nghìn một bình, tí nữa để xem mấy người thanh toán kiểu gì!
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, có điều không khí không rộn ràng như lúc vừa nãy, ai ai cũng tâm sự nặng nề.
Sơn hào hải vị trên bàn ăn cũng tẻ nhạt vô vị, có điều Tần Lâm cùng Nhậm Lộ lại nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Cơm no rượu đẫy, Vu Cường ra cửa trước, nói với mọi người.
"Chúng ta trả riêng, tí nữa ai trả tiền người nấy".
Nói xong Vu Cường vội vàng đi thanh toán phần buffet của mình và Ngải Linh.
Nhân viên phục vụ sững sờ: "Thưa anh, mọi người không thanh toán cùng nhau sao?"
Vu Cường vội vàng nói: "Không, chúng tôi trả tiền riêng, ai trả phần người nấy, cô mau thanh toán đi".
Vu Cường sợ phải thanh toán phần của Tần Lâm và Nhậm Lộ.
Nhân viên phục vụ sững sờ: "Vâng".
Trong lòng nghĩ sao đi ăn cơm cùng anh Tần mà lại trả tiền riêng, đám người này có vấn đề à?
Mọi người lần lượt đi thanh toán, Tần Lâm và Nhậm Lộ vẫn chưa thỏa mãn, có điều vẫn đứng dậy đi thanh toán.
Đến trước quầy thu ngân, nhân viên phục vụ liền nói.
"Thưa anh, nhà hàng chúng tôi miễn phí phần ăn của hai người, đây là nhà hàng của Tiết thiếu gia".
Tần Lâm sững sờ, gật đầu, hóa ra là nhà hàng của Tiết Đại Lâm.
Chút tiền này Tần Lâm cũng không quan tâm, anh liền quay người rời đi.
Vu Cường nhíu mày, đột nhiên nói.
"Nhân viên phục vụ, bọn họ mở hai bình rượu, chúng tôi đều thấy".
Vu Cường thuộc loại không biết giữ mồm mép, đương nhiên anh ta cũng sợ bị liên lụy, bữa cơm này do anh ta đặt, nhỡ may xảy ra chuyện gì, người ta không tìm Tần Lâm, mà lại tìm anh thì đúng là mất nhiều hơn được.
Nhân viên thấy vậy hơi sững sờ, nói.
"Thưa anh, rượu ấy là do nhà hàng tặng, chẳng nhẽ nhân viên bên tôi chưa nói sao?"
Vu Cường nhíu mày, lại hỏi thêm lần nữa: "Nói rồi, có điều sao mọi người lại tặng bọn tôi đồ chứ? Mấy người có nhầm không?"
Nhân viên phục vụ cười ngượng: "Không đâu, thực sự tặng các anh mà, không cần thanh toán".
Nói đến đây, đám bạn học ai ai cũng hối hận muốn chết.
Mẹ kiếp, thực sự là hàng tặng!
Năm mươi nghìn một bình!
Bọn họ cứ như thế mà bỏ lỡ, biết trước là hàng tặng thì bọn họ cũng uống.
Rượu đắt như vậy, nếu không tặng, chắc cả đời này cũng không có cơ hội uống thử một lần, kết quả vì Vu Cường mà bỏ lỡ.
Sao có cảm giác Vu Cường này thiếu hiểu biết thế nhỉ, ngược lại Tần Lâm kia hào phóng uống mấy bình với Nhậm Lộ, ngưỡng mộ quá.
Sắc mặt Vu Cường vô cùng khó coi, không ngờ rượu này thực sự được tặng.
Vốn chọn nhà hàng này để phô diễn bản thân, thể hiện mình là người hiểu biết.
Kết quả bây giờ lại tạo ra cảm giác mình là tên nghèo, ngượng chết mất.
Vu Cường mất mặt quá, ngượng đến mức cầm điện thoại lên chuyển chủ đề, vừa lúc chuông điện thoại reo lên.
"Alo, Điền Lộ à? Điền nữ thần đến đúng lúc quá, chúng mình vừa xong tăng một, chuẩn bị đi tăng hai đây".
Vu Cường thở phào nhẹ nhõm, may mà có người cho anh ta cơ hội để chuyển chủ đề.
"Điền Lộ à? Điền nữ thần đến rồi?"
"Mẹ nó, tôi nhất định phải xin chữ ký, ngôi sao duy nhất mà tôi quen".
"Mấy người đều là fan giả, tôi mới mà fan thật, bây giờ Điền Lộ xinh quá".
"..."
Vừa nhắc đến Điền Lộ, mọi người đều hứng khởi, quên luôn chuyện tặng rượu lúc nãy, ra khỏi cửa, nhìn thấy một chiếc xe thể thao cao cấp đỗ trước cửa.
Có một mỹ nữ chân dài, đeo kính đen, đội mũ ngụy trang khá tốt đang dựa vào xe, đó chính là Điền Lộ.
"Mẹ kiếp, Điền nữ thần xa xỉ quá".
"Làm người nổi tiếng khí chất quả nhiên khác hẳn, chiếc xe này chắc cũng mấy triệu ấy nhỉ?"
"Cậu hiểu cái gì, đây là mẫu xe ý tưởng Bugatti, mấy chục triệu ấy!"
"Trời ơi, mấy chục triệu một chiếc xe, tôi không dám tưởng tượng luôn".
"Thu nhập của Điền nữ thần cao vậy sao?"
"...."
Mọi người cứ vậy mà tâng bốc, Điền Lộ chẳng qua chỉ là ca sĩ tuyến mười tám, mặc dù là người của giới giải trí, thu nhập nhất định cao hơn người bình thường, có điều cũng không quá cao, khác biệt hoàn toàn với mấy ca sĩ tuyến một tuyến hai, sao mua nổi xe giá mấy chục triệu.
Có điều Điền Lộ bây giờ cũng là ca sĩ ngôi sao, cũng có nhiều mối quan hệ, quen mấy đại thiếu gia lắm tiền hoặc ông chủ giàu có là chuyện bình thường.
Mọi người cười ha ha qua chào hỏi Điền Lộ, vô cùng nhiệt tình, Điền Lộ bỏ kính xuống, tỏ vẻ hòa đồng, trên thực tế vẫn hơi xa cách với đám bạn học này, cảm thấy thân phận địa vị chênh lệch quá xa.
Trong đám người, Điền Lộ vừa nhìn liền thấy Tần Lâm, sắc mặt lập tức thay đổi.
Năm đó cô ta ve vãn Tần Lâm không thành, kết quả trở thành trò cười, chuyện này là nỗi ô nhục của cả đời Điền Lộ, hôm nay gặp lại Tần Lâm, trong mắt đầy vẻ trào phúng.
Mười năm không gặp, nhất định sống chẳng ra sao cả, nếu không bạn bè tụ họp, nếu quả thật sống tốt, nhất định sẽ được ủng hộ rầm rộ như Vu Cường.
Nếu không phải do Vu Cường tổ chức, Điền Lộ cũng chẳng thèm đến, Vu Cường mặc dù không phải ông chủ lớn gì, nhưng cũng được coi là người thành công, sau này biết đâu còn có thể phát triển hơn nữa.
Bây giờ Điền Lộ đang tích lũy quan hệ, dù sao cô ta cũng không muốn bỏ qua loại có tiềm lực như Vu Cường.