Công bằng?
Chúc Linh Linh biết, công bằng đã bị chó gặm rồi, bây giờ nhà họ Chúc chỉ đứng về phía Chúc Tiểu Nguyệt thôi, cho dù cô đã có rất nhiều đóng góp cũng chẳng có ai còn nhớ, cũng không có ai nhắc đến, bây giờ dường như cô còn khiến nhà họ Chúc cảm thấy xấu hổ.
Những năm qua nếu cô không tận tụy, khổ sở vì công ty thì cô ta có được đi du học sung sướng như vậy không? Mỗi năm tám triệu tiền du học đều vứt cho chó gặm sao.
Chúc Linh Linh chưa từng để ý những điều đó, vì cô thấy tiền của dòng họ gia tộc, hơn nữa còn là chị của mình, cô chắc chắn sẽ dốc sức giúp đỡ, những năm qua cô làm nhiều như vậy nhưng có lúc nào lấy một triệu của công ty hay chưa?
Bây giờ Chúc Linh Linh cũng đã hiểu câu làm người không nên hết lòng là như thế nào rồi, nhà họ Chúc đã khiến cô tổn thương đau đớn.
Cô làm nhiều việc như vậy nhưng lại chỉ đổi được sự xa lánh, chửi rủa, thậm chí là sự khinh bỉ của người nhà họ Chúc, ai có thể không phẫn nộ cho được?
Bây giờ vì Tần Lâm mà còn muốn đuổi cô ra khỏi nhà họ Chúc, anh Tiểu Lâm đã hết lòng vì cô, giúp cô rất nhiều, chẳng lẽ người nhà họ Chúc không nhìn thấy sao, trong mắt bọn họ, chỉ có trang viên Thanh Mai, mà Tần Lâm không thể bỏ lại căn trang viên Thanh Mai đó được, bọn họ liền ôm hận trong lòng.
"Đúng, Tiểu Nguyệt nói đúng, nếu cứ khăng khăng đưa loại người rác rưởi đó vào nhà họ Chúc, thì chi bằng đuổi nó ra khỏi nhà họ Chúc đi, cháu không sợ mất mặt nhưng mọi người sợ đấy".
Chúc Tam Cô hùa theo, Tần Lâm không đưa trang viên Thanh Mai cho bọn họ, Chúc Linh Linh bắt bọn họ phải quỳ trước trang viên Thanh Mai nhận tội, chuyện này Chúc Tam Cô vẫn còn khắc sâu trong lòng.
"Đúng đấy, loại người ngang ngược như vậy không có tư cách làm rể nhà họ Chúc, bác khuyên cháu nên quay đầu lại, đừng u mê không tỉnh ngộ như vậy nữa".
Chúc Phi cười khẩy nói.
Tần Lâm đã trở thành cái gai trong mắt bọn họ từ lâu, nếu Tần Lâm chịu giao trang viên Thanh Mai ra thì bọn họ còn có thể suy nghĩ lại.
"Muốn lấy được con gái nhà họ Chúc, cậu có năng lực đó không? Không có sính lễ xứng tầm thì đừng có mơ? Những loại người vật chất như cậu thì mau cút ra khỏi đây đi, nhà họ Chúc chúng tôi không chào đón cậu. Nếu cháu không đồng ý thì Chúc Linh Linh cháu có thể đi cùng cậu ta, nhà họ Chúc không phải là cái chợ".
Chúc Diệu cũng lên tiếng, tóm lại bây giờ Tần Lâm và Chúc Linh Linh chính là kẻ thù của bọn họ, không lợi dụng được thì đạp đổ, nếu không lợi dụng được bất cứ lợi ích nào từ họ thì nhà họ Chúc sẽ không giữ hai người họ ở lại.
Đây chính là hiện thực thương tâm của gia tộc lớn.
"Ông nội, chẳng lẽ đây cũng là ý của ông sao?"
Chúc Linh Linh nhìn chằm chằm vào Chúc Tam Đao, cắn chặt môi, trong lòng vô cùng phẫn nộ và không cam lòng, cô làm nhiều việc cho nhà họ Chúc như vậy, chẳng lẽ ông nội cô không nhìn thấy sao?
Chúc Minh hừ một cái, trừng mắt nhìn Chúc Linh Linh.
"Cháu đang chất vẫn ông nội sao? Cháu đúng là đứa cháu bất hiếu, dám ăn nói với ông nội như vậy sao? Cháu tìm một thẳng rể vô dụng để làm mất mặt nhà họ Chúc, bây giờ lại muốn chất vấn ông nội cháu, cháu còn biết tôn ti trật tự là gì không hả?"
Chúc Minh lớn tiếng quát nạt Chúc Linh Linh, mọi người đều biết Chúc Minh mới lên chức nắm quyền của nhà họ Chúc, đương nhiên ông ta phải thể hiện uy quyền của mình, mà bây giờ Chúc Linh Linh người từng nắm quyền trước đây sẽ là một ví dụ tốt nhất, nếu không nghe lời thì sẽ giống như cô ấy, sẽ trở thành đồ bỏ đi của nhà họ Chúc, sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Vẻ mặt Chúc Tam Đao trầm xuống, lời nói của Chúc Minh đúng ý ông cụ, Chúc Tam Đao vốn đã rất tức giận, bây giờ Chúc Linh Linh làm vậy lại càng đổ thêm dầu vào lửa.
"Đúng đấy, dám ăn nói với ông nội như vậy, đúng là đồ hư hỏng".
"Tôi thấy chắc là bị chiều hư từ bé đáy, nhìn đại tiểu thư nhà họ Chúc kìa, người ta có tri thức, hiểu lễ nghĩa như thế cơ mà, nhìn lại cô ta mà xem? Cứ như con mụ điên vậy".
"Là con gái thì ở trong nhà thôi đừng đi ra ngoài nhiều, bây giờ xã hội phát triển, mấy cô gái trẻ cũng điên cuồng hết cả lên, nếu như là trước đây thì cô ta đã sớm bị ăn mấy cái tát rồi tống thẳng cổ ra khỏi cửa rồi, bây giờ vẫn còn đứng đây già mồm với ông nội, muốn chết à".
"Tôi thấy cô ta chắc chưa thoát khỏi vai tổng giám đốc của Y dược Văn Hòa đâu, ngang ngược kiêu căng quá, dám không tôn trọng lão gia nhà họ Chúc đến như vậy, đáng đời bị mọi người ghét, bị mọi người công kích".
"Dám làm bậy thì sẽ không được sống yên ổn đâu, tội đại nghịch bất đạo, không hiếu thảo, nhà họ Chúc có con cháu như vậy đúng là gia môn bất hạnh".
Mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi, mặc dù thì thầm thôi nhưng Chúc Tam Đao vẫn nghe thấy, là một người chủ nhà sao có thể không nao lòng? Nếu không cái bản mặt già này phải để đâu đây.
"Linh Linh, chị không ở nhà có vài năm mà em dám hỗn láo như thế này sao? Sao lại ăn nói với người lớn như vậy? Em làm chị quá thất vọng, không có giáo dục thì chớ lại còn ngoan cố như vậy, nhà họ Chúc còn giao sản nghiệp lại cho em, trời đất ơi, chị thật sự không thể tưởng tượng nổi em mà cũng có thể chống đỡ được sao? May mà bây giờ em không còn phụ trách trong Y dược Văn Hòa nữa, nếu không có khi em còn muốn trèo lên đầu ông nội ngồi mất? Chữ hiếu phải được đặt lên hàng đầu, vậy mà em lại không hiếu thảo với ông nội, thế thì còn trông chờ điều gì vào em được chứ, vì một người ngoài sao? Đến gia tộc em còn không để ý, đúng là ích kỷ mà, gia tộc nuôi em lớn mất biết bao nhiêu tiền của, em muốn báo đáp gia tộc như thế này sao?"
Chúc Tiểu Nguyệt gằn từng câu từng chữ đay nghiến Chúc Linh Linh, năm hai người còn sống cùng nhau trong gia tộc, Chúc Linh Linh lúc nào cũng vượt mặt cô ta, bọn họ chỉ hơn kém nhau hai tuổi nhưng việc gì Chúc Linh Linh cũng giỏi hơn, sau đó cô ta quyết định ra nước ngoài du học, quyết tâm không để Chúc Linh Linh trèo đầu cưỡi cổ mình nữa.
"Chị Tiểu Nguyệt, chị đừng ngậm máu phun người, em bất kính với ông nội lúc nào? Em chỉ hỏi ông nội có ý gì thôi mà, em làm nhiều việc cho nhà họ Chúc đến như vậy, nếu không có em thì Y dược Văn Hòa có được nhiều thành tựu và phát triển như hiện tại hay không? Nếu không có em thì có lẽ nhà họ Chúc cũng phá sản rồi".
Chúc Linh Linh trầm giọng, người nhà họ Chúc đều bị mù hết rồi sao?
"Ôi, nói như vậy là mọi người đều phải cúi đầu tạ ơn em sao? Nhà họ Chúc không có em cũng sẽ cực kỳ phát triển, đây là may mắn của nhà họ Chúc, em còn tưởng đây là công lao của một mình em sao? Em tự cao quá rồi đấy? Ý của em là nhà họ Chúc được như ngày hôm nay là một tay em gây dựng lên, không có em thì nhà họ Chúc đã sụp đổ từ lâu rồi có phải không? Ha ha ha, ông nội bà nội, mọi người đã nghe thấy chưa, chúng ta đang phải sống nhờ vào người khác đấy, xem ra cháu không nên về mới phải".
Chúc Tiểu Nguyệt cười lạnh, tỏ vẻ ngang ngược.
"Em không có ý đó, chị đừng có nói linh tinh".
Chúc Linh Linh nói.
"Chị là chị của em, em dám ăn nói hỗn láo với chị như vậy sao, người như em đúng là nỗi ô nhục của cả nhà họ Chúc!"
Chúc Tiểu Nguyệt trừng mắt nhìn Chúc Linh Linh.
"Đủ rồi!"
Chúc Tam Đao cuối cùng cũng lên tiếng, trong lòng ngày càng tức giận.
"Hôm nay là ngày chị cháu du học trở về, còn có cả Vương thiếu gia cũng ở đây, chẳng lẽ lại không tha cho cháu tội hỗn láo? Lui ra, không nghe lời thì cút đi cho ông, ông còn chưa chết, chưa đến lượt cháu giở thói ngang ngược ở đây, đến lúc ông nhắm mắt xuôi tay rồi cháu muốn làm gì thì làm".
"Ông nội, cháu không có ý đó".
Chúc Linh Linh vô cùng ấm ức.
"Không phải ý đó thì là ý gì? Chị mà là em thì chị đã tìm cái lỗ để chui vào rồi, hoặc là ở lại đây, hoặc là đuổi tên vô dụng kia đi, nhà họ Chúc chúng ta không phải nơi chứa chấp đồ vô dụng. Nhưng chị thấy chắc em không nỡ đúng không, ha ha ha".