Cả nhà họ Cung luôn gặp đen đủi, sao đột nhiên tin may lại đến liên tục như thế chứ?
Phùng Vân Phi còn lâu mới tin là không liên quan đến tên họ Tần kia.
Chú Cung nói: “Lão Phùng à, chúng ta đã đắc tội với cậu Tần rồi, anh mau đi đền tội đi, chuyện của anh, cậu Tần chắc chắn có thể giúp được!”
Phùng Vân Phi gật đầu: “Được, bây giờ tôi sẽ đi chịu tội!”
Nói xong, Phùng Vân Phi vội mặc quần áo, lái xe đến trước cửa nhà Hồ Gia Hân.
Đến cửa nhà, ông ấy nghĩ một lát nhưng không gõ cửa, bây giờ đã là mười hai giờ đêm, chắc người ta đã đi ngủ hết rồi.
“Chủ tịch Phùng, hay là để ngày mai rồi đến”.
Phùng Vân Phi lắc đầu: “Các người về trước đi, tôi ở đây một mình”.
Trợ lý và tài xế do dự một lát, muốn ở cùng nhưng chủ tịch Phùng kiên quyết đuổi họ đi, hai người đành lái xe rời đi.
Phùng Vân Phi cứ đứng như thế trước cổng nhà Hồ Gia Hân, cũng không gõ cửa, đứng suốt một đêm.
Hơn bảy giờ sáng ngày hôm sau, bảo mẫu nhà Hồ Gia Hân phát hiện có một người đứng trước cổng, vội nói cho cô biết.
Hồ Gia Hân nhìn camera giám sát, mặt hơi biến sắc.
“Đây không phải là chú Phùng sao?”
Hồ Gia Hân vội ra cổng tiếp đón.
“Chú Phùng! Sao chú lại đứng ở đây!”
Phùng Vân Phi đã đứng một đêm, có chút mệt mỏi, lảo đảo dựa vào cổng nói.
“Chú đến mời cậu Tần”.
Hồ Gia Hân sững sờ, thực sự đến mời Lão Tần sao?
Trước đây lúc Tần Lâm nói cô không để ý lắm, cô nghĩ rằng với tính cách của chú Phùng không thể nào đến mời anh được, nhưng điều này thực sự đã xảy ra.
Lão Tần đúng là có bản lĩnh.
Tần Lâm đứng ở phòng khách tầng hai, anh đã sớm nhìn thấy cảnh này, Phùng Vân Phi biết mình đã đắc tội với anh, mấy hôm trước thái độ không được tốt, nếu như không biểu hiện lòng thành, e rằng bản thân ông ấy cũng thấy áy náy.
Từng này tuổi rồi mà đứng ở ngoài một đêm cũng xem như làm khó ông ấy rồi, Tần Lâm xuống tầng đi ra sân, vẫy tay với Phùng Vân Phi, tỏ ý bảo ông vào.
Phùng Vân Phi như nhận được đại xá, mừng rỡ vội theo Hồ Gia Hân vào trong.
Lúc nãy Hồ Gia Hân bảo vào nhưng ông ấy không dám vào, bây giờ Tần Lâm gật đầu rồi, ông ấy mới dám vào trong.
Hồ Gia Hân bĩu môi, cũng không biết Tần Lâm lấy đâu ra uy quyền lớn như thế, tên này lợi hại vậy sao?
Đến phòng khách của Hồ Gia Hân, Tần Phong vào thẳng vấn đề: “Nói tình hình của ông đi”.
Chuyện cũ đã qua rồi không nhắc đến nữa, Tần Lâm cũng chẳng phải loại người nhỏ mọn, hơn nữa Phùng Vân Phi đã đứng trước cổng một đêm rồi, chuyện này coi như xí xóa.
Phùng Vân Phi thở dài nói.
“Tình hình của nhà tôi còn nghiêm trọng hơn nhà Lão Cung, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa có đời thứ ba, ba người con trai, ba người con gái của tôi mang thai mấy chục lần rồi, nhưng tất cả đều sinh ra là chết hoặc là chết ngay khi còn ở trong bụng”.
“Cũng không biết tôi đã tạo ra nghiệp gì mà lại thành ra thế này!”
Tần Lâm cau mày lại, tình hình của Phùng Vân Phi thực sự phức tạp hơn chú Cung.
Chuyện của chú Cung rất đơn giản, ông ấy biết nguyên do là gì, hơn nữa có thể nói chính xác tình hình khi đó, chỉ cần Tần Lâm đưa ra biện pháp để bù đắp là được.
Nhưng tình huống của Phùng Vân Phi thì khác, ông ấy không biết lý do tại sao gia đình lại gặp khó khăn, trẻ sơ sinh trong nhà không ngừng chết yểu, tình huống này phức tạp hơn rất nhiều.
Tần Lâm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Trên người ông có đồ trang sức gì không?”
Phùng Vân Phi nghĩ một lúc rồi nói: “Trước giờ tôi không đeo những thứ đó”.
Có thể nhìn ra ông ấy không quá tin tâm linh, nếu không sẽ không có thái độ như vậy với Tần Lâm.
Nhưng Phùng Vân Phi thực sự hết cách rồi, hơn nữa ông ấy đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Tần Lâm nên vẫn có chút tín nhiệm nhất định đối với anh.
Sau khi kể lại chuyện của bản thân, Tần Lâm vẫn không có manh mối gì.
Phùng Vân Phi hơi thất vọng khi thấy bộ dạng này của Tần Lâm, trong mắt người đời, đại sư thực sự khi gặp mặt không cần nói, chỉ cần nhìn tướng mạo, chỉ tay là có thể biết được toàn bộ.
Hiện tại Tần Lâm chẳng biết gì cả.
Anh nhìn mặt của Phùng Vân Phi rồi đột nhiên hỏi.
“Gần đây trong nhà có sửa sang gì không?”
Phùng Vân Phi sững sờ, nhíu mày lắc đầu.
“Không có”.
Ông không hiểu tại sao Tần Lâm lại hỏi như thế.
Tần Lâm đáp: “Ông gọi điện về nhà hỏi xem, xà nhà có phải có vấn đề không”.
Phùng Vân Phi sững sờ, mặc dù thấy hơi khó hiểu nhưng đã đến đây rồi nên đành làm theo lời căn dặn của Tần Lâm.
Hơn nữa ông ấy đã đợi một đêm ở bên ngoài, nếu bây giờ rời đi chẳng phải quá lãng phí thời gian sao.
Phùng Vân Phi gọi điện thoại về nhà, đứa con trai út của ông nhanh chóng bắt máy.
“Bố, sao thế ạ?”
“Xà nhà có vấn đề gì không?”
Tiểu Phùng sững sờ: “Không ạ”.
Phùng Vân Phi cau mày lại, lẽ nào lại bị Tần Lâm lừa rồi sao? Tên này là kẻ chỉ có danh nhưng không có tài sao?
Đang định tắt điện thoại, đột nhiên âm thanh của bảo mẫu truyền đến: “Cậu ơi, xà nhà tầng hai bị rò nước rồi ạ……”
Phùng Vân Phi nghe thấy tiếng của bảo mẫu, mặt lập tức biến sắc, ông vội nói.
“Mau gọi thợ sửa ống nước đến xem sao!”
“Vâng ạ, bố không cần bận tâm chút chuyện nhỏ này đâu ạ”, phòng rò nước là chuyện quá đỗi bình thường, hoàn toàn không đáng phải lo lắng.
Phùng Vân Phi nghiêm nghị nói.
“Đây không phải vấn đề bố có lo lắng hay không, chuyện này rất quan trọng, các con mau kiểm tra đi, xong thì gọi lại cho bố”.
Người con trai út thấy hơi khó hiểu, có điều cậu ta không dám trái lại lời bố, vội nói.
“Dạ vâng, bây giờ con sẽ kêu người đến kiểm tra!”
Sau khi tắt điện thoại, tầm mười phút sau người con trai gọi điện lại, Phùng Vân Phi vội bắt máy.
“Thế nào rồi?”
“Bố à, người ta kiểm tra rồi, cốt sắt trong xà bị đứt, đúng là kỳ lạ, cốt sắt mà cũng có thể đứt, nhưng bố yên tâm, con đã tìm người đến sửa rồi, sẽ sửa nhanh thôi ạ”.
Sau khi tắt điện thoại, Phùng Vân Phi hoàn toàn bái phục, ánh mắt nhìn Tần Lâm cũng trở nên kính nể hơn.
“Cậu Tần, cậu đúng là liệu sự như thần! Xà nhà tôi thực sự đã bị đứt, sao cậu nhìn ra được vậy?”
Tần Lâm không trả lời, chuyện này đương nhiên không thể giải thích, nếu thực sự giải thích thì cũng khá phức tạp, người như Phùng Vân Phi chắc chắn sẽ không hiểu.
Tần Lâm đáp: “Ông Phùng, mấy năm gần đây ông có đập vỡ món đồ trang trí nào không?”
Phùng Vân Phi cau mày: “Nếu mà nói thế thì nhiều lắm, trong nhà tôi có rất nhiều đồ trang trí, tính tình tôi nóng nảy, lúc tức giận sẽ ném đồ, chắc tôi phải ném tầm trên dưới một trăm món”.
Tần Lâm lại hỏi: “Ông nhớ kỹ lại xem, có món đồ may mắn nào bị ông ném vỡ không”.
“Ví dụ như ông thần tài, ông Quan Nhị, cóc vàng.......”
Nói đến đây mắt Phùng Vân Phi sáng lên, sực nhớ ra điều gì đó, ông nói.
“Đúng là có thật! Mấy năm trước tôi ném vỡ một pho tượng cóc vàng lớn ở trong phòng sách của tôi, lúc ném vỡ còn đập vào chân tôi, vì thế ấn tượng rất sâu sắc”.