Mọi người lần lượt cúi đầu trước Tần Lâm, tỏ vẻ cảm kích, thậm chí có người còn tặng tiền tặng quà cho anh, có điều đều bị anh từ chối.
"Tần đại sư đức độ thật!"
"Không hổ là tấm gương mẫu mực, sau này nhất định tôi phải bắt thằng con tôi học theo Tần đại sư".
"Đúng vậy, Tần đại sư nhất định sẽ không ngại dạy bảo đâu, đều là người học y mà, cậu ấy còn trẻ như thế mà đã khí khái như vậy, y thuật siêu việt, đúng là Hoa Đà tái thế".
"Tần đại sư, đây là phương thức liên hệ của tôi, sau này nếu Tần đại sư gặp phải chuyện gì thì có thể gọi điện cho tôi".
"Đây là của tôi, Tần đại sư có thể ghi lại phương thức liên lạc của tôi".
Tất cả mọi người đều rất nhiệt tình với Tần Lâm, hoàn toàn đâu còn đến dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước, thậm chí lúc đó họ còn muốn dẫm đạp Tần Lâm dưới chân.
Con người đúng là loại động vật như vậy, đặc biệt là thứ như tình cảm càng khiến con người không thể nói rõ được. Đối với bọn họ mà nói, con trẻ còn sống, hơn nữa bình an vô sự, chính là nhờ công lao của Tần đại sư. Nếu như không có Tần đại sư ở đây, con bọn họ vẫn còn đang trong cơn thập tử nhất sinh, đưa chúng vào viện lâu như vậy mà chẳng ai chữa được, bọn họ lại chỉ có thể quan sát, quả đúng là khó chịu.
Nhưng Tần đại sư vừa tới, tình huống đã thay đổi, bọn họ hoàn toàn không cần lo nữa. Tần đại sư tuổi trẻ tài cao khiến bọn họ phục sát đất.
Lần này là thực sự nể phục, kính trọng Tần đại sư vô cùng, không dám có chút bất kính nào với anh.
"Người không sao là được, tôi cũng nên về thôi, đây là chức trách của bác sĩ chúng tôi, lương y như từ mẫu".
Tần Lâm nói xong liền quay người rời đi, tất cả mọi người đều giơ ngón cái với anh, đấy mới là hình mẫu bác sĩ của đất nước, chỉ có người như thế này mới xứng làm anh hùng.
Sau khi Tần Lâm đi về, ăn một bữa cơm, ngủ liền một giấc một ngày một đêm mà vẫn chưa hồi phục được hết sức lực, bởi vì anh tiêu hao quá nhiều sức. Mấy nay trong bữa cơm, mình anh ăn phần cơm của mấy người, ngay cả dì Phùng cũng kinh ngạc.
"Tinh tinh tinh..."
Tần Lâm cầm điện thoại lên xem, hóa ra là Lâm Nguyệt Dao, chẳng phải cô ấy đang nổi giận với anh sao? Sao bây giờ lại gọi điện cho anh?
Lâm Nguyệt Dao trầm giọng nói.
"Tần Lâm, rốt cuộc anh có quan hệ như thế nào với Tần đại sư?"
Tần Lâm cười nói.
"Anh với Tần đại sư... là bạn bè".
Lâm Nguyệt Dao nói.
"Anh là đồ lừa đảo!"
Lâm Nguyệt Dao tức giận nói.
"Tần đại sư lợi hại như thế, sao có thể là bạn anh được? Tần đại sư nhất định là sư phụ anh hoặc là cao nhân của nhà họ Tần các anh. Đúng không? Anh đừng có lừa em, nếu không sao anh biết được phương thức liên lạc của em với Tần đại sư?"
Tần Lâm cũng bất lực, năng lực tưởng tượng của Lâm Nguyệt Dao này tốt thật.
Tần Lâm thở dài nói.
"Được rồi, anh nói thật".
"Tần đại sư là ông chú họ hàng xa của anh, có điều tuổi tác không lớn, tầm ba mươi tuổi thôi, lúc trước chú ấy rèn luyện trong núi cao, không thích giao du với thế giới bên ngoài, vậy nên mới bảo anh đóng giả làm Tần đại sư, chú ấy cũng không muốn làm em tổn thương".
Lâm Nguyệt Dao nói nhỏ, trong lòng có hơi thất vọng
"Thật không?"
"Vậy nếu như thế, quan hệ của anh với Tần đại sư rất thân thiết phải không, Tần đại sư không muốn làm em bị tổn thương, Tần đại sư..."
Lâm Nguyệt Dao ngây ngốc nói.
"Anh có chứng cứ gì?"
Lâm Nguyệt Dao suy nghĩ lại, nghiêm túc hỏi.
"Cái này á... Em chờ một chút, anh hỏi Tần đại sư".
Tần Lâm cười khổ trong lòng, Lâm Nguyệt Dao đúng là không dễ lừa, có điều cô ấy cũng đoán trước anh có quan hệ với Tần đại sư, như thế cũng tốt, đỡ bị mang tiếng oan.
Có điều tiếng oan này cũng là của anh.
Tần Lâm nghĩ một lúc, cuối cùng để khiến Lâm Nguyệt Dao tin tưởng, chỉ có thể nói ra nốt ruồi son mà anh nhìn thấy được khi chữa trị cho cô ấy.
"Tần đại sư nói, em có một nốt ruồi son ở mông".
"Anh..."
Lâm Nguyệt Dao lặng người, mím đôi môi đỏ mọng, vừa xấu hổ vừa bực Tần Lâm, có điều trên mặt vẫn tỏ ra xấu hổ, sao Tần đại sư có thể đem bí mật này cho người khác biết được chứ!
Lâm Nguyệt Dao biết, Tần đại sư nhất định có quan hệ gì đó với Tần Lâm, sau khi xác nhận, cô ấy lại càng tin tưởng suy nghĩ của mình.
"Con đang gọi điện cho ai thế? Bảo anh họ con Tiểu Lâm, tối nay nhớ đến ăn cơm, mẹ làm nhiều món ngon lắm, để rửa sạch xui xẻo của con".
Tần Lâm cũng nghe thấy giọng dì Hai ở đầu dây bên kia.
"Không cần nhắc lại với anh đâu nhỉ? Mẹ em nói to lắm, dưới lầu còn nghe rõ mồn một cơ, bà ấy làm một bữa ăn ngon, anh có lộc ăn ghê. Mau đến đi".
Lâm Nguyệt Dao cười nói, tâm tình của cô ấy vô cùng tốt. Có vẻ như trong tim Tần đại sư, cô ấy cũng có địa vị rất cao, anh ấy sợ làm tổn thương mình nên mới để anh họ liên lạc với mình. Từ điều này có thể thấy Tần đại sư là một người đàn ông ấm áp.
"Được rồi, tí nữa anh sẽ qua, chỉ cần có cái ăn là anh nhất định sẽ đến".
Tần Lâm vui vẻ, dạo này ăn nhiều quá khiến dì Phùng sợ, lo sắp xảy ra chuyện gì.
Lâm Nguyệt Dao ấp úng hỏi nhỏ.
"Đúng rồi... còn có một chuyện nữa, em muốn hỏi anh, anh Tiểu Lâm, Tần đại sư... kết hôn chưa?"
Tần Lâm chần chừ nói, có vẻ như Lâm Nguyệt Dao đã chọn Tần đại sư rồi.
"Đây là chuyện riêng tư của người ta, anh mà trả lời em thì không hay đâu!"
Lâm Nguyệt Dao mất kiên nhẫn mà hỏi.
"Anh có nói không? Nhanh chút đi, sau này bệnh viện của em mà có chuyện gì, em gọi anh qua quan sát".
"Tần đại sư bây giờ vẫn chưa lập gia đình".
Tần Lâm nói, có bạn gái rồi, nhưng chưa kết hôn, anh cũng chỉ có thể nói như vậy với Lâm Nguyệt Dao thôi.
Thế chẳng phải mình còn cơ hội sao? Hi hi hi! Lâm Nguyệt Dao thầm vui.
"Em cảnh cáo anh, Tần Lâm, nếu anh dám nói bậy bạ, thì cứ chờ đấy, em sẽ xử anh".
Lâm Nguyệt Dao vui vẻ vô cùng, Tần đại sư không có bạn gái, nói cách khác, mình hoàn toàn có cơ hội.
Tim Lâm Nguyệt Dao đập thình thịch, cô ấy đã chọn Tần đại sư rồi, cả đời này cũng không đổi!
Tần đại sư nhìn thấy cơ thể cô, cô nhất định phải gả cho anh ấy, cho dù thế nào đi chăng nữa thì cũng phải có được Tần đại sư, đây chính là phương hướng phấn đấu cả đời của cô ấy. Tần đại sư uy phong, học rộng hiểu nhiều, là một bác sĩ giỏi, nhân từ, tất cả những điều này đều khiến cô mê đắm anh.
Anh cũng đã biết tâm tư của cô ấy rồi, Tần đại sư nhất định sẽ trở thành người đàn ông của cô ấy, Lâm Nguyệt Dao tin chắc vài điều ấy.
Lần này là Tần đại sư chữa cho cô ấy đầu tiên. Có thể thấy, nếu như là người khác thì sao có thể chữa cho cô ấy đầu tiên được? Chỉ có thể là Tần đại sư, người tình trong mộng của cô ấy.
Đây rõ ràng là ông trời đã sắp đặt trước cho cô rồi! Tần đại sư và cô chắc chắn là một cặp trời sinh, hơn nữa dưới tình huống như vậy Tần đại sư không chữa cho cô thì chữa cho ai?
Hơn nữa trong cơn hôn mê, cô có thể cảm thấy được sự thương yêu, chăm sóc chu toàn của Tần đại sự với bản thân. Với Lâm Nguyệt Dao mà nói, bản thân và Tần đại sư đã định trước sẽ ở bên nhau trọn đời rồi.
Bây giờ có trung gian là Tần Lâm, Lâm Nguyệt Dao cảm thấy mối quan hệ giữa Tần đại sư và cô càng ngày càng gần hơn, tục ngữ nói cấm có sai, làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật. Tần Lâm là anh họ cô, nhất định có thể giúp được cô.
Lâm Nguyệt Dao mừng thầm trong lòng, mặc dù cô ấy chưa từng gặp Tần đại sư nhưng từ bóng dáng của Tần đại sư, cô có thể thấy được, Tần đại sư nhất định là kiểu người mà cô thích.
"Tần đại sư, cả đời này em sẽ ở bên anh, hi hi hi".
Lâm Nguyệt Dao ôm điện thoại cười ngu.
"Kính coong..."
Đường Mẫn ở trong phòng bếp nấu ăn, gọi vọng về phía Lâm Nguyệt Dao.
"Ai vậy? Nguyệt Dao, mau đi mở cửa đi, xem xem ai đến, liệu có phải anh Tiểu Lâm của con không? Chẳng nhẽ lại nhanh đến thế?"
"Vâng ạ".
Lâm Nguyệt Dao mau chóng đi mở cửa, vừa mới nói chuyện với Tần Lâm xong, chẳng nhẽ anh lại đến nhanh như thế?
Lâm Nguyệt Dao vừa mở cửa nhìn thấy người bên ngoài, sắc mặt liền lộ ra vẻ kì quái.