"Mau chuyển tiền cho em đi".
Sau khi về đến nhà, chuyện đầu tiên Băng Nghiên làm là ôm lấy Đường Giang Sơn mà nói.
"Ngày mai anh còn định đi trả khoản vay, em cần khoản tiền này để làm gì?”
Đường Giang Sơn hỏi.
"Anh có cho không thì nói? Em đi trả, không cần anh trả".
Băng Nghiên trầm giọng nói.
"Cho cho cho, vợ nói gì thì là như thế".
Đường Giang Sơn nhìn thấy Băng Nghiên xụ mặt, vội vàng chuyển tiền cho Băng Nghiên.
"Thế này còn được, hừ hừ, mau lấy nước rửa chân cho em".
Băng Nghiên nhìn thấy mình được chuyển tám trăm nghìn, trong lòng vô cùng vui vẻ, tên ngu này nghe lời thật, nhà cô Hai của anh ta cũng giàu ghê.
Sau khi đun nước rửa chân xong, Đường Giang Sơn cười hi hi mà rửa chân cho Băng Nghiên, sau đó cuối cùng cũng có thể lên giường đi ngủ rồi.
Ngày thứ hai, Đường Giang Sơn vừa đi, Băng Nghiên đã gọi điện thoại tìm công ty chuyển nhà, rồi vứt hết đồ đạc của Đường Giang Sơn ra ngoài.
Hơn nữa còn đổi cả khóa cửa.
Lúc này một người đàn ông cao to cường tráng đeo kính râm, xăm hình Cửu Văn Long lên người, trông vô cùng cơ bắp.
"Tiểu Mễ Mễ của anh, ha ha ha, có nhớ anh không?"
Sau khi người đàn ông đẩy cửa ra liền tóm lấy phần ngực của Băng Nghiên, mặt mày gã hớn hở.
"Đáng ghét!"
Băng Nghiên cười thẹn thùng, hờn dỗi nói, sau đó còn liếc mắt nhìn Hách Soái.
"Dùng lực lớn như thế, người ta bị đau rồi đấy".
Băng Nghiên ở trong lòng Hách Soái mà làm nũng.
"Đến đây nào em yêu! Hi hi hi!"
Hách Soái ôm lấy Băng Nghiên, vứt cô ta lên giường, xé toạc bộ đồ ngủ của cô ta, bắt đầu điên cuồng sờ soạn.
Sau một hồi mây mưa, Băng Nghiên nằm trong lòng Hách Soái, mặc đầy vẻ quyến rũ.
"Cộc cộc cộc..."
Mấy tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Băng Nghiên nhíu mày.
"Đường Giang Sơn về rồi đấy".
"Về thì về, dù sao cũng lấy được tiền rồi, sau này bảo tên kia cút xa xa, nếu không anh giết chết nó, hừ hừ".
Hách Soái mặc quần đùi, ôm theo Băng Nghiên đi mở cửa.
"Chuyện gì vậy? Sao chìa khóa của anh không dùng được".
Mặt Đường Giang Sơn đen xì, hôm nay đen đủi kinh khủng, sau khi ra cửa liền bị đụng xe, về nhà thì không mở được cửa, khóa bị hư, đúng là muốn chết.
"Băng Nghiên, chuyện gì vậy, sao khóa cửa lại bị hư vậy?"
Đường Giang Sơn ngắc ngứ mãi, khi ngẩng đầu lên, mắt liền trợn tròn.
Băng Nghiên đang khỏa thân, được một người đàn ông cường tráng ôm vào lòng. Nhìn thấy vậy đầu Đường Giang Sơn liền vang lên một tiếng động lớn.
"Chuyện gì thế này? Đây là ai? Sao gã lại ở đây?
Hai người rốt cuộc có quan hệ thế nào? Tại sao lại mặc ít như thế?
Đường Giang Sơn hoàn toàn không dám tin, Băng Nghiên lại có thể ngủ cùng thằng đàn ông khác? Cô ta đang mang thai cơ mà, không cho anh ta động vào cơ mà? Sao bây giờ hai người lại làm với nhau!
"Làm gì vậy, muốn chết à, gõ gì mà gõ, điếc hết cả tai".
Hách Soái mắng.
"Băng Nghiên, gã là ai vậy?"
Đường Giang Sơn yếu đuối nhìn Băng Nghiên, sợ người đàn ông này đánh anh ta một trận.
"Anh ấy là bạn trai tôi".
Băng Nghiên cười nói.
"Vậy còn anh thì sao?"
Đường Giang Sơn không tin được mà nói.
"Chúng ta chia tay rồi, tôi vứt hết đồ của anh ra thùng rác ở ngoài khu rồi, anh có thể đến đó tìm".
Băng Nghiên khoanh tay, nghiêm túc nói.
"Băng Nghiên, em… sao em có thể làm vậy với anh? Sao mối quan hệ của chúng ta lại trở nên như vậy? Tại sao? Em nói cho anh biết đi, tại sao?"
Đường Giang Sơn tức giận nhìn Băng Nghiên, gầm lên.
"Tại sao á? Không có tại sao, anh không cho tôi hạnh phúc, tại sao tôi phải ở bên anh, anh chỉ là một thằng hèn, anh thấy cơ thể anh bé tí thế kia, sao thỏa mãn được tôi? Chơi với anh, chị đây mất cả vui! Xì, sau này đừng có đến tìm tôi nữa".
Băng Nghiên lạnh lùng nói.
Sấm sét giữa trời quang!
Đối với Đường Giang Sơn mà nói, điều này chẳng khác gì bị sét đánh, anh không thể nào tin nổi, hôm qua, quan hệ của anh với Băng Nghiên còn tốt như vậy? Hơn nữa bọn họ đã chuẩn bị kết hôn, đã có con, sao bây giờ lại trở thành như thế này?
Lời của Băng Nghiên tràn đầy sự châm chọc, gây tổn thương đến người khác, hơn nữa còn khiến Đường Giang Sơn vô cùng xấu hổ.
Anh ta dồn hết tâm tư tình cảm cho Băng Nghiên. Vì ở bên cô ta, anh ta nỗ lực vô cùng, thậm chí hạ mình rửa chân cho cô ta, giặt đồ lót cho cô ta, nấu cơm cho cô ta, không cho cô ta đụng chân đụng tay vào việc nhà, bản thân làm tất cả vì cô ta, nhưng kết quả lại trở thành như vậy sao?
Anh coi em là công chúa, tại sao em lại rời bỏ anh? Tại sao em lại cho anh mấy cặp sừng?
Tại sao?
Rốt cuộc tại soa?
Đường Giang Sơn nổi giận, trong lòng như bị dao cắt, anh ta yêu Băng Nghiên vô cùng, người ta lại trở thành loại đàn bà bỉ ổi như vậy, sẵn sàng lên giường với thằng đàn ông khác. Bản thân mình rốt cuộc nên làm gì mới có thể khiến cô ta hồi tâm chuyển ý đây?
"Băng Nghiên, em nói cho anh biết, anh có chỗ nào không phải nên em mới đối xử với anh như vậy, tại sao? Anh không cam tâm. Tình cảm giữa đôi ta tốt đẹp như vậy, sao đột nhiên... đột nhiên lại thành ra như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh làm gì khiến em không vui, em nói cho anh biết đi, anh sẽ sửa mà!"
Đường Giang Sơn kích động nói, anh ta hoàn toàn không dám tin, bản thân ình vui vẻ đi về mà lại gặp cảnh này, nhà mình lại xuất hiện người đàn ông khác, hơn nữa khóa cửa cũng bị thay, đúng là vớ vẩn mà!
Đường Gaing Sơn sốt ruột quá, anh ta đã mua bánh ga tô, mua sầu riêng mà Băng Nghiên thích ăn nhất, mua cả một chiếc vòng cổ, tất cả là để chúc mừng anh ta với Băng Nghiên ở bên nhau, nhưng cảnh này lại khiến anh ta sững sờ.
"Anh đừng tự mình đa tình nữa Đường Giang Sơn, bản thân anh không tự nhìn lại mình đi, anh là loại người thế nào, sao tôi thích anh được? Anh buồn cười ghê, giữa tôi và anh kết thúc rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh mau cút, đừng có làm ảnh hưởng đến tâm tình của tôi, nếu không bạn trai tôi sẽ mất vui đấy".
Băng Nghiên nhíu mày, mặt mày khó chịu.
"Không thể nào! Không thể nào! Em lừa anh đúng không? Băng Nghiên, em đang thử lòng anh đúng không, nhất định là vậy rồi".
Đường Giang Sơn cười gượng, nỗ lực để khiến cho bản thân không lúng túng như vậy.
"Tôi bảo này, anh có điên không vậy? Tôi đã nói rõ với anh rồi, giữa chúng ta kết thúc rồi, ok? Sau này đừng đến tìm tôi nữa, anh có phiền không?"
Băng Nghiên không vui nói.
"Băng Nghiên, anh xin em, cho anh thêm một cơ hội, em nói đi, anh làm gì không phải với em. Vì em, anh có thể thay đổi tất cả, bây giờ chúng ta không còn cần vay tiền mua nhà nữa chúng ta có nhà của mình. Em sinh con ra, một nhà ba miệng ăn, em đừng bỏ anh được không? Băng Nghiên, em là tất cả của anh, anh cầu xin em Băng Nghiên, đừng bỏ anh!"
Mặt Đường Giang Sơn tái mét, không ngừng khóc thút thít.
"Anh quỳ xuống trước tôi, tôi bảo Băng Nghiên suy xét lại cho".
Hách Soái cười nói, trong ánh mắt còn đầy vẻ khinh bỉ,
'Bộp' một tiếng, Đường Giang Sơn thực sự quỳ xuống trước Băng Nghiên, lúc đó, không chỉ Băng Nghiên mà ngay cả Hách Soái cũng sững sờ, cười phá lên, không ngừng được.
"Ha ha ha ha!"
"Tên nhãi này giỏi thật! Bảo anh ta quỳ xuống là quỳ xuống luôn, nghe lời thế cơ à, nào, sủa mấy tiếng 'gâu gâu gâu' đi, ông đây muốn nghe".
Hách Soái lắc đầu cười lớn, cười đến chảy nước mắt.
"Tên ngu, bạn trai tôi đùa anh thôi! Ha ha ha! Anh xem lại anh đi, tôi còn sinh con cho anh á? Đừng có đùa, cho dù thế giới này không còn đàn ông thì tôi cũng không ở bên anh, loại hèn nhát, ha ha ha".