Tần Lâm cũng đã gặp qua nhiều người như Vương Triệu Linh rồi, ỷ mình là phụ nữ nên lúc nào cũng tỏ ra vẻ yếu đuối, nhưng trên thực tế còn làm ra những chuyện ác độc hơn ai hết.
Tần Lâm nắm chặt tay Vương Triệu Linh rồi ấn vai, lập tức khiến cô ta quỳ xuống đất, hai đầu gối đau nhói, liền kêu thành tiếng.
“Xin lỗi”.
Đầu gối đau dữ dội lan ra toàn thân, khiến cho Vương Triệu Linh vô cùng hó chịu, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cậu dám đánh tôi, muốn chết à! Có tin ngày mai tôi sẽ vạch trần cậu không, tôi sẽ khiến cho cậu nhà tan cửa nát!”
Bốn chữ ‘nhà tan cửa nát’ này càng làm cho sát ý trên mặt Tần Lâm thêm trầm trọng, ngay lập tức anh giáng một bạt tai xuống.
Bốp!
Ngay sau cái tát, mặt của Vương Triệu Linh đã sưng phồng lên, giống hệt như một cái bánh bao được hấp chín.
“Cái mồm thật đáng bị ăn tát”, Tần Lâm lạnh lùng nói.
Cái tát này đánh xuống vô cùng chân thật, hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt, người đàn ông này có thể mời nhóm SF đến thì cũng không phải là nhân vật đơn giản, nếu có gì bất bình thì cứ về trước rồi tính!
Vương Triệu Linh nghiến răng, thái độ cũng tốt hơn một chút.
“Xin lỗi, là lỗi của tôi!”
Tất cả lãnh đạo và giáo viên nhà trường đều nhìn nhau, cậu Tần này đúng thật không thèm để ý đến hậu quả, ra tay tàn nhẫn thật đấy.
“Cút đi”.
Nhìn Vương Triệu Linh, trong lòng Tần Lâm lại cảm thấy buồn bực, loại phụ nữ này cần phải được dạy dỗ.
Tát cô ta một cái, để cô ta quỳ xuống xin lỗi, cũng coi như là hình phạt rồi.
Vương Triệu Linh không nói một lời, ngay lập tức chạy ra chỗ chiếc Mercedes-Benz rồi lái đi.
Đây chỉ là một tình tiết nhỏ, cũng không ảnh hưởng đến tổng thể của chương trình, có sự góp mặt của Thiếu nữ Thiên Đàn cộng với nhóm SF đã tạo nên không khí vô cùng nóng bỏng, mọi người đều vô cùng vui vẻ, chắc chắn chương trình này sẽ thành công tốt đẹp.
Sau khi Vương Triệu Linh rời khỏi, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói với Thiếu nữ Thiên Đàn.
“Vừa rồi có chụp lại ảnh cậu ta đánh tôi không?”
“Có, lúc nãy tôi chụp rồi”.
“Tốt lắm, gửi cho tôi đi”.
Vương Triệu Linh là một quản lý thâm niên, cô ta hiểu rất rõ về giới giải trí, đương nhiên cũng sẽ mắt thấy tai nghe được nhiều điều.
Thiếu nữ Thiên Đàn ngồi trên xe, ngay khi xảy ra cảnh tượng đó, bọn họ đã ngay lập tức dùng điện thoại chụp lại.
Vương Triệu Linh nhận được ảnh, trên mặt lại lộ ra vẻ giễu cợt, tuy không thấy chính diện mặt Tần Lâm, nhưng có thể thấy rõ người là được rồi.
Trong mắt cô ta, Tần Lâm chỉ là một người bình thường mà thôi, nên cũng không cần để ý lắm đến danh tiếng của mình.
Nhưng chẳng lẽ lại không quan tâm Tần Nha Nha? Áp lực của dư luận sẽ khiến cô bé không thể nào đi học được, và mục tiêu này rất dễ để đạt được.
Sau khi trở về, Vương Triệu Linh lập tức liên hệ với một công ty truyền thông tên Tiểu Lang Cẩu.
“Tổng giám đốc Lang à? Tôi là Vương Triệu Linh đây”.
Lang Tiểu Cương là tổng giám đốc của công ty truyền thông Tiểu Lang Cẩu, nhìn thấy tên trên điện thoại hiển thị liền vội vàng cười nói.
“Chị Linh, có chuyện gì không?”
Vương Triệu Linh cũng có tiếng tăm trong giới, cô ta qua lại với rất nhiều công ty truyền thông để mang đến lợi ích cho bọn họ, vậy nên các ông chủ của các công ty truyền thông nhỏ như Lang Tiểu Cương vẫn phải tỏ ra lịch sự với cô ta.
Vương Triệu Linh liền nói: “Có một trường học đã đánh người, tôi muốn anh tố cáo tuyên truyền một chút”.
Thực ra hầu hết các tin đồn trong giới giải trí đều là do sao tác mà có, có một số tin tức không quá phổ biến nên không được mọi người chú ý đến, nhưng nếu có người đứng sau thì lại là chuyện khác.
Với sự sao tác của các công ty truyền thông này, những tin tức đáng lẽ không được lan truyền ra ngoại lại xuất hiện tràn ngập, giống như đang cố tình làm lớn chuyện vậy.
Đương nhiên kiểu tuyên truyền như thế này sẽ phải tốn rất nhiều chi phí, thường thì các công ty truyền thông sẽ cố tình tạo tin với một ngôi sao nào đó để tuyên truyền ra bên ngoài.
Lang Tiểu Cương liền cau mày: “Chị Linh, chuyện trường học đánh người có bình thường quá không? Loại tin tức này không hề có lợi chút nào”.
Vương Triệu Linh hừ lạnh một tiếng qua điện thoại.
“Nếu tôi là người bị đánh thì sao?”
Lang Tiểu Cương sững ra một lúc, sau đó mới lên tiếng: “Ôi trời? Chị Linh bị đánh? Thật hay giả vậy? Mỗi sao tác thôi mà phải trả giá như vậy à?”
Vương Triệu Linh hừ lạnh một tiếng: “Đừng nói nhảm nữa, tôi đưa ảnh rồi nói sơ cho anh quá trình là được, sau khi tung tin ra cần phải tốn ít tiền, sau này tôi sẽ trả cho anh”.
“Được thôi, chị Linh cứ yên tâm, tôi nhất định đáng tin”.
Nói xong liền cúp điện thoại, sau đó Lang Tiểu Cương nhận được vài tấm ảnh cùng với vài dòng nội dung từ Vương Triệu Linh.
Sau khi xem xong, anh ta liền gọi một vài người đến họp, có vẻ như đang bàn luận về bản thảo.
...
Ngày hôm sau, Tần Lâm đưa Nha Nha đi học, trên đường đi có rất nhiều người đang chỉ trỏ, hình như là đang bàn tán về Tần Nha Nha.
Tần Lâm khẽ cau mày, nhưng cũng không quan tâm mấy, dù sao buổi văn nghệ hôm qua cũng lớn như thế, có nhiều người biết đến Tần Nha Nha cũng không quá kỳ lạ, nhưng Tần Nha Nha lại còn nhỏ như vậy, nên cô bé liền cảm thấy sợ hãi, sau đó nắm tay Tần Lâm rồi tiến sát lại gần anh.
“Không sao đâu Nha Nha, đừng sợ”.
Hai người bước vào trường học, càng lúc càng có nhiều người chỉ trỏ về phía Tần Nha Nha, còn mang theo ánh mắt khinh thường, tựa hồ có chút gì đó chán ghét chê ghét cô bé.
Tần Lâm liền cau mày, cảm giác có gì đó không ổn, hôm qua Nha Nha đã biểu diễn rất tốt, cho dù có nhiều người nhận ra cô bé thì cũng nên vui mới phải, sao lại bày ra bộ dạng này?
Ngay khi đến cổng gác, đột nhiên có một bác bảo vệ nhận ra Tần Lâm, sau đó liền nói.
“Chàng trai trẻ, cậu và em gái lên báo rồi!”
Tần Lâm liền chau mày: “Cái gì? Cho tôi xem thử!”
Bác bảo vệ đang đọc báo, tiêu đề trên trang nhất có ghi.
‘Anh em nhà tài phiệt ức hiếp người, trường học đánh mắng người khác’.
Bên dưới là một tấm hình Vương Triệu Linh đang bị Tần Lâm tát.
Ngoài bức ảnh này ra thì bên dưới còn có một bức ảnh chụp gần đây của Tần Nha Nha, có thể thấy rõ các đường nét trên mặt cô bé, hơn nữa còn có một số thông tin được vạch trần bên dưới.
Lên báo rồi sao?
Chút chuyện nhỏ như thế này lại lên trang nhất báo được sao, Tần Lâm liền cảm thấy có chút kỳ lạ.
Sau đó anh lấy điện thoại ra tra trên mạng, quả thật là có!
Anh em nhà tài phiệt cậy thế ức hiếp người, công khai đánh đập phụ huynh khác ở trường.
Bên dưới còn có cả quá trình chi tiết.
‘Anh em nhà họ Tần vô cùng kiêu ngạo độc đoán, chỉ vì xảy ra xung đột với học sinh khác tên Miêu Miêu mà dấy lên mâu thuẫn’.
Kết quả chàng trai họ Tần lại có thái độ vô cùng tồi tệ, trực tiếp đánh người không chút nể nang, còn uy hiếp nhà mình vừa có tiền vừa có quyền, nếu dám động vào em gái thì anh ta sẽ như thế này như thế kia...’
Bài báo này chỉ đơn giản có hai màu đen và trắng.
Rõ ràng Vương Triệu Linh vô cùng hống hách, không phân biệt lớn nhỏ, vừa mở miệng đã chế nhạo hai anh em Tần Lâm, sau đó vẽ ra việc cạnh tranh, sau khi thua lại còn giở trò, nhục mạ gia đình Tần Lâm nên mới bị anh đánh.
Nhưng cuối cùng trên báo lại viết anh lại là người kiêu căng hống hách.
Có vẻ như hai anh em bọn họ đã trở thành kẻ bắt nạt rồi.
Chẳng trách khi Tần Nha Nha vừa bước vào lại luôn bị chỉ trỏ, cảm giác như đang chỉ trích vậy, hóa ra là do bài báo này.
Tần Lâm còn chưa liên lạc với người khác thì đã có điện thoại gọi đến.
“Tần đại sư, tôi là Tiểu Văn, tôi đọc báo rồi, có người vu oan cho anh à?”
Hôm qua có cả Tiểu Văn và nhóm của bọn họ ở đây, cho nên bọn họ biết rất rõ toàn bộ chuyện của Vương Triệu Linh, nhưng hôm nay lại thành ra lỗi của Tần đại sư.
Mặc dù danh tính của Tần đại sư không được tiết lộ trong bài báo, nhưng nó lại có thông tin của Tần Nha Nha, sự việc này ảnh hưởng vô cùng lớn đến Nha Nha, sau này dù cho cô bé có đi học ở đâu cũng sẽ bị người ta nói ra nói vào.