Mã Húc cười ha ha, nhắm mắt nói: "Miên Miên, hôm qua không ngủ ngon à? Hôm nay kết hôn, phải vui lên chứ".
Miên Miên miễn cưỡng gật đầu, có điều mặt vẫn phụng phịu, tỏ ra lạnh lùng.
Tàn Lâm và Trương Minh cũng không nghĩ nhiều, chắc là do tính cách của cô dâu thôi.
Phù dâu cũng rất nhiệt tình, ngồi ở sau, nói chuyện suốt với Tần Lâm và Trương Minh.
Phù dâu này tên là Hiểu Vân, là một cô gái nông thôn.
"Các anh đều là bạn của anh Húc à, anh Húc là người cuồng công việc, chẳng nhẽ các anh cũng vậy?"
"Anh Húc hát hay lắm, tôi định bảo anh ấy hát trong lễ cưới, nhưng anh ấy lại ngại".
"Anh Húc ngày thường cũng hay tập gym, cơ thể rắn chắc, tôi rất phục mấy người hay tập gym ".
"..."
Trên đường, trong lời nói của Hiểu Vân đều là việc cô ấy nể phục Mã Húc như thế nào, nếu như hôm nay không phải ngày kết hôn, chắc bọn họ còn nghĩ Hiểu Vân này yêu thầm Mã Húc.
Có Hiểu Vân điều tiết bầu không khí, bầu không khí trên đường vui vẻ hẳn.
Cuối cùng cũng đến cổng nhà hàng.
Nhìn thấy xung quanh cỏ mọc um tùm, còn chẳng có lấy một cái trung tâm thương mại, sắc mặt Miên Miên đen xì.
Bên trong nhà hàng, khách khứa đã ngồi kín, tất cả đều là người thân của Mã Húc.
Một bà lão mặc trang phục màu đỏ đang đứng ở cổng, bà ấy chính là mẹ Mã Húc, đang đợi để đón cô dâu.
MC đám cười thấy đội xe đến rồi lập tức cầm mic lên nói.
"Hiện nay, chú rể của chúng ta đã thành công đón cô dâu về, xe cưới đã đến cổng nhà hàng của chúng ta rồi".
"Có thể thấy, mặt mẹ chồng tươi như hoa, không đợi được muốn đón con dâu xinh đẹp về nhà".
"Khi đôi cô dâu chú rể này bước vào, mong mọi người có thể tặng bọn họ một tràng pháo tay nồng nhiệt để đón tiếp bọn họ!"
MC nói mấy câu, sau đó bầu không khí sôi động hẳn lên, mọi người đều la ó, mặt ai cũng đầy vẻ mong chờ mà đứng đợi ở cửa.
Mẹ Mã Húc tươi cười, chỉ tiếc là bố Mã Húc còn nằm trên giường bệnh không dậy được, nếu không nhất định cũng sẽ đứng ở đây đón cô dâu.
Tất cả mọi người đều vào đúng vị trí, Tần Lâm xuống xe trước mở cửa cho Mã Húc.
Dù sao hôm nay Mã Húc cũng là nhân vật chính, anh là phù rể cũng nên phục vụ người ta thì mới phải đạo.
Mã Húc xuống xe, mặt mày kích động.
Anh đi ra cửa sau xe, mở cửa nói.
"Miên Miên, chúng ta xuống xe thôi".
Ai biết được Miên Miên vẫn phụng phịu nói.
"Mã Húc, mẹ em nói rồi, phải đưa phí xuống xe thì em mới xuống xe".
Mã Húc sững sờ: "Phí xuống xe? Bao nhiêu... hả em?"
Mã Húc cũng mới kết hôn lần đầu, làm gì có kinh nghiệm đâu, cũng không biết có thứ mang tên là phí xuống xe.
Có điều chắc là tượng trưng thôi, đưa lì xì để quay phim chụp ảnh là được.
Miên Miên nói: "Tám mươi tám nghìn, mẹ em nói rồi, thiếu một đồng em cũng không xuống".
Sắc mặt Mã Húc thay đổi.
Tám mươi tám nghìn?
Đừng nói đến tám mươi tám nghìn, cho dù có là tám nghìn tám thì anh cũng không lấy ra nổi!
Đắt như vậy là muốn lấy mạng anh luôn à?
Lúc trước mua nhà mua xe đã phải vay trả góp rồi, vây giờ còn muốn thêm tiền, anh hết tiền rồi.
Sắc mặt Mã Húc ngượng ngùng muốn chết, nói nhỏ với cô ta.
"Miên Miên, em cũng biết tình hình của anh mà, anh lấy đâu ra tám mươi tám nghìn chứ? Anh thực sự hết tiền rồi, thế này đi, em cứ xuống xe đi, em thư thư cho anh mấy tháng, sau này anh sẽ bù đắp cho em".
Miên Miên lắc đầu: "Không được, ai biết anh có tiền hay không chứ, biết đâu mẹ anh có tiền? Phí xuống xe tám mươi tám nghìn, thiếu một đồng em cũng không xuống".
Mã Húc nhíu mày: "Miên Miên à, mẹ anh lấy đâu ra tiền chứ, có tiền đều dùng để chữa bệnh cho bố anh rồi, em cũng đâu phải không biết, được rồi, em đừng làm trò nữa, em xuống xe được không? Mọi người đều đang đợi em kìa!"
Miên Miên cười khẩy một tiếng: "Mã Húc, anh có biết phí xuống xe là gì không? Ý là nếu anh không đưa em tiền, em sẽ không xuống xe, cái này là do mẹ nói".
Lúc này MC ở bên trong bắt đầu nhíu mày, không biết đã xảy ra chuyện gì, lại hét lớn một câu,
"Tiếp theo, mời cô dâu và chú rể đi vào!"
Câu hét này rất lớn, người bên ngoài đều có thể nghe thấy, Mã Húc và Miên Miên cũng nghe rõ mồn một.
Mã Húc sốt ruột đến toát mồ hôi hột, nhưng Miên Miên vẫn không chịu xuống xe.
Hai người giằng co ở đây.
Mẹ Mã Húc nhíu mày, muốn qua đó xem chuyên gì đang xảy ra, nhưng theo như quy trình thì bà ấy nhất định phải đứng ở đây, vậy nên bà ấy cũng không dám làm bừa, họ hàng người thân ở bên trong, ai ai cũng buồn bực.
"Gì vậy nhỉ, sao cô dâu không xuống xe?"
"Đúng vậy, sao cô dâu không xuống xe? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Hay là chúng ta qua đó xem sao?"
"..."
Người thân họ hàng bắt đầu trông mong, nhưng cô dâu sống chết không chịu xuống xe.
Mã Húc đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt càng ngày càng sốt ruột.
"Miên Miên, anh xin em đấy, em xuống xe đi mà, sau này em muốn anh làm gì anh cũng chịu!"
Khách khứa bây giờ đã đợi hết ở trong, mẹ anh ấy cũng đang đứng ở giữa trời nắng chang chang, bà cũng sắp không chịu nổi rồi, MC cũng không biết mà hét mấy lần 'mời cô dâu chú rể vào trong' rồi, bây giờ hôn lễ trở nên vô cùng ngượng ngùng, nếu Miên Miên cứ không xuống xe thì sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất.
Tần Lâm và Trương Minh nhíu mày, đến khuyên mấy câu.
"Cô cứ xuống xe đi, có chuyện gì về sau hẵng nói, bây giờ nhiều người đang nhìn như vậy, làm loạn cũng không hay đâu".
Miên Miên nhíu mày nói: "Tôi kết hôn liên quan gì đến hai người? Tôi nói rồi, phải đưa phí xuống xe cho tôi, nếu không tôi sẽ không xuống xe".
Phù dâu Hiểu Vân cũng không nhịn được nữa mà nói.
"Miên Miên! Cậu đừng làm loạn nữa, tớ thấy anh Mã Húc sốt ruột đến mức chảy đầy mồ hôi rồi kìa, anh ấy mà có tiền thật thì đã đưa cho cậu rồi! Cậu để thư thư cho anh ấy mấy ngày! Đừng để anh ấy mất mặt mà!"
Miên Miên lạnh lùng hừ một tiếng: "Hôm nay ở trong tình cảnh thế này mà còn không đưa tiền thì sau này làm gì có chuyện đưa, tôi không quan tâm, hôm nay bắt buộc phải đưa phí xuống xe nếu không thì tôi không cưới nữa".
Mã Húc nắm chặt nắm đấm, lau mồ hôi đầy đầu, mặt mày không vui.
"Miên Miên, em đừng có tùy hứng như vậy được không? Để cưới được em, anh đã tốn rất nhiều tiền rồi, bây giờ anh thực sự không còn tiền nữa, em cũng đâu thể làm khó anh như vậy!"
Miên Miên lạnh lùng hừ một tiếng: "Anh không đưa được tiền thì anh hỏi mẹ anh đi, mỗi năm anh đưa cho bà ta nhiều tiền như vậy, biết đâu bà ta không dùng tiền chữa bệnh cho bố anh mà cất làm của riêng thì sao?"
Mặt Mã Húc biến sắc: "Em nói..."
Hai chữ 'nói láo' đến miệng nhưng vẫn không bật ra được, dù sao hôm nay cũng là ngày vui, Mã Húc đã tốn rất nhiều tiền vào hôn lễ này rồi, đặt tiệc cưới, tìm công ty tổ chức hôn lễ, đều là tiền của anh ấy.
Mã Húc nghiến răng, hít sâu một hơi, hỏi.
"Miên Miên, anh hỏi lại một lần nữa, anh không đưa phí xuống xe, em rốt cuộc còn muốn kết hôn không?"
Miên Miên trợn mắt, lạnh lùng hừ một tiếng: "Mã Húc! Anh được lắm, dám uy hiếp tôi đúng không? Tôi nói cho anh biết, mẹ tôi nói rồi, không đưa phí xuống xe thì tôi không kết hôn!"
Mã Húc lạnh lùng hừ một tiếng: "Được, không lấy thì không lấy!"
Nhìn thấy Mã Húc dám nói ra câu này, Miên Miên nổi giận.
"Tên họ Mã kia! Anh là đồ khốn, nếu như không là tôi thì ai thèm thích anh chứ! Cả đời này anh cũng không lấy được vợ đâu!"
Hiểu Vân đứng bên nổi giận run người, đâu có ai oái ăm như Miên Miên chứ!
"Anh Húc, anh đừng tin cô ta, nếu như không ai gả cho anh thì em gả cho anh!"
Nghe thấy Hiểu Vân nói vậy, Mã Húc cảm động vô cùng, lập tức nắm tay Hiểu Vân, nói.
"Hiểu Vân, anh lấy em, em có đồng ý gả cho anh không?"
Hiểu Vân sững sờ, vừa nãy chỉ vội vàng nói ra câu này, không ngờ Mã Húc lại thực sự muốn lấy cô ấy?
"Anh Húc, em đồng ý! Em đồng ý lấy anh, em đồng ý gả cho anh!"
Nghe đến đây, ai ai cũng sững sờ.