Tần Lâm cũng nổi hứng, hai người họ đối đầu với nhau, không ai chịu lùi bước.
Có thể thấy được mặc dù Diệp Như Tuyết nhỏ tuổi, thậm chí còn trẻ hơn Tần Lâm mấy tuổi, nhưng thực lực của cô khiến Tần Lâm không dám khinh thường.
"Hừ..."
Diệp Như Tuyết kiêu ngạo hừ một tiếng, tấn công trước, ép sát Tần Lâm.
Sắc mặt Tần Lâm cùng vô cùng nghiêm trọng, anh cẩn thận lấy lui làm tiến, đối mặt với đòn đánh quyết liệt của Diệp Như Tuyết, khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Thực lực của cô mạnh hơn Tạ Hồng Mai mấy bậc, mặc dù trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng chưởng này mà đánh xuống thì chẳng khác gì ba nghìn đạo thiên lôi, cho dù có là Bạch Triết lúc trước từng giao chiến với anh cũng chưa chắc chịu nổi.
Người nhỏ sức lớn!
Thực lực của Diệp Như Tuyết khiến Tần Lâm vô cùng khiếp sợ, cô gái trông chân tay nhỏ bé thế này mà có sức lực kinh khủng khiếp đến thế, nếu mà là loại không có bản lĩnh thì chắc bị hạ gục rồi.
Hai người liên tục giao chiến hơn mười chiêu, cô gái càng đánh càng hăng, không ngờ Tần Lâm lại lợi hại như vậy, tiếp chiêu như nước chảy mây trôi, không có chiêu nào trúng được chỗ hiểm của anh. Mỗi chiêu của cô đều có sức nặng cả tấn nhưng Tần Lâm cứ thong thả như đi chơi, hai bên có thực lực tương đương.
Diệp Như Tuyết vô cùng kinh ngạc, khi hai người giao chiến chắc chắn sẽ dùng hết sức, đặc biệt là cô, lúc trước thường đánh với các sư huynh sư đệ còn sợ bọn họ không chịu được, bọn họ cũng không muốn nặng tay với cô, thương hương tiếc ngọc mặc dù là quân tử nhưng cô muốn chân chính thả tay đánh một trận, nhưng không ai dám tiếp.
Nhưng bây giờ thì khác, khi đối mặt với tên người ngoài này, Diệp Như Tuyết vô cùng kích động, lần này nhất định phải khiến anh phục, cô cũng có thể vui vẻ đại chiến một trận.
Tưởng tượng lúc ban đầu cũng khác, khi giao chiến Tần Lâm thực sự khiến cô kinh ngạc, thực lực của tên này mạnh quá, chẳng trách anh có thể một mình đến núi Côn Luân xin học.
Có điều nếu đã vậy cô càng phải dạy cho Tần Lâm một bài học.
Tôi đánh anh tiếp, Tần Lâm dần hiểu rõ đường chiến thuật của Diệp Như Tuyết, thực lực của cô không hề đơn giản, cao thủ lục mạch, khí lực mạnh mẽ, cứ đánh tiếp như vậy đối với cô mà nói vô cùng ung dung, hiện nay anh cũng không thể nặng tay được, hai người đấu cũng khá khiếp sợ.
Núi Côn Luân là một nơi ngọa hổ tàng long, Tần Lâm vô cùng kinh ngạc, chỉ là một cô bé mà có thực lực mạnh như vậy, cao thủ phái Côn Luân còn mạnh đến thế nào nữa đây? Cao thủ bát mạch? Thậm chí mạnh hơn nữa?
Trong lòng Tần Lâm đầy nghi hoặc, lúc này anh không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với Diệp Như Tuyết nữa, tốc chiến tốc thắng vẫn hơn, để cho cô thấy được anh mạnh thế nào là được.
Tần Lâm xoay tay, bát cực lên trước, từng bước ép sát, nháy mắt chiếm được ưu thế, dồn Diệp Như Tuyết vào trong góc.
"Hình như cô không phải đối thủ của tôi".
Tần Lâm cười nói.
"Cút!"
Diệp Như Tuyết hừ một tiếng, lật tay liên hoàn đánh, chưởng như điện, mạnh mẽ dị thường, mặc dù là phụ nữ nhưng lại là cao thủ lục mạch, thực lực thế này đúng là đáng sợ.
Diệp Như Tuyết mạnh mẽ tấn công, Tần Lâm thì bất động như núi, lấy tiến làm lui, lấy yếu đánh mạnh, chiêu thức của hai người càng ngày càng nhanh, còn Diệp Như Tuyết đã tiến vào tiết tấu của Tần Lâm, trở nên càng ngày càng khó, mỗi bước của Tần Lâm dường như đều có thể dắt mũi Diệp Như Tuyết, khiến cô buồn bực, mặt phủ đầy sương tuyết, vô cùng khó coi.
Diệp Như Tuyết không thể nào tin nổi Tần Lâm lại mạnh như vậy!
Tuy nhiên Tần Lâm lại vô cùng cẩn thận, vô cùng tự tin, cô gái đáng yêu như vậy dù sao anh cũng thương hoa tiếc ngọc, Tần Lâm dùng một tay tóm lấy, lật tay ép Diệp Như Tuyết lại, tư thế vô cùng mờ ám, có điều khiến cô không động đậy nổi.
Tần Lâm nói.
"Cô thua rồi".
Diệp Như Tuyết nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ hồng lên, bị Tần Lâm ép như vậy cảm thấy vô cùng bực bội.
Chương 1438: Cô thua rồi!
"Tôi không thua!"
Diệp Như Tuyết nhỏ giọng nói, nhanh chóng xoay người, kim thiền thoát xác, thoát khỏi vòng tay của Tần Lâm, trở tay đánh trả lại giao chiến cùng Tần Lâm.
Tần Lâm không hề tức giận, phòng thủ nghiêm ngặt, bước chân của cô ngày càng loạn, bởi vì bị Tần Lâm chế trụ nên cô càng ngày càng khó chịu, ngay cả chiêu thức trong tay cũng loạn dần.
Cô chưa từng bị một người đàn ông bắt nạt đến vậy, Tần Lâm vừa mới đè cô lại, khiến cho Diệp Như Tuyết nổi giận, tim đập thình thịch.
Cô cũng không ngờ mình hoàn toàn bị Tần Lâm đè bẹp đến mức không ngẩng được đầu lên như vậy, vậy nên cô chỉ muốn phản đòn.
Cô nhất định không thể để mình thua thảm đến vậy, như vậy thì chẳng phải mất hết mặt mũi của phái Côn Luân sao?
Diệp Như Tuyết khẽ kêu, không ngừng tung chiêu, thân thủ như vậy chắc chắn có thể xếp vào hạng trung bảng rồng.
Nhưng Tần Lâm đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Như Tuyết, hơn nữa mỗi bước đều nhìn thấu được, thủ đoạn của Diệp Như Tuyết còn không bằng lúc nãy, bản thân cô vô hình trung bị Tần Lâm ép sát mà còn hồn nhiên không biết.
Lại thêm mười chiêu nữa, Tần Lâm tìm thời cơ, đối mặt với Diệp Như Tuyết luôn ở trạng thái tấn công, anh tung một đòn tấn công thế tựa như núi khiến cô phải lùi mấy bước, Tần Lâm lại càng hăng hái, một quyền đánh chết bậc cao thủ, đối mặt với đòn công kích như cuồng phong của Tần Lâm, Diệp Như Tuyết hoàn toàn thất bại.
Mà lần này cô lại bị Tần Lâm đè lên cơ thể, không động đậy nổi, cho dù có tháo khớp phản đòn cũng không làm được gì.
Tần Lâm cười nói, cô gái này tính cách năng động thật, thực lực cũng mạnh, vô cùng quật cường.
"Lúc này thì sao? Còn không mau thừa nhận là cô thua?"
Diệp Như Tuyết khóc mà nói, anh hoàn toàn không ngờ cô không đánh lại mình nên bắt đầu chơi chiến thuật tâm lý.
"Thua thì thua, anh đè tôi làm gì, thả ra, hu hu hu".
"Anh bắt nạt tôi, tôi mách mẹ".
Hu hu hu!
Mặt Diệp Như Tuyết đầy nước mặt, nghiến răng nghiến lợi, mặt mày nóng bừng, Tần Lâm không để ý đến nam nữ thụ thụ bất thân, lại còn khiến cho cô trở nên khó coi như vậy, mất mặt quá.
"Buông Như Tuyết ra!"
Một tiếng quát vang lên bên tai Tần Lâm, một bóng người chạy nhanh đến, tung một chưởng đánh về phía Tần Lâm, anh nhíu mày, lùi về sau một bước theo bản nặng, buông Diệp Như Tuyết ra.
Nhưng khí thế của người này không hề giảm, quyền chưởng vẫn đan xen, nhanh chóng đánh xuống, khí thế kinh người khiến Tần Lâm khiếp sợ.
Mạnh ghê!
Lòng Tần Lâm nổi lên sóng gió, mặt mày nghiêm trọng, thực lực của tên này không hề kém anh, hai người tung quyền vào nhau, vô cùng kịch liệt, bừng bừng khí thế, ngay cả Diệp Như Tuyết đứng bên quan sát trận chiến cũng sững sờ, không ngờ trận chiến của hai người lại đặc sắc đến vậy.
Diệp Như Tuyệt xem mà kích động, quyền đấm vào da thịt, huyết tính ngập trời, đây mới là đối đầu thật sự.
Lòng hiếu thắng của Tần Lâm cũng bừng dậy, hai người không ai chịu lùi lại, quyền chưởng đan xen, chẳng khác gì sấm rền gió giật.
Anh thanh niên kia vô cùng kinh ngạc, thực lực của anh ta đương nhiên là mạnh, nhưng tên này có thể tiếp được nhiều chiêu của mình như vậy mà không hề lép vế, nhất thời trận chiến giữa hai người đàn ông nổ ra.
Mặc dù không hẳn là trận chiến tranh đoạt tình nhân, nhưng hai người cũng ra tay vì một cô gái, lúc này đương nhiên không ai chịu lui lại.
Ý chí chiến đấu của Tần Lâm sôi sục, cao thủ của Côn Luân quả nhiên không tầm thường, nhưng lần này mình đến không phải để làm bia ngắm cho mấy người này.
Chiêu nào chiêu nấy của Tần Lâm đều hiểm ác, từng bước ép sát, tay anh liên tục kết ấn, cửu tự chân ngôn, mạnh mẽ đánh ra, kéo theo sấm chớp, cuồn cuộn lao tới.
"Bất Động Minh Vương Ấn!"
"Cút cho tôi!
Tần Lâm đánh ra một ấn, một luồng sức mạnh vô hình lập tức đè ép xuống, ấn quyết như gió, anh thanh niên kia cũng theo về sau theo bản năng, mặt mày nghiêm trọng, sức mạnh của ấn quyết này quá kinh khủng, anh ta chưa từng nghe tới!
Chương 1439: Triệu Vô Cực!
Đùng! Đùng! Đùng!
Anh thanh niên kia trúng Bất Động Minh Vương Ấn của Tần Lâm, lui lại mấy bước, mắt anh ta trợn tròn, nổi giận.
Mặt mũi thế này thì mất hết, ở trước mặt sư muội Như Tuyết mà bị tên này ép lui, đúng là quá mất mặt.
Triệu Vô Cực mặt đầy lửa giận, xoay người rút kiếm, đâm thẳng Tần Lâm, trong ánh mắt khó giấu sát khí.
Vốn cho rằng chỉ là so tài thôi, không ngờ Triệu Vô Cực lại rút kiếm, Diệp Như Tuyết nhất thời giật mình, có vẻ như Triệu sư huynh thật sự muốn giết Tần Lâm thật.
"Triệu sư huynh, đừng!"
Diệp Như Tuyết hét một tiếng, nháy mắt ra tay, chắn trước mặt Tần Lâm.
Sắc mặt Triệu Vô Cực trầm xuống, tức giận nhìn Diệp Như Tuyết.
Y võ song toàn Full dịch - Chương 1438-1441
"Lúc nãy hắn với bỡn cợt em, chẳng nhẽ em muốn tha cho tên này sao?"
Mặt Diệp Như Tuyết đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Anh nhầm rồi sư huynh, hai chúng em chỉ so tài thôi, không như anh tưởng tượng đâu".
Tần Lâm không ngờ, Diệp Như Tuyết này trắng đen rõ ràng, mặc dù thua mình nhưng không hề cậy thế bắt nạt người khác, thậm chí còn chắn trước mặt mình khiến anh vô cùng kinh ngạc.
"So tài? Rõ ràng hắn đùa bỡn em, loại yêu râu xanh thế này để lại thì có tác dụng gì? Giết hắn mới có thể trả mỗi hận trong lòng, em không cần để ý, Như Tuyết giao cho anh là được, anh nhất định phải chặt cái tay này của hắn xuống".
Triệu Vô Cực vẫn kiên định như cũ, thủ sẵn thế, đâm thẳng vào Tần Lâm.
Diệp Như Tuyết cười gượng nói.
"Anh thật sự hiểu lầm rồi Triệu sư huynh, năng lực của em không bằng người ta nên bị anh ta chế ngự, chứ không như anh tưởng tượng đâu".
Triệu Vô Cực cười khẩy nói.
“Tội chết có thể miễn nhưng tội sống thì khó thoát, anh phải chặt cánh tay của hắn mới được, chỉ giữ lại cái mạng chó cho hắn thôi".
Diệp Như Tuyết tức đến mức giậm chân.
"Triệu sư huynh, nếu anh ra tay, em sẽ đi mách sư phụ".
"Em..."
Nhắc đến sư phụ, vẻ mặt của Triệu Vô Cực hơi dịu lại, có điều khi nhìn thấy Tần Lâm anh ta lại nổi giận.
Diệp Như Tuyết cười gượng nói.
"Anh đừng dọa người ta, người ta đến đây để học nghệ, biết đâu sau này mọi người lại trở thành sư huynh sư đệ, Triệu sư huynh, anh kích động quá rồi, em thực sự không sao mà, cảm ơn anh".
Tần Lâm cười khẩy nói.
"Có vẻ như thực lực của cậu cũng chỉ đến thế mà thôi. Trên Côn Luân chắc toàn rác rưởi như cậu nhỉ?"
"Mày..."
Triệu Vô Cực siết chặt nắm đấm, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Triệu Vô Cực và Tần Lâm nhìn nhau, chiến ý vạn phần.
"Mày thực sự nghĩ rằng mày có thể nắm phần thắng sao? Nếu không phục thì chúng ta đại chiến ba trăm hiệp. Xem xem ai nhận thua trước thì người đấy phải gọi người kia là ông nội".
Anh ghét nhất là Tần Lâm đùa bỡn Diệp Như Tuyết, trong mắt anh ta Diệp Như Tuyết là nữ thần của anh ta, là tiểu sư muội mà anh ta thích nhất, cô như bông hoa sen vậy, chỉ có thể ngắm mà không thể sờ.
Nhưng hôm nay lại thấy Tần Lâm đối xử với Diệp Như Tuyết như vậy, anh ta sao có thể không nổi giận. Anh ta chỉ muốn cắt Tần Lâm thành tám miếng để thỏa nỗi hận trong lòng.
"Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, anh này, anh thực sự đến Côn Luân của chúng tôi để xin học sao, vậy thì anh phải có người giới thiệu, Côn Luân chúng tôi không chấp nhận người ngoài".
Diệp Như Tuyết nhìn Tần Lâm, mặc dù anh hai lần áp chế cô, hơn nữa còn làm mấy động tác thân mật, nhưng Diệp Như Tuyết không phải người vô lý.
"Cô gọi tôi bằng gì, tôi chưa nghe rõ?"
Tần Lâm sững sờ, cười nói, cố ý đùa để xem vẻ mặt của Diệp Như Tuyết.
"Anh...."
Mặt Diệp Như Tuyết đỏ bừng lên, Triệu Vô Cực ở bên nghe mà trầm mặc.
Tần Lâm kinh ngạc nhìn Diệp Như Tuyết.
"Nói đi, chẳng nhẽ cô định không nhận thua sao?"
Diệp Như Tuyết trầm giọng nói, nói được làm được, cô chưa từng nói dối.
"Tôi không làm vậy!"
Làm người phải thành thật giữ chữ tín, đây là điều cha mẹ dạy cho cô, không thể nói không thành có được.
Một lời hứa nặng cả ngàn vàng, thế mới là người đứng đầu thiên hạ.
Diệp Như Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói, mặt đỏ bừng lên, nước mặt chực rơi.
"Anh trai tốt, vậy anh nói đi, rốt cuộc ai giới thiệu anh đến?"
Triệu Vô Cực giận không kìm được, anh ta hận không thể xé Tần Lâm ra, không biết tên khốn khiếp này đã cho tiểu sư muội uống mê hồn dược gì?
Chương 1440: Mê hồn dược!
Anh trai tốt?
Em chưa bao giờ gọi anh là anh trai tốt cả? Không ngờ em lại gọi một người xa lạ là anh trai tốt ư?
Trái tim Triệu Vô Cực như vỡ nát, Tần Lâm này đúng là một tên mặt người dạ thú mà.
Muốn đến Côn Luân học nghệ lại còn muốn cướp đi tiểu sư muội sao?
Không được!
Tuyệt đối không được!
Nếu tên này được vào Côn Luân thì chẳng phải sẽ hỏng chuyện sao? Mình sẽ bị hắn chọc giận đến chết mất.
Nhưng Triệu Vô Cực cũng biết Tần Lâm này không hề đơn giản, trong trận chiến vừa rồi, anh đã thể hiện thực lực và tài năng khác hẳn người thường, chắc chắn là thiên tài nghìn năm có một.
Mặc dù Triệu Vô Cực không thích Tần Lâm, nhưng anh ta không thể phủ nhận sức mạnh của anh được.
"Thư giới thiệu đây!"
Tần Lâm nói, sau đó lấy ra lá thư giới thiệu mà bố đã đưa cho anh.
“Để tôi xem thử!”
Triệu Vô Cực bước tới, muốn giật đi lá thư giới thiệu của Tần Lâm, mục đích của anh ta rất rõ ràng, đó chính là muốn xé lá thư giới thiệu kia, sau đó xem thử Tần Lâm sẽ dùng cách gì để vào được Côn Luân, cho dù là ai giới thiệu đi nữa thì anh cũng chỉ có một mình mà thôi, ai mà thèm tin chứ?
Sao Tần Lâm lại có thể cho anh ta cơ hội như vậy chứ, anh lập tức lùi lại một bước, làm cho Triệu Vô Cực với tay ra nhưng chỉ bắt lấy được không khí.
"Cậu muốn đọc thư giới thiệu của tôi sao? Chưa đủ tư cách đâu”.
Tần Lâm cười nói.
“Muốn chết à!”
Triệu Vô Cực nói xong liền định tấn công Tần Lâm thêm lần nữa, thanh kiếm trong tay anh ta cũng đã sẵn sàng.
“Lui xuống!”
Một tiếng quát đột nhiên vang lên, ngay lập tức khiến Triệu Vô Cực và Diệp Như Tuyết hốt hoảng, một người đàn ông trung niên mặc áo dài xanh lam bước đi chậm rãi, trong mắt ánh lên vẻ khác thường.
"Giống, rất giống, mũi, mắt, lông mày, ánh mắt, ha ha ha. Thật thú vị”.
Người đàn ông trung niên với mái tóc dài buộc sau đầu trông rất gầy và lạnh lùng, ánh mắt có chút bông đùa khiến cho Tần Lâm cảm thấy khó đoán.
“Cậu là con trai của Tần Trì đúng không”.
Người đàn ông trung niên nói.
Tần Lâm sững ra một lúc rồi gật đầu, không ngờ còn chưa kịp lấy thư giới thiệu thì đã có người nhận ra mình rồi, hình như bố mình ở Côn Luân cũng có chút danh tiếng nhỉ?
"Tần Trì là ai? Không có người giới thiệu thì cậu ta đừng hòng bước vào Côn Luân nửa bước. Thất sư thúc, sư thúc phải xem qua thư giới thiệu của cậu ta”.
Triệu Vô Cực không cam tâm, còn về việc Tần Trì là ai thì anh ta càng không biết.
"Đưa thư cho ta”.
Ngộ Diên điềm đạm nói.
"Bố tôi nói bức thư này phải được đưa cho chưởng giáo”.
Tần Lâm đưa thư cho Ngộ Diên, sau đó ông ta lập tức xé thư ra.
"Sư phụ còn đang bế quan, đưa cho ta cũng vậy thôi”.
Ngộ Diên lạnh lùng liếc Tần Lâm một cái, sau đó mở thư ra thì chỉ thấy có bốn ký tự lớn, thậm chí còn ít hơn chữ trên phong thư.
“Tống tử Côn Luân*!”
*gửi con trai đến Côn Luân
Ngộ Diên lẩm bẩm, Tần Trì này vẫn ngông cuồng ngang ngược như trước kia.
Nhưng nếu muốn vào Côn Luân thì chỉ có ông mới có thực lực này.
Vỏn vẹn mấy chữ, người không đến nhưng chữ lại đến rồi.
“Đi theo ta”.
Ngộ Diên nhìn Tần Lâm hồi lâu, ông ta cũng biết Tần Lâm có ý đến đây học nghệ, hơn nữa thực lực cũng không hề tầm thường, có lẽ là Tần Trì đã dạy cho anh.
Tần Lâm gật đầu, lúc này sắc mặt của Triệu Vô Cực lập tức trở nên vô cùng khó coi, nhưng Diệp Như Tuyết thì hoàn toàn ngược lại, trong mắt cô có chút vui mừng, lẽ nào từ giờ cô lại có thêm một tiểu sư đệ rồi sao?
Diệp Như Tuyết vô cùng có thiện cảm với Tần Lâm, chỉ cần anh dám thực sự chiến đấu với mình thì đó chính là hạnh phúc lớn nhất của cô, ở Côn Luân chưa từng có ai đồng ý đấu hết mình với cô cả, vậy nên Diệp Như Tuyết mới luôn cảm thấy buồn bực.
Triệu Vô Cực hung hăng nhìn chằm chằm vào Tần Lâm, hai người giống như kiểu không chết không thôi, nhất định anh ta không thể để cho Tần Lâm có cơ hội được.
Côn Luân không phải là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
"Còn ngây ra đó làm gì chứ? Đi mau nào! Triệu sư huynh”.
Diệp Như Tuyết vỗ vai Triệu Vô Cực, sau đó nhanh chóng đi theo Thất sư thúc và những người khác.
Chương 1441: Gửi con trai đến Côn Luân!