Lời nói của Tần Lâm khiến mặt Đồng Phương Châu biến sắc, đồng thời máu lại trào lên.
Phụt!
Lại một ngụm máu tươi phun ra, lúc này bụng dưới đã bắt đầu đau dữ dội, vệt đen trên ngón tay trỏ đã di chuyển dần đến vị trí lòng bàn tay.
Đồng Phương Châu thực sự cảm thấy cái chết sắp đến, hơn nữa dường như ông ta hoàn toàn vô dụng đối với Tần Lâm.
Mặc dù là ông trùm ở tỉnh lân cận, nhưng nếu người khác không cần ông ta, vậy chẳng khác gì là người vô dụng, chi bằng giết chết cho rồi.
Tần Lâm hiểu đạo lý này, Đồng Phương Châu cũng thế.
Cảm nhận được độc tố sắp trào lên, Đồng Phương Châu thực sự thấy hoảng loạn.
“Cậu Tần, chỉ cần cậu tha cho tôi một mạng, tôi đảm bảo sẽ không có bất cứ ai dám động vào nhà họ Phúc nữa, sau này Đồng Phương Châu tôi cũng sẽ nghe theo chỉ đạo của cậu……khụ khụ!”
Đồng Phương Châu lại ho ra máu, suýt chút nữa thì ngất đi.
Tần Lâm thấy thế liền lạnh nhạt nói.
“Xem ra ông vẫn có ích, tạm tha cho ông một mạng”.
Nói xong, Tần Lâm cầm cây kim bạc có độc lúc nãy chọc vào giữa ấn đường của Đồng Phương Châu, búng nhẹ một cái.
Sau đó, lại lấy hai cây kim châm sạch lần lượt chọc vào huyệt thái dương của ông ta.
Đồng Phương Châu cảm thấy buồn nôn, bụng dạ cồn cào, cuối cùng nôn ra máu đen.
Trên mặt đất toàn là chất dịch màu đen kịt, giống như coca, nhưng lại sệt hơn coca.
Sau khi nôn ra Đồng Phương Châu thấy dễ chịu hơn nhiều rồi nằm bẹp dưới đất.
Ba cây kim bạc cắm trên đầu tự rơi xuống, toàn thân toát mồ hôi lạnh, yếu ớt không còn trút sức lực.
Tần Lâm nói: “Độc tố đã được hóa giải một nửa, nửa còn lại cần phải điều trị bằng thuốc Đông y, tôi sẽ định kỳ đưa cho ông, trong vòng nửa năm có thể chữa khỏi”.
Lời nói của Tần Lâm khiến Đồng Phương Châu vô cùng thất vọng.
Vốn dĩ tưởng Tần Lâm sẽ trực tiếp đưa thuốc giải cho ông ta, không ngờ rằng còn phải điều trị bằng thuốc Đông y nữa.
Ông ta chưa từng nghe đến loại thuốc độc này, cả đời này cũng không muốn trải qua cái cảm giác bí bách như muốn chết đi lúc nãy.
Ai mà biết được cái thứ này có tái phát hay không?
Nếu như trong vòng nửa năm không nghe theo lời chỉ đạo của Tần Lâm, người ta sẽ không chữa cho ông ta, chẳng phải Đồng Phương Châu vẫn sẽ chết sao?
Đồng Phương Châu còn định rằng nếu Tần Lâm thực sự giải độc cho ông ta, sau khi trở về địa bàn của mình ông ta lập tức sẽ lật mặt.
Nhưng bây giờ xem ra Tần Lâm không cho ông ta cơ hội này.
Tần Lâm có sự nắm bắt chuẩn xác về các vị thuốc, anh biết rõ Đồng Phương Châu nghĩ cái gì.
Ba cây kim châm của Tần Lâm chỉ tạm thời giải quyết vấn đề cho ông ta mà thôi, vẫn cần một khoảng thời gian dài điều trị thì cơ thể mới hoàn toàn bình phục được.
Chỉ cần Tần Lâm ngưng đưa thuốc, độc tố còn lại trong cơ thể của ông ta lập tức sẽ phát tác, nếu như không ai chữa trị, sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Thời gian nửa năm mà Tần Lâm đề ra chính là thời gian để giải hết độc tố trong cơ thể của ông ta.
Liều lượng và cách thức hạ độc của Tần Lâm vô cùng chuẩn xác, chỉ anh mới có thể giải độc được, những người khác đừng có mơ.
Hơn nữa thực ra Tần Lâm không sợ Đồng Phương Châu lật mặt, với thực lực của Tần Lâm cho dù ông ta trở về địa bàn của mình, xử lý ông ta cũng không phải chuyện khó khăn.
Tần Lâm viết đơn thuốc đưa cho Đồng Phương Châu.
“Tháng này ông uống theo phương thuốc này, tôi đảm bảo tính mạng của ông sẽ không có vấn đề gì”.
Nhận lấy đơn thuốc, Đồng Phương Châu lộ vẻ mặt đau khổ, Tần Lâm chuẩn bị đưa đơn thuốc cho ông ta mỗi tháng một lần, sau này ông ta không muốn phục tùng cũng phải phục tùng.
Đưa đơn thuốc xong, Đồng Phương Châu gọi vài cuộc điện thoại, ông ta nói với Tần Lâm.
“Cậu Tần, chuyện nhà họ Phúc đã giải quyết xong rồi, sau này sẽ không còn ai dám uy hiếp nhà họ nữa”.
Tần Lâm gật đầu, dù gì cũng là bạn bè tiện tay giúp đỡ coi như trả ân huệ năm đó.
“Được rồi, đưa tôi đến nhà họ Phúc đi”.
Nói xong, Tần Lâm lên xe của Lôi Hồng, đi đến nhà họ Phúc.
......
Nhà họ Phúc lúc này đã loạn như nồi cám.
Phúc lão gia phẫn nộ.
“Chuyện gì vậy! Người nhà họ Phúc chúng tôi sao lại bị hạn chế đi lại chứ?”
Không biết ai là kẻ đứng sau vụ này, tất cả người nhà họ Phúc bị cấm xuất cảnh, không thể ra nước ngoài được, thậm chí không ra khỏi tỉnh được, vé đi tàu cao tốc, máy bay đều bị cấm.
Nhà họ Phúc là gia tộc lớn có tiếng của tỉnh lỵ, ai lại mạnh tay huy động thế lực lớn như thế để đối phó với họ chứ?
Mặc dù bây giờ không có hậu quả gì, nhưng cảm giác thật đáng sợ khi tập thể bị cấm đi lại.
Tất cả người nhà họ Phúc đều bị bao vây, tiếp theo sẽ có chuyện gì? Có khi nào sẽ ra tay với bọn họ không?
Đại tiểu thư nhà họ Phúc cũng chính là Phúc Nhung Nhung, vị hôn thê có hôn ước với Tần Lâm, lúc này cô ta đang ngồi trong phòng khách, cau mày nói.
“Bố, nhà họ Phúc chúng ta có phải đã đắc tội với ai rồi không?”
Phúc Hiểu Phong, bố của Phúc Nhung Nhung thở dài: “Làm trong ngành giải trí, đắc tội với rất nhiều người trên khắp cả nước, chỉ cần chúng ta ảnh hưởng đến lợi ích của người khác, chính là đắc tội với họ rồi”.
“Có thể dạo gần đây nhà họ Phúc chúng ta đã quá kiêu ngạo rồi”.
Phúc Hiểu Phong là trụ cột của nhà họ Phúc, bọn họ là người sáng lập ra Tiktok, dẫn dắt ngành giải trí phát triển, bọn họ cũng đã lũng đoạn ngành công nghiệp này, những người khác không thể nào vào được.
Vì thế có khả năng nhiều gia tộc thế lực đã liên minh lại, cùng nhau đối phó với ông ta.
Phúc Nhung Nhung bất lực lắc đầu: “Nếu đã như vậy thì đừng gọi tên họ Tần đến, nhà chúng ta đã loạn lắm rồi, gọi cái tên thiếu gia thất thế đó đến chẳng phải càng phiền phức hơn sao”.
Lúc nhắc đến Tần Lâm, vẻ mặt của Phương Nhung Nhung bực mình, dường như rất ghét anh.
Phúc Hiểu Phong nói: “Nhung Nhung, đừng nói như thế, tên thiếu gia thất thế họ Tần đó rất có khả năng là nhân vật quan trọng đối với nhà họ Phúc chúng ta”.
“Đợi cậu ta đến rồi, con mau chóng kết hôn với cậu ta, như thế cậu ta sẽ trở thành con rể của nhà họ Phúc”.
“Nếu như xảy ra chuyện, bọn họ bắt người nhà họ Phúc ra mặt, chúng ta có thể hi sinh cậu ta, hiểu chưa?”
Phúc Nhung Nhung gật đầu, có điều vẫn nhăn nhó mặt mày.
Cô ta hiểu lời bố nói, để Tần Lâm đến ở rể, nhà họ Phúc chẳng qua chỉ thêm một người mà thôi, gần đây nhà họ Phúc xảy ra chuyện cần phải có một người chịu tội thay.
Đều là con cháu nhà họ Phúc, ai cũng không nỡ để con cháu mình tìm đến cái chết, nhưng Tần Lâm thì khác.
Một người ngoài hơn nữa còn là một thiếu gia thất thế, không có quyền lực, sống hay chết cũng chẳng sao.
“Làm như thế có phải hơi quá rồi không?”, có người hỏi.
Phúc Hiểu Phong hừ lạnh lùng: “Có gì mà quá đáng chứ? Lúc đầu nếu không phải tôi cứu bố của Tần Lâm thì ông ta đã bị người ta chém chết từ lâu rồi, ông ta nợ tôi một mạng, bây giờ tôi để con trai ông ta trả lại, có vấn đề gì sao?”
Mặc dù lời nói của Phúc Hiểu Long hơi khó nghe, nhưng mọi người đều thấy đúng.
Bởi vì nếu Tần Lâm không đến để làm người chịu tội thay, vậy thì phải có một người trong số bọn họ đứng ra, để người khác chết còn hơn là để mình chết.
Lúc đang nói đột nhiên Phúc Hiểu Long nhận được một cuộc điện thoại, nhìn thấy dòng số hiển thị trên màn hình, ông ta cau mày lại, vội nhấn nút nghe.
“Alo, tôi là Phúc Hiểu Long……cái gì! Thông tin có chính xác không?”
Sau đó Phúc Hiểu Long lập tức trở nên dễ chịu, ông ta thở dài một hơi rồi tắt điện thoại.
Phúc Hiểu Long nói: “Tin tốt, tôi nghe nói đám người muốn đối phó với nhà họ Phúc đột nhiên rút lui, hơn nữa chúng đã nói xóa bỏ mọi ân oán với nhà ta, sau này sẽ không có bất kỳ mâu thuẫn nào nữa”.
Phúc Nhung Nhung sững sờ: “Thật ạ? Tại sao lại đột ngột như thế chứ?”
Đây đúng là niềm vui bất ngờ, lúc nãy còn cau mày u phiền, không ngờ vấn đề lại được giải quyết nhanh như thế?
Phúc Hiểu Phong nói: “Thông tin chính xác tuyệt đối, chắc là có quý nhân phù hộ!”