Lúc đầu Tần Lâm từ chối không cho Khổng Doanh Doanh vào nhà bọn họ, tương đương với việc từ chối hôn ước.
Mặc dù không phải Từ Lâm từ chối mà là trưởng bối nhà họ Tần.
Hơn nữa mong muốn kết thông gia cũng không phải do Khổng Doanh Doanh đề ra, khi ấy hai bọn họ mới có mười ba mười bốn tuổi, đó là chuyện của người lớn.
Nhưng cho dù là vậy Khổng Doanh Doanh cũng cảm thấy rằng đây là một nỗi nhục, trong lòng ít nhiều cũng thấy hận Tần Lâm.
Thậm chí sau này trưởng thành rồi, cũng đã hiểu lý lẽ, biết được chuyện này không liên quan đến Tần Lâm, nhưng vẫn không thể nào xóa bỏ lòng thù hận đối với anh.
Tưởng rằng nhà họ Tần sụp đổ rồi, sau này cũng không có cơ hội gặp nữa, nhưng không ngờ anh lại là bạn trai của Vương Đông Tuyết!
Trước đấy Vương Đông Tuyết nói rằng mình có bạn trai rồi, muốn giới thiệu cho cô ấy, ai ngờ lại chính là Tần Lâm!
Vương Đông Tuyết sẽ không bị lừa chứ?
Khổng Doanh Doanh thấy hai người ở bên nhau lập tức nghĩ đến chuyện này.
Rảo bước tiến lên, Vương Đông Tuyết còn chưa gọi, Khổng Doanh Doanh đã cau mày nói.
“Đông Tuyết, sao cậu lại ở bên anh ta?”
Vương Đông Tuyết sững sờ: “Doanh Doanh, hai người biết nhau sao?”
Khổng Doanh Doanh hừ lạnh lùng: “Biết, đương nhiên là biết rồi, trước đây là thiếu gia nhà họ Tần, bây giờ nhà họ Tần suy tàn rồi nên anh ta cũng thất thế, có khi nào cậu vẫn tưởng anh ta là thiếu gia con nhà giàu không? Anh ta lừa cậu à?”
Vương Đông Tuyết vội lắc đầu: “Không có, anh ấy không lừa tớ”.
Khi hai người bắt đầu quen nhau Vương Đông Tuyết đã biết Tần Lâm không phải con nhà giàu, cô qua lại với anh không phải vì tiền, cô cũng không hề để ý anh có thân phận gì.
Khổng Doanh Doanh hừ lạnh lùng: “Tốt nhất cậu đừng để bị lừa, trước đây anh ta là thiếu gia con nhà giàu, nhưng bây giờ thì khác rồi, cậu nên cẩn thận chút”.
Nói xong Khổng Doanh Doanh đi lên phía trước, chào hỏi Tần Lâm một cách thờ ơ, lạnh nhạt.
“Mười năm không gặp rồi đấy nhỉ, bây giờ anh sao rồi?”
Giọng điệu của Khổng Doanh Doanh không hề niềm nở thân thiện, mà là dáng vẻ giễu cợt thậm chí là chất vất.
Tần Lâm nói: “Bây giờ tôi làm bác sĩ”.
Khổng Doanh Doanh bĩu môi, khẽ gật đầu, mặt lộ vẻ khinh thường.
“Tạm ổn, cũng được coi là nghề nghiệp chính đáng”.
Cô ấy là tiểu thư con nhà giàu, đương nhiên biết các cậu ấm cô chiêu sống cuộc sống như thế nào, từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn.
Ai cũng có thể quen với cuộc sống giàu sang nhưng không phải ai cũng có thể chịu được cảnh nghèo khổ.
Thiếu gia giống như Tần Lâm, vốn dĩ cuộc sống rất xa hoa giàu có, bỗng chốc trở thành người bình thường, thậm chí đến người bình thường còn không bằng, đây có thể là cú sốc lớn đối với anh.
Thậm chí sẽ có những ý nghĩ tiêu cực.
Bây giờ thấy anh làm bác sĩ, có thể làm công việc của người bình thường đã là điều hiếm có.
Đương nhiên trong mắt Khổng Doanh Doanh, Tần Lâm và cô đã không phải người cùng đẳng cấp nữa rồi.
Cô ấy hoàn toàn không đối xử với anh một cách bình đẳng mà có ý coi thường, giống như nữ vương ở trên cao nhìn công nhân làm việc ở bên dưới vậy.
Tần Lâm cau mày, anh cũng cảm thấy dáng vẻ của Khổng Doanh Doanh có chút vấn đề, có điều anh cũng không nói gì, dù sao hôm nay là cuộc hẹn của đôi bạn thân họ, không liên quan đến Tần Lâm, anh chỉ đến chơi thôi.
Hai bọn họ tán gẫu một lúc, chuẩn bị vào mua sắm trong trung tâm thương mại.
Khổng Doanh Doanh đứng trước cửa hàng Balenciaga, nhìn quần áo ở bên trong, đột nhiên cô ấy nói với Tần Lâm.
“Cũng đã lâu anh không mặc quần áo hàng hiệu kiểu này đúng không? Nể tình anh là bạn trai của Đông Tuyết, anh vào chọn vài bộ đi, tôi tặng anh”.
Dáng vẻ của Khổng Doanh Doanh giống như đang bố thí đồ cho ăn mày, cảm thấy Tần Lâm ăn mặc nghèo khổ, chắc chắn không mua nổi quần áo hàng hiệu.
Trước đây là thiếu gia nhà họ Tần, giàu có, quần áo hàng hiệu nhiều đến mức mặc không hết, bây giờ là người bình thường, chắc chỉ mặc hàng chợ thôi.
Tần Lâm cười nhạt: “Không cần đâu”.
Mặc dù quần áo của anh không phải hàng hiệu gì nhưng cũng là đồ xịn, ngày thường anh không chú ý đến cách ăn mặc, đồ của anh đều là Long Ích Huy đưa cho.
Đưa cái gì thì anh mặc cái đó, thoải mái vừa vặn là được.
Anh không cần dựa vào quần áo để thể hiện địa vị của bản thân.
Khổng Doanh Doanh thấy Tần Lâm từ chối liền trợn mắt.
“Chết cũng muốn giữ thể diện làm gì chứ, tôi có quan hệ tốt với Đông Tuyết, tôi thay mặt cô ấy tặng quà cho anh, đàn ông làm việc ở bên ngoài phải có mấy bộ quần áo cho ra hồn chứ?”
Thấy bầu không khí giữa hai người có chút khó xử, Vương Đông Tuyết vội nói.
“Không sao không sao, Doanh Doanh cậu đừng khách sáo, tớ sẽ mua cho anh ấy”.
Bây giờ Vương Đông Tuyết cũng kiếm được kha khá, đủ khả năng để mua quần áo hàng hiệu cho Tần Lâm.
Khổng Doanh Doanh bất lực lắc đầu, trừng mắt nhìn Tần Lâm.
“Chết cũng đòi giữ thể diện!”
Nói xong không thèm để ý đến Tần Lâm nữa.
Đối mặt với chuyện này Tần Lâm cũng rất bất lực.
Người phụ nữ này nói là xấu xa thì cũng không phải, cô ấy còn muốn mua quần áo cho Tần Lâm nữa mà.
Nhưng nói cô ấy tốt thì cũng chẳng phải, nói lời lẽ khó nghe như thế, có chút khinh thường người khác.
Tần Lâm bất lực lắc đầu, đi phía sau hai người.
Khổng Doanh Doanh nói với Vương Đông Tuyết: “Thực ra bác sĩ cũng không phải là công việc có tiền đồ, bác sĩ phải dựa vào kinh nghiệm, cậu xem anh ta còn trẻ tuổi như thế, lấy đâu ra kinh nghiệm chứ, trình độ y học chưa đến ba mươi năm tuổi thì không phất lên được, gắng gượng đến ba bốn mươi tuổi mới giàu thực sự rất khó”.
Vương Đông Tuyết khó xử nói: “Y thuật của Tần Lâm cũng lợi hại lắm”.
Khổng Doanh Doanh hừ lạnh lùng: “Cậu bớt lừa tớ đi, anh ta mới hai mấy tuổi, có thể lợi hại thế nào chứ? Làm sao so sánh được với chuyên gia? Với tuổi tác và lý lịch của anh ta, cùng lắm là làm chân sai vặt cho người ta trong bệnh viện thôi”.
Với tuổi tác của Tần Lâm, Khổng Doanh Doanh rất khó tin anh là thần y, cũng không phải xuất thân từ gia đình Đông y, không tiếp xúc từ nhỏ, sao có thể có y thuật lợi hại như vậy chứ!
Vương Đông Tuyết không thể nào phản bác lại được, chỉ có thể cười trừ rồi nói sang chuyện khác.
Lúc hai người đang đi mua sắm, đột nhiên có một người đàn ông trung niên lăn từ cầu thang xuống.
Hình như là không đứng vững, sau khi lăn xuống thì nằm trên mặt đất, đầu chảy máu.
“Chồng! Chồng ơi!”
Một người phụ nữ từ bên trên chạy xuống, bảo vệ xung quanh cũng vội đến xem.
“Chồng không sao chứ!”
Một người phụ nữ giàu có tầm hơn bốn mươi tuổi lao đến, đỡ người đàn ông dậy, vội lấy thuốc hoạt huyết tim ra đút vào miệng người đàn ông hai viên.
“Tôi giúp cô gọi 115 nhé!”
Bảo vệ nói.
Người phụ nữ lộ vẻ mặt lo lắng: “Đã quá muộn, chồng tôi mắc bệnh tim cấp tính, có bác sĩ nào ở đây không!”
Bảo vệ hét vào máy bộ đàm: “Ở đây có ai là bác sĩ tim mạch không, có người cần giúp đỡ”.
Hét lên nhưng không ai trả lời, người phụ nữ sốt ruột bật khóc, vội hét lên.
“Ai có thể cứu chồng tôi, tôi cho người ấy một triệu tệ!”
Khi nãy lúc bảo vệ hét lên, Tần Lâm đã đến xem, mặc dù đứng từ xa nhưng cũng có thể thấy lúc này trạng thái của người bệnh không được tốt lắm, thực sự không thể đợi đến khi xe cấp cứu đến.
“Để tôi xem sao”.
Lúc này đương nhiên Tần Lâm phải ra tay rồi, nếu đổi lại là bác sĩ khác, họ cũng sẽ làm như thế.
Mặt Khổng Doanh Doanh biến sắc, vội kéo áo Tần Lâm.
“Anh đi làm gì! Anh muốn một triệu tệ sao? Anh thấy tiền sáng mắt à, anh biết đó là ai không! Đó là Mã Giang Hà, chủ tịch tập đoàn Giang Hà! Ba cái thứ y thuật vớ vẩn của anh sao có thể chữa bệnh cho người ta được chứ?”
“Đúng, anh muốn lấy được một triệu tệ, nhỡ không lấy được thì sao?”
“Mã Giang Hà mà có mệnh hệ gì, anh không giữ nổi mạng sống đâu!”