Tần Lâm nói một câu như vậy, xong liền cúp máy.
Mọi người đều không tin, giả vờ cũng không thể nào tùy ý như vậy được, dẫu gì cũng nghiêm túc một chút.
Tần Lâm này gọi điện thoại, nói một câu liền cúp máy, anh nghĩ anh là ai chứ? Anh nghĩ anh lợi hại đến thế sao?
Tần Lâm cúp mày, bộ đàm của bảo vệ rung lên.
"Tiểu Đỗ! Mau tiếp đón ông chủ!"
Sắc mặt Tiểu Đỗ thay đổi, vội vàng chạy đến, cung kính nói.
"Thưa anh, thật xin lỗi, tôi không biết anh là ông chủ, mời anh vào".
Mọi người đều sững sờ, sau đó mặt lộ vẻ không quan tâm.
"Diễn giống đấy, còn là ông chủ? Ha ha".
Có thể là vì lúc nãy chưa bàn xong nên phải mua chuộc lại, diễn cũng giống phết đấy, còn là ông chủ...
Mọi người đều tỏ ra không tin, đi cùng Tần Lâm vào trong.
Sau khi đi vào con đường dài thì cuối cùng cũng đến được cổng lâu đài.
Lâu đài theo phong cách Seattle, bên ngoài trang nghiêm, bên trong nguy nga lộng lẫy, trông vô cùng sang trọng.
Sau khi vào bên trong, mọi người lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
"Wow, sang trọng quá!"
"Không hổ là tài sản của bất động sản Hà Thị, lợi hại thật, nếu như mà có thể ngủ ở đây một đêm thì có chết cũng đáng!"
"Đừng nói đến năm sao, chắc dù là khách sạn bảy sao thì cũng không đọ lại nơi này!"
"Anh Tần này tốn nhiều công sức nhỉ?"
"..."
Không ngờ bọn họ thực sự vào được đây, chắc lần này Tần Lâm tốn không ít tiền, dù là mua chuộc mấy người kia, để bọn họ cho mình vào chơi một hai tiếng, thì cũng mất một đống tiền.
Tần Lâm cười nhạt, không giải thích, tùy ý để mọi người tham quan.
"Ê, mấy người xem thôi, đừng sờ mó linh tinh, làm hỏng là không đền được đâu".
Trần Khả Nhi cho rằng là Tần Lâm thuê, đồ dùng bên trong rất quý, nên không cho bọn họ sờ mó linh tinh.
Nói xong, Trần Khả Nhi dựa về phía sau, đột nhiên bức tranh trên tường rơi xuống.
Bộp một tiếng, khung thủy tinh vỡ vụn, xé rách bức tranh.
"Đậu má, đây là tranh của Từ Bi Hồng?"
Mọi người đều nhìn bức tranh bị rơi hỏng, ai ai cũng mắt chữ A mồm chữ O, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Trần Khả Nhi, sao cậu lại bất cẩn đến vậy, cậu vừa nhắc bọn mình xong đó, kết quả lại tự mình làm hỏng bức tranh!"
"Đây là một mình cậu làm hỏng đấy, không liên quan gì đến bọn tớ đâu!"
"Đúng vậy, bọn tớ còn chưa động vào, ở đây có camera giám sát không?"
Mọi người nhìn một lúc, đột nhiên có người nói.
"Không có camera giám sát, nếu như thực sự bị kiện, chúng ta sẽ phải chia đều để đền bức tranh này".
Đám bạn họ đều tỏ ra đau khổ, mặt tái mét.
Tranh của Từ Bi Hồng ít nhất cũng mấy chục triệu, bọn họ tổng cộng mười mấy người, một người cũng phải đến tầm một triệu!
Có bạn học còn không có đến một triệu, đây đúng là táng gia bại sản mà!
Phan Đình Đình mặt mày âm trầm.
"Trần Khả Nhi, cô hay lắm! Không cho cô thể hiện mà cô cứ cố thể hiện, đều là bạn học với nhau, giả bộ làm gì, bây giờ thì hay lắm, rước họa vào thân rồi!"
"Ai mau tra xem, bức tranh này rốt cuộc bao nhiêu tiền, chúng ta đền thế nào!"
"Trần Khả Nhi, tôi nói cho cô biết, cái đồ táng gia bại sản nhà cô cùng phải đền! Cô đừng tưởng có thể bắt chúng tôi đền thay cô!"
Sắc mặt Trần Khả Nhi vô cùng khó coi, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này.
Cô nghiến răng nói: "Mấy người yên tâm, chuyện tôi tự mình làm tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, bức tranh này do tôi làm hỏng thì tôi tự mình đền, không cần mấy người quan tâm!"
Nghe thấy mọi người nói chuyện, Tần Lâm cười.
"Khả Nhi, nói gì vậy, đây là bức tranh của nhà em, đền gì chứ?"
Tần Lâm nói xong, Phan Đình Đình cười nhạo: "Anh đúng là biết làm trò! Nhập vai quá rồi đấy! Đã là lúc nào rồi mà còn diễn kịch!"
"Đây là lâu đài Seattle, anh nghĩ tranh ở đây có thể là đồ giả chắc?"
Ý của Phan Đình Đình rất rõ ràng, tranh ở đây là thật, giá cả chắc chắn không rẻ, trên tường đều treo tranh gốc của những họa sĩ nổi tiếng thế giới, mặc dù không quý giá như ở bảo tàng, nhưng cũng là những tác phẩm có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.
Mỗi bức đều có giá trên trời, nếu như làm hỏng thì ai đền nổi chứ.
Bức tranh này của Từ Bi Hồng, ít nhất cũng phải loại mấy chục triệu, dựa vào gia cảnh của nhà Trần Khả Nhi chắc chắn không đền nổi.
Những bạn học khác cũng nhíu mày kêu ca.
"Trần Khả Nhi, hai người lợi hại thật, vì giả giàu mà có thể làm hỏng cả bức tranh chục triệu, tớ phục thật đấy".
"Sao vậy, bây giờ biết hối hận rồi à? Còn nghĩ mình là công chúa sao?"
"Được rồi, mọi người nói ít thôi, nghĩ cách xem đền thế nào".
"Đền cái gì mà đền! Cũng không phải do tớ làm hỏng, tớ không đền!"
"Chúng ta không đền thì phải xử lý thế nào, cậu nhìn Trần Khả Nhi, tự cô ấy đền được chắc? Nhà cô ấy cũng chỉ dựa vào việc kinh doanh vận tải than đá, không kiếm được nhiều tiền, lấy đâu ra mấy chục triệu để đền?"
"Vậy chúng ta thảm rồi! Rõ ràng không phải lỗi của chúng ta, mà chúng ta lại phải đền!"
"..."
Mọi người mỗi người một câu, có câu tốt, có câu càu nhàu, nhưng đa phần đều trách Trần Khả Nhi.
Nếu không vì cô ấy cứ muốn thể hiện, đưa bọn họ đến chỗ này thì đã không xảy ra chuyện làm hỏng đồ quý như vậy rồi.
Trần Khả Nhi hoảng đến mức vành mắt hồng hồng, cầm bức tranh dưới đất lên, nghĩ cách làm thế nào để sửa.
Tuy nhiên Tần Lâm vẫn bình tĩnh cười, đi đến trước mặt, cầm bức tranh lên, nhìn rồi lắc đầu.
"Hết cách rồi, không sửa được, vứt đi thôi".
Nói xong liền tiện tay vứt vào thùng rác.
Mặt mọi người biến sắc, Cao Chí Văn lớn tiếng trách mắng.
"Anh làm gì vậy! Anh điên rồi à! Bức tranh này biết đâu còn có thể tìm ai đó để sửa lại, chúng tôi có thể đền ít tiền hơn chút, bây giờ thì hay rồi, bị anh phá hủy rồi, anh chẳng phải là đang hại chúng tôi sao!"
Phan Đình Đình cũng nghiến răng nghiến lợi: "Anh ích kỷ quá, cho dù bản thân không đền được thì cũng đừng có làm hỏng thêm chứ, đây rõ ràng là đang kéo chúng tôi xuống nước cùng!"
"Trần Khả Nhi, tôi nói cho cô biết, mọi chuyện đều có chứng cứ, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, nếu như cô muốn liên lụy chúng tôi, thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát xử lý!"
Trần Khả Nhi bị bọn họ nói mà đỏ hết mặt, đây là bức tranh trị giá cả chục triệu, đền thế nào bây giờ!
Cầm điện thoại lên, Trần Khả Nhi nghĩ một lúc: "Để em gọi điện cho bố".
Tần Lâm bất đắc dĩ, cướp lấy điện thoại của Trần Khả Nhi rồi nói.
"Chẳng phải anh bảo em, đây đều là đồ của em sao, em làm hỏng đồ của mình thì đền gì chứ?"
"Anh rể, anh đừng làm loạn nữa..."
Trần Khả Nhi còn chưa nói hết, đã có một người đàn ông trung niên mặc vest đen đi vào, ông ta đeo kính viền vàng, trông vô cùng tri thức, trước ngực có thẻ nhân viên, bên trên có logo của bất động sản Hà Thị.
"Xin chào, tôi là giám đốc bộ phận quản lý tài sản của lâu đài Seattle, tôi họ Đỗ, xin hỏi, ai là cô Trần Khả Nhi?"
Trần Khả Nhi sững sờ: "Là tôi".
Giám đốc Đỗ đi đến trước mặt cô, cung kính bắt tay Trần Khả Nhi rồi nói.
"Xin chào bà chủ, nếu như phòng ốc không có vấn đề gì thì có thể ký tên lên hợp đồng bàn giao, khi về tôi còn bàn giao với cấp trên".