Chẳng phải là đang muốn tìm đến cái chết sao?
Ngay cả Lâm Trung Nghĩa cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh, Tần Lâm quá kiêu ngạo rồi, đánh bại Nhiếp Vân Hải, làm Triệu Vô Cực trọng thương, bây giờ lại còn muốn đánh với Tàng Thiên Xương ư, đây chẳng phải là mỡ dâng miệng mèo hay sao.
Tàng Thiên Xương hoàn toàn không giống hai kẻ đó.
Lời của Tần Lâm lập tức khiến cho sắc mặt của mọi người trở nên khó coi, kiêu ngạo như vậy, bộ thật sự coi mình là đồ đệ quý của đại sư bá hay sao?
Tần Lâm không hề để ý đến lời của Lâm Trung Nghĩa, điều này khiến cho Lâm Trung Nghĩa cảm thấy rất xấu hổ, hơn nữa còn có chút tức giận, nhưng vì thể diện nên anh ta không thể lật mặt được, quan trọng hơn hết là phải giải quyết được rắc rối của ngày hôm nay trước đã.
Lâm Trung Nghĩa là người rộng lượng hào hiệp, cho nên anh ta rất được đại sư bá xem trọng, mặc dù thay thầy dạy đồ đệ nhưng vẫn rất bao dung với Tần Lâm, vậy mà Tần Lâm lại không biết điều, thật đúng là làm cho Lâm Trung Nghĩa cảm thấy lo lắng.
"Tên nhóc cậu sao lại không biết nhún nhường như vậy, đệ căn bản không phải là đối thủ của Tàng sư huynh, người ta đã không thèm ra tay với đệ rôi, sao đệ cứ phải lên mặt như vậy”.
Lâm Trung Nghĩa đè vai Tần Lâm xuống, trừng mắt thì thầm với anh.
Tần Lâm đành bất lực nhún vai, đệ cũng không muốn đâu, dù gì thì bọn họ cũng ép người quá đáng, đệ tuyệt đối cũng không thể ngồi chờ chết, bất kể là ai, ngay cả diêm vương cũng không làm được.
Lâm Trung Nghĩa không dám nói nữa, đám sư đệ phía sau lại càng im ắng hơn, mặc dù Tần Lâm rất hung hăng, nhưng khi so với một người lão luyện như Tàng Thiên Xương thì có chút không xứng cho lắm.
Mọi người đều biết Tàng Thiên Xương mạnh mẽ thế nào, bọn họ vốn tưởng lần này Tần Lâm sẽ cúi đầu, nhưng không ngờ bọn họ đã coi thường anh rồi, tên này đúng là một thằng nhóc trẻ trâu, nghé con không biết sợ cọp.
"Xem ra là cậu muốn đánh với tôi à?"
Tàng Thiên Xương mỉm cười nhưng không tức giận, ánh mắt quét qua Tần Lâm một lượt như muốn nhìn thấu anh, rốt cuộc là ai đã cho tên này được dũng khí như vậy.
"Không biết trời cao đất dày là gì, Tàng sư huynh, loại người này huynh phải cho cậu ta một trận mới được”.
Triệu Vô Cực nói chêm vào, Tàng sư huynh nhất định phải ra tay, nếu không thì chẳng lẽ bọn họ bị đánh đập vô ích à?
Tần Lâm không phải là người dễ dây vào, nếu như lần này không thể hoan toàn đánh gục được anh thì sau này bọn họ khó mà ngóc đầu lên được, nhà họ Diệp cũng sẽ trở thành đối tượng bị mọi người dè bỉu.
Lúc này Triệu Vô Cực không hề muốn Tần Lâm bị đuổi đi, nhưng khi anh ta ra tay thì lại bị người ta đánh cho bầm dập, đây là điều mà anh ta không cam tâm.
Cũng may có Tàng sư huynh ở đây, hơn nữa tên Tần Lâm này cũng không biết mình đang ở trong tình huống như thế nào, vậy mà còn dám thách đấu với Tàng sư huynh ư? Cậu là nhất rồi đấy.
"Tàng sư huynh, huynh đừng chấp nhặt Tần Lâm, cậu ấy chỉ vừa mới vào mà thôi, còn rất nhiều quy tắc chưa hiểu, sau này đệ nhất định sẽ dạy cậu ấy cho thật tốt”.
Lâm Trung Nghĩa hạ thấp tư thế, từ đầu đến cuối anh ta không hề muốn để Tần Lâm đánh với Tàng Thiên Xương.
"Tôi đã nghĩ đến việc cho cậu ta một cơ hội, nhưng cậu ta lại không biết trọng dụng điều đó, chuyện này cũng không phải lỗi của tôi. Vốn sợ người khác nói ỷ lớn hiếp bé, nhưng bây giờ xem ra cậu ta kiêu ngạo như vậy, thế cậu nói xem tôi phải làm thế nào đây? Hay là để tôi xin lỗi cậu ta nhé?”
Tàng Thiên Xương cười nói.
Lâm Trung Nghĩa lập tức lộ ra vẻ ngượng ngùng.
"Cũng được, anh xin lỗi tôi đi, Tàng sư huynh, tôi cũng sẽ không tính toán với nhà họ Diệp nữa, nếu không thì hôm nay chúng ta phải giải quyết cho ổn thỏa. Là đúng hay sai thì anh cứ hỏi Triệu Vô Cực kia đi”.
Tần Lâm lạnh lùng rút kiếm ra, không chút sợ hãi.
"Lâm Trung Nghĩa, huynh đừng có tỏ ra đạo đức giả nữa, huynh xem người ta còn không thèm nể mặt kìa, ha ha ha”.
Triệu Vô Cực cười nói.
"Vốn là tôi muốn giúp lý không giúp thân, nhưng hiện tại xem ra tôi đã đổi ý rồi, nên là giúp thân không giúp lý mới đúng”.
Ánh mắt Tàng Thiên Xương sắc như dao, chĩa vào Tần Lâm, chiến ý dâng trào.
Tần Lâm cười nói.
"Ra tay thì ra tay đi, cần gì làm bộ làm tịch?"
Tàng Thiên Xương lạnh lùng nói.
"Được, tôi sẽ cho cậu toại nguyện, khiến cậu thua đến tâm phục khẩu phục, bắt cậu cút khỏi núi Côn Luân, mãi mãi không được quay lại, cậu không có tư cách tu luyện ở Côn Luân của tôi, tên ngông cuồng như cậu vĩnh viễn sẽ không đạt được thành tựu gì đâu".
"Ai ngông cuồng? Phiền anh nghĩ kỹ lại hộ tôi cái. Nếu đã vậy tôi cũng muốn lĩnh giáo xem chiêu thức cao cấp của Tàng sư huynh có mạnh đến mức nào, mời anh thể hiện hết". . ngôn tình hoàn
Tần Lâm bước lên một bước, bày sẵn tư thế chiến đấu.
Tàng Thiên Xương cũng chuẩn bị xong rồi, hai người nhìn thẳng nhau, ánh mắt đan xen, trận đấu kịch liệt ở ngay trước mắt, lần này không thể tránh được nữa rồi.
Lâm Trung Nghĩa sốt ruột đến mức mặt tái xanh, nhưng anh ta cũng không làm được gì, nói thì chậm nhưng nhưng làm lại nhanh, chưa gì hai người đã lao vào nhau, trọng quyền đan xen.
"Phải làm thế nào đây Lâm sư huynh, Tần sư đệ không phải là đối thủ của Tàng sư huynh đâu".
"Còn làm thế nào nữa, haizz, chỉ có thể cố gắng mà đấu thôi, mặc dù Tần sư đệ rất mạnh nhưng phải xem đối thủ là ai đã, Tàng sư huynh kia là học trò yêu quý của nhị sư thúc, anh ta còn lâu mới sợ Tần sư đệ, trận chiến này chắc Tần sư đệ thua thiệt rồi".
"Nói thua thiệt là còn nhẹ đấy, chắc đệ ấy xong đời rồi. Haizzz, tuổi trẻ ngông cuồng, Tần sư đệ còn trẻ quá".
"Tiền đồ tốt đẹp, thiên phú hơn người, như vậy thì lãng phí quá, thực sự quá đáng tiếc mà".
Các sư huynh đều bất lực lắc đầu, Lâm Trung Nghĩa cũng không làm được gì, bây giờ anh ta không thể ngăn cản trận đấu giữa Tần Lâm và Tàng Thiên Xương rồi.
Nhìn thấy vẻ đắc ý của Triệu Vô Cực, Lâm Trung Nghĩa tức mà không làm được gì.
Có điều Triệu Vô Cực có sư huynh giúp đỡ, bọn họ thì chẳng có cách nào để giúp Tần Lâm, dù sao dây phải người ta thì phải trả một cái giá rất lớn.
Tần Lâm vốn có thể chọn cách nhún nhường, nhưng anh lại đi khiêu khích người ta, mà người anh khiêu khích lại là Tàng Thiên Xương, kẻ này chính là ông vua đích thực, thiên tài anh tuấn hiếm có khó tìm!
Thực lực của Tàng Thiên Xương quá rõ ràng, không ai có thể coi thường thực lực của anh ta.
Lâm Trung Nghĩa tự biết mình không địch lại nên chỉ có thể ở bên xem kịch.
Trong mắt Tần Lâm tràn ngập ý chí chiến đấu. Thực lực của Tàng Thiên Xương vô cùng mạnh, nó đã khơi dậy năng lực chiến đấu của Tần Lâm, cho dù là Nhiếp Vân Hải hay Triệu Vô Cực thì đều không thể khơi dậy được ý chí chiến đấu của Tần Lâm.
Tên Triệu Vô Cực này làm bại tướng dưới tay anh, có điều Tàng Thiên Xương đã đột phá thất mạch, đạt đến thực lực của cao thủ bát mạch, nhưng anh ta cũng chỉ vừa mới đột phát bát mạch mà thôi.
Điều này Tần Lâm hiểu rất rõ, cao thủ bát mạch đột phá được mấy chục năm với người mới đột phá có thực lực khác biệt rõ rệt. Vậy nên Tần Lâm mới có ý đấu với anh ta, mới muốn thử xem sức chiến đấu của mình rốt cuộc mạnh đến đâu, cho dù có thua, anh vẫn tự tin mình có thể bình an thoát thân, nhưng nếu ngay cả mong muốn thử sức cũng không có thì bản lĩnh của mình có tác dụng gì chứ?
Tàng Thiên Xương vừa ra tay liền tạo áp lực cực lớn cho Tần Lâm, cao thủ bát mạch là sự tồn tại cực kỳ mạnh trong thế tục, thậm chí có thể đạt đến đỉnh cao, thực lực của người này mạnh gần tương đương Long Phù Đồ xếp thứ nhất bảng Rồng, có điều như Tần Lâm thấy, anh ta vẫn có khoảng cách nhất định so với Long Phù Đồ. Với thực lực của Long Phù Đồ, anh không tự tin rằng mình có thể đánh bại được ông ấy, không đột phá được bát mạch thì nhất định sẽ trở thành bao cát bị người ta tẩn cho một trận.
Lúc trước khi ở cung điện băng Côn Luân, thực lực mà Long Phù Đồ thể hiện đã khiến Tần Lâm vô cùng kinh ngạc, ông ấy là cao thủ hạng một bảng Rồng, sự tồn tại nằm ở đỉnh cao của Hoa Hạ, thực lực của ông chắc chắn không phải hư danh.
Tuy nhiên Tàng Thiên Xương hôm nay có thực lực rất gần với Long Phù Đồ, vậy nên Tần Lâm mới cực kỳ cẩn thận, không dám sơ suất, hai người giao đấu như sấm vang chớp giật.
Nếu như không nhờ có Khí công Côn Luân để mở rộng kinh mạch của bản thân, Tần Lâm biết chắc mình không thể nào đánh được với Tàng Thiên Xương, bởi vì kết hợp được Khí công Côn Luân và Tam Phong luyện khí thiên nên kinh mạch của anh mới thông thuận, mới mở rộng được kha khá như vậy, thế nên anh mới có tự tin để tham gia trận đấu này.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người giao chiến vô cùng hung mãnh, hơn nữa cũng rất kích thích.
Tần Lâm sử dụng hết bản lĩnh của mình, toàn lực chiến đấu, sáp lá cà Tàng Thiên Xương, trông vô cùng thu hút, khiến người xem nhìn mà hoa cả mắt.
Tần Lâm gặp mạnh sẽ mạnh, anh đã thể hiện thực lực khiến người ta phải kinh sợ, ngay cả Lâm Trung Nghĩa cũng mặt mày nghiêm trọng, vốn ban đầu còn lo âu, nhưng bây giờ nét mặt đã chuyển sang mong đợi.
Sự kiêu ngạo của Tần Lâm là có lý do của nó, Lâm Trung Nghĩa bây giờ mới biết Tần Lâm không hề ngông cuồng mà anh thực sự có bản lĩnh làm như vậy, nhưng chung quy anh mới chỉ là cao thủ thất mạch mà thôi, đánh với Tàng Thiên Xương, cho dù có lợi hại hơn nữa thì cũng dễ thua khó thắng.
Chặng đường để vượt qua mỗi mạch đều rất khó khăn, khoảng cách giữa mỗi mạch đều rất lớn.
Trong thời gian giao chiến ngắn ngủi còn chưa nhìn ra được gì, nhưng khi trận chiến thực sự kéo dài, đả thông được càng nhiều kinh mạch thì tốn càng ít sức lực, bởi vì kình khí trong kinh mạch càng thông thuận, cũng càng ung dung, kình khí trữ trong cơ thể cũng càng mạnh, đây mới là lợi ích của đả thông kinh mạch.
Tần Lâm liên tục giao chiến hơn mười chiêu với Tàng Thiên Xương, trong lòng vô cùng kinh ngạc, Tàng Thiên Xương không hổ là đệ tử chân truyền của Diệp Toàn Cơ, chiêu thức và tốc độ hoàn toàn xứng với thực lực và thân phận của anh ta, một cao thủ bát mạnh, sức mạnh vô song, sấm rền gió cuốn!
Tần Lâm có thực lực tương đương với Tàng Thiên Xương, đây cũng là điều anh ta không ngờ được, Tần Lâm mới chỉ là cao thủ thất mạch, điều này sau khi giao chiến anh ta liền cảm nhận được.
Hơn nữa đả thông được càng nhiều kinh mạch thì cơ thể càng ngày càng nhẹ nhàng, cơ bắp xương cốt đều có thể tùy ý điều khiển, thực lực cũng ngày càng mạnh mẽ.
Nhưng Tần Lâm đã hoàn toàn phá bỏ được bức tường này, lòng Tàng Thiên Xương càng thêm khiếp sợ, tên Tần Lâm này có thể đấu với anh ta hơn hai mươi chiêu mà không hề rơi vào thế yếu, hai người vẫn tiếp tục giằng co.
Cho dù sợ hãi nhưng tâm anh ta vẫn không hề loạn, dù sao cũng là cao thủ bát mạch, anh ta vẫn tự tin rằng Tần Lâm không thể nào đánh bại được mình.
"Tàng sư huynh! Cố lên!"
Đám Triệu Vô Cực reo hò, trong lòng càng ngày càng sốt ruột, hai người này dây dưa càng lâu thì càng khiến Tàng Thiên Xương bất an, anh ta là ai cơ chứ? Tần Lâm là ai? Hai người không thể so sánh với nhau được.
Một tên nhãi mới vào Côn Luân mà có thể đánh ngang tay với Tàng Thiên Xương như vậy đúng là một chuyện vô cùng mất mặt.
Nhưng tính một đằng lại ra một nẻo, kinh mạch của Tần Lâm rộng gấp hai lần người thường, điều này đều là nhờ công của hai phương pháp luyện khí, hơn nữa hai phương pháp luyện khí này không hề trái ngược nhau mà còn giúp mở rộng được kinh mạch của Tần Lâm, điều này đã thể hiện được thực lực của anh.
Nếu như là Tần Lâm của hôm qua, anh biết mình chắc chắn không phải đối thủ của Tàng Thiên Xương.
Khí công Côn Luân không chỉ giúp anh mạnh thêm, mà còn giúp anh mạnh lên vào đúng lúc cần thiết, khiến thực lực của anh có những bước tiến dài.
Mãi mà không đánh hạ được Tần Lâm, Tàng Thiên Xương càng ngày càng cuống, bắt đầu tấn công mãnh liệt một đợt mới.
Tần Lâm thấy chiêu nào liền phá chiêu nấy, hai người dần rơi vào trạng thái giằng co.
Nhưng đúng lúc này, khi Tàng Thiên Xương chuẩn bị dùng sức tóm lấy Tần Lâm, bỗng một bóng người xinh đẹp đột nhiên xông vào giữa hai người.
Cho dù là Tần Lâm hay là Tàng Thiên Xương thì đều mặt mày biến sắc, kịp thời thu tay không đánh nữa, nếu như đánh tiếp thì cô gái đứng giữa sẽ chịu đủ.
"Tiểu sư muội?"
Sắc mặt Tàng Thiên Xương trầm xuống, anh ta trầm giọng nói.
Người đến không phải ai khác mà là người lúc trước Tần Lâm gặp ở sơn môn, Diệp Như Tuyết.
Là cô ấy?
Tần Lâm nhìn Diệp Như Tuyết, Diệp Như Tuyết lại nhìn Tần Lâm, trong mắt đầy vẻ phức tạp.
"Hở?"
Tàng Thiên Xương híp mắt, nhìn Triệu Vô Cực, có điều lúc này cho dù có nổi giận cũng không thể trút giận lên đầu tiểu sư muội được, có cô ở đây trận chiến này không thể tiếp tục.
"Tiểu sư muội, em..."
Triệu Vô Cực không ngờ lúc này tiểu sư muội lại đến, lúc trước ở sơn môn cũng là sư muội ra tay ngăn cản, tên kia dám trêu chọc cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn cầu xin cho Tần Lâm.
Diệp Như Tuyết tủi thân nhìn Tàng Thiên Xương.
"Chuyện này vì em mà ra, Triệu sư huynh, mấy người mau về đi, muốn xin lỗi thì em xin lỗi mấy người là được chứ gì? Tàng sư huynh, anh thấy thế nào?"
Tàng Thiên Xương nhíu mày, đây là con gái của sư phụ, cho dù anh có tức giận hơn nữa thì cũng không thể đổ lên đầu cô được, hơn nữa tiểu sư muội là thanh mai trúc mã của anh, là tiểu sư muội mà các sư huynh sư đệ vô cùng yêu thương, là viên ngọc quý trong tay sư phụ, mặc dù Tàng Thiên Xương không khéo ăn nói nhưng chí ít anh ta cũng có tình cảm với tiểu sư muội.
Tàng Thiên Xương gật đầu.
"Được".
"Sau này đánh tiếp, giữa tôi và cậu vẫn phải tái chiến!"
Nói xong, Tàng Thiên Xương liền quay người rời đi, không dây dưa với Tần Lâm nữa.
Bởi vì Tàng Thiên Xương vốn này người không thích xuất đầu lộ diện, anh thích im lặng tu thân dưỡng tính hơn, tĩnh tọa luyện công, thực lực mới là chân lý, chỉ khi mình không ngừng mạnh thêm thì mới được người khác tôn trọng, mới có thể khiến người khác khó có thể bì kịp.
Triệu Vô Cực nghiến răng nghiến lợi, dù không cam lòng nhưng cũng chẳng làm được gì.
Dù sao cũng phải nể tiểu sư muội, ngay cả Tàng sư huynh cũng chọn từ bỏ rồi.
"Yên tâm, tôi nhất định chờ anh".
Tần Lâm cười nói, anh cũng khá say mê chiến đấu, có điều nếu Tàng Thiên Xương này lựa chọn lui bước thì anh cũng không cần đuổi tới cùng nữa, bây giờ sắc mặt của đám Triệu Vô Cực còn đen hơn đít nồi, bọn chúng chỉ có thể cụp đuôi rời đi.
Anh đã kiểm chứng được thực lực của mình, biết sau khi nới rộng kinh mạch, thực lực tăng nhiều đến vậy, bây giờ anh vô cùng mong đợi đến cảnh mình đột phá bát mạch không biết sẽ mạnh đến đâu.
Nếu như phải sống mái một trận với Tàng Thiên Xương anh cũng không sợ, nhưng dù sao vừa mới vào Côn Luân, vẫn nên khiêm tốn một chút, nếu như không khiêm tốn thì anh đã giết thẳng Tàng Thiên Xương cho xong việc rồi.
Đương nhiên khiêm tốn của Tần Lâm khác hoàn toàn với định nghĩa khiêm tốn trong mắt Lâm Trung Nghĩa.
Ở trước mặt các sư huynh và Lâm Trung Nghĩa, Tần Lâm suýt nữa đã cưỡi lên đầu lên cổ người ta, mặc dù Tần Lâm cũng rất bị động nhưng anh sẽ không cúi đầu!
Cúi đầu! Còn lâu đi!
Tần Lâm nở nụ cười xán lạn, nhìn Diệp Như Tuyết, con bé này khi nhìn anh mặt mày đầy vẻ tội lỗi.
"Xin lỗi tiểu sư đệ, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, haizzz, may mà anh không bị thương, nếu không chắc tôi ân hận suốt đời mất".
Diệp Như Tuyết lè lưỡi, trông hoạt bát đáng yêu, lúc trước khi ở sơn môn, Triệu Vô Cực làm khó Tần Lâm, nên Diệp Như Tuyết biết được mục đích của Triệu Vô Cực, nhưng Tần Lâm chung quy vẫn vô tội.
Tần Lâm nhún vai.
"Không sao, cũng chẳng phải chuyện gì lớn, dù sao tôi cũng chưa bị thiệt".
Mặt Tần Lâm đầy vẻ ngạo nghễ.
"Tôi lớn tuổi hơn cô, cô phải gọi tôi là sư huynh mới đúng".
Diệp Như Tuyết bĩu môi nói.
"Anh lớn chỗ nào? Sao tôi không thấy?"
Sau khi nói xong câu này, đám Lâm Trung Nghĩa đều sững sờ, tiểu sư muội tinh quái sao lại nói ra câu khiến người ta phải suy nghĩ vậy.
Tần Lâm mặt mày hớn hở, cười lớn hỏi.
"Tôi lớn chỗ nào, chẳng nhẽ cô không biết. Ha ha ha".
Tất cả mọi người nhìn cô, khiến cô vô cùng xấu hổ.
"Á, mấy người nhìn gì vậy. Nhớ tôi là sư tỷ, Tần Lâm, sau tôi sẽ đến tìm anh sau".
Diệp Như Tuyết mặt mày thẹn thùng đỏ bừng chạy đi.
Lâm Trung Nghĩa không khỏi giơ ngón cái với Tần Lâm.
"Con gái của nhị sư thúc mà đệ cũng dám trêu, Tần sư đệ ngầu ghê".
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Lâm sững sờ, nà ní? Diệp Như Tuyết là con gái của Diệp Toàn Cơ?
Anh hơi không tin nổi, nhưng sự thật đã vậy, mặc dù anh cũng không muốn tin.
Đúng là trời trêu người, nhị sư bá muốn dồn mình vào chỗ chết nhưng mình lại được con gái ông ta cứu.
"Huynh đoán tiểu sư muội chắc là thích Tần sư đệ đấy!"
"Cũng khó nói lắm, nếu là huynh, huynh cũng thích Tần sư đệ, vừa đẹp trai vừa lợi hại, thiên phú hơn người, có cô gái nào lại không thích chứ? Ha ha ha".
"Đúng đúng đúng! Có vẻ như Tần sư đệ sau này có phúc phết nhỉ".
"Mấy người đừng có nói nhảm, cẩn thận tai vách mạch rừng, tiểu sư muội là tiểu sư muội của chúng ta, không ít người thích muội ấy, âm thầm ái mộ muội ấy, nhỡ may ai cố ý thì Tần sư đệ sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người đấy!"
Các huynh đệ cười nói, Tần Lâm cũng cười toét miệng.
Tần Lâm tỏ vẻ ung dung, lơ đễnh.
"Mấy huynh đừng nói bậy nói bạ, các sư huynh, đệ không dám đâu, đệ không muốn trở thành đối tượng công kích của mọi người đâu? Cẩn thận họa từ miệng mà ra đấy".
Lâm Trung Nghĩa nói nhỏ.
"Lần này coi như đệ thoát được một kiếp, có điều tên Tàng Thiên Xương đó không phải loại dễ đối phó, nếu như không có tiểu sư muội, e rằng hôm nay đệ cũng khó thoát nạn".
Lâm Trung Nghĩa tận tình khuyên nhủ.
"Tần sư đệ, có lúc chúng ta phải ứng xử theo thời thế, không thể lúc nào cũng làm theo ý mình được, đệ vừa mới vào Côn Luân mà có quá nhiều kẻ địch, như vậy không tốt cho đệ đâu".
Tần Lâm nhún vai cười nói.
"Đệ biết rồi Lâm sư huynh, đệ chẳng qua cũng chỉ bị người ta ép thôi mà, haizzz".
Lâm Trung Nghĩa phất tay nói.
"Cũng không còn sớm nữa, mọi người về nghỉ ngơi đi".
"Đúng rồi, vào ngày chẵn thứ hai, thứ tư, thứ sáu, chủ nhật là ngày chúng ta tập hợp tu luyện, ngày mai có thể tự do tu luyện, đừng đến lưng núi phía sau nhé, chỗ đó vô cùng nguy hiểm, trước đây có mấy sư huynh rơi xuống vực, nơi đó sâu không thấy đáy, là tàn tích của thời đại sông băng còn lưu lại, một khi rơi xuống thì có là thần tiên cũng không cứu nổi".
Tần Lâm gật đầu, sau đó quay về nơi ở của mình.
Một đêm yên lặng, sáng sớm ngày hôm sau, Tần Lâm không nhẫn nại được, bởi vì cánh tay của anh đã bị thương, nếu như đi đến lưng núi phía sau tìm thảo dược nhất định có thể hồi phục nhanh chóng.
Chỉ có chỗ đó mới có khu rừng thảo mộc nguyên sinh, cũng được coi là phong cảnh khác lạ trên núi tuyết lớn này.
Khí hậu của sông băng Côn Luân vô cùng lạnh, nhưng có thể là vì băng qua một dãy núi nên có phong cảnh khác biệt thế này, lưng núi phía sau cũng vậy, nếu không cánh rừng nguyên sinh kia đã không sống nổi.
Tần Lâm cẩn thận đi đến lưng núi phía sau, khi anh vượt qua đỉnh núi mới nhìn thấy phong cảnh của đằng sau lưng núi, tầm mắt vô tận, chắc dãy núi này phải trải dài hai đến ba chục dặm, nhất định vô cùng hiếm có.
Nhiệt độ của nơi này chắc phải chênh hơn mười độ so với nơi Tần Lâm sống.
Có điều đúng như lời Lâm Trung Nghĩa nói, nơi này vô cùng hiểm trở, hơn nữa khoảng cách giữa hai dãy núi khá xa, phía dưới đến là vực sâu không đáy, khe hở giữa sông băng, người bình thường chắc chắn không đi qua được, cho dù có là đệ tử Côn Luân thì cũng khó có thể vượt qua được khe hở sông băng Côn Luân dài mấy chục mét.