Hiểu Vân yêu thâm Mã Húc lâu lắm rồi, chỉ có điều Miên Miên là bạn gái của anh ấy nên cô không có cơ hội để tỏ tình.
Hơn nữa Mã Húc là người trong cuộc nên rất mơ hồ, quá cố chấp với Miên Miên, không chú ý đến Hiểu Vân.
Hôm nay Mã Húc thất vọng tột cùng với Miên Miên, bỗng nhiên quay đầu mới phát hiện ra Hiểu Vân tốt đẹp hơn Miên Miên hàng ngàn lần.
Vừa hay hôm nay lại tổ chức hôn lễ, nếu Miên Miên không muốn lấy anh thì anh lấy Hiểu Vân.
Mã Húc bỗng nhiên thông suốt hẳn.
Gần ngay trước mắt mà không nhận ra cứ đốt đèn đi tìm.
Mã Húc dắt tay Hiểu Vân, đưa cô ấy vào lễ đường.
Mọi người hơi mông lung, trong tình huống thông thường, chú rể phải dắt tay cô dâu vào.
Kết quả bây giờ, chú rể lại dắt tay phù dâu đi vào?
Hiểu Vân còn mặc váy phù dâu nữa.
Đi đến trước mặt mẹ, Mã Húc nói với Hiểu Vân.
"Hiểu Vân, gọi mẹ đi".
Hiểu Vân hơi đó mặt, có điều vẫn gọi.
"Mẹ!"
Mẹ Mã Húc gật đầu, cô con dâu này tốt hơn cô gái kia nhiều, vừa xinh vừa hiền thục!
MC dù sao cũng là dân chuyên, phản ứng rất nhanh liền nói.
"Hôn lễ tiếp tục, mời cô dâu chú rể đi vào!"
Mã Húc đưa Hiểu Vân đi vào buổi lễ.
Tần Lâm và Trương Minh cũng vội vàng đi theo, nhóm camera man cũng đi theo, chỉ có mỗi Miên Miên bị bỏ trong xe cưới.
Miên Miên mắt chữ A mồm chữ O, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
"Mã Húc! Đồ khốn!"
...
Hôn lễ được diễn ra như thường, dù bên nhà nữ không đến, người ở đây đều là người thân của Mã Húc, lấy được vợ là được rồi, quan tâm lấy ai làm gì?
Hơn nữa trông Hiểu Vân này hiền thục hơn cô trước nhiều.
Buổi lễ kết hôn bắt đầu, Mã Húc cũng cảm giác như được giải thoát, anh ấy đã thất vọng vô cùng với Miên Miên, bây giờ Hiểu Vân mới là cô gái của anh.
Hôn lễ kết thúc, Hiểu Vân vội vàng đổi quần áo, đi chúc rượu với Mã Húc.
Lúc này Miên Miên mặc váy cưới đi vào nhà hàng.
Nhìn thấy Miên Miên xuất hiện, khách khứa đều cảm thấy ngại ngùng.
Miên Miên nhíu mày, lạnh lùng nói.
"Mã Húc, anh thích cô ta ở điểm nào? Nhà cô ta còn nghèo hơn nhà tôi!"
Mã Húc lạnh lùng hừ một tiếng: "Nghèo thì làm sao? Tôi lấy thì cô ấy là vợ tôi, cô ấy cũng không phải loại phụ nữ lấy tiền làm phương châm sống".
"Anh...", Miên Miên tức đến mức nghiến răng: "Anh bảo ai là loại lấy tiền làm phương châm sống cơ?"
Miên Miên nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt, mặt khinh bỉ.
"Hiểu Vân, cô đúng là to gan, cô sợ mình không gả được cho người khác đúng không? Cô không biết Mã Húc là một tên nghèo rách à? Anh ta nợ ngân hàng rất nhiều tiền, cô gả cho anh ta thì cứ chờ cảnh trả nợ đi!"
Hiểu Vân lạnh lùng cười một tiếng: "Trả thì trả, có anh Húc ở bên, có phải cùng anh ấy trả nợ thì tôi cũng cam lòng!"
Nghe thấy lời của Miên Miên, Tần Lâm đứng lên, cười nhạt, không quan tâm đến cô ta, mà lấy ra một chiếc lì xì, đưa cho Mã Húc.
"Húc Tử, làm bạn bè bao năm, đây là chút lòng thành của tớ, chúc cậu kết hôn vui vẻ".
Mã Húc sững sờ, cầm lấy bao lì xì, cười nói.
"Cảm ơn người anh em".
Quà kết hôn vốn là tập tục, vậy nên Mã Húc cũng không để ý.
Tuy nhiên Miên Miên lại cười khẩy: "Ha ha, xem bạn anh kìa, tiền mừng cũng chỉ có một bao lì xì mỏng dính, trông có vẻ bên trong chỉ có một hai trăm tệ là cùng? Người nghèo ít chí, anh nghèo, bạn anh chẳng nhẽ không nghèo chắc?"
Sắc mặt Mã Húc thay đổi, muốn nổi điên, anh ấy không chịu được việc có người nhục nhã bạn anh.
Có điều Trương Minh lập tức cười khẩy nói.
"Húc Tử, mở phong bao ra rồi nói".
Trương Biết biết Tần Lâm có thân phận như nào, anh mà ra tay thì sẽ đơn giản chắc?
Anh có thể tùy tiện tặng cho Trương Minh một con Rolls Royce, chi tiền hào phóng, đây là thứ anh không thể nào tưởng tượng được.
Mã Húc sững sờ, mở bao lì xì trước mặt mọi người, nhìn thấy bên trong là một tờ chi phiếu.
Anh ấy lập tức sững sờ, Mã Húc chưa từng thấy tờ chi phiếu bao giờ đâu.
Bên trên viết, chi phiếu của ngân hàng Hoa Hạ, số tiền, Hoa Hạ tệ, chữ, một trăm triệu!
Đằng sau là một dãy số, một số một và một dãy số không theo sau.
Nhưng vì đằng trước có chữ nên không cần đếm.
Mã Húc sững sờ: "Một trăm triệu? Lão Tần, cậu đùa tớ à?"
Miên Miên nghe xong liền cướp lấy tờ chi phiếu.
Nhìn thấy số ở trên liền cười phá lên.
"Ha ha, bạn anh biết đùa thật, chi phiếu một trăm triệu? Anh chém gió quá đà quá? Sao anh không chém nhiều lên chút, thành mười tỷ đi? Có phải bên trên mỗi tờ sẽ có Ngọc Hoàng Đại Đế không?"
Miên Miên cảm thấy hài hước, Mã Húc như này sao có thể quen được bạn là đại gia?
Có thể tùy tiện tặng một trăm triệu thì phải là đại gia giàu có.
Ít nhất cũng phải được như Hà Niệm Anh, Mạnh Văn Cương,...
Tần Lâm chẳng qua chỉ là bác sĩ, trẻ như vậy còn làm phù rể cho Mã Húc, có thể là người giàu chắc?
Nếu như anh có tiền thật, chẳng nhẽ bạn anh lại bị làm khó bởi tám mươi tám nghìn phí xuống xe ư.
Tần Lâm cười khẩy, có đưa tám mươi tám nghìn phí xuống xe hay không là chuyện của Mã Húc.
Nếu như anh ấy thực sự cần thì đừng nói đến tám mươi tám nghìn, dù là tám trăm triệu thì Tần Lâm cũng sẽ không suy nghĩ mà cho anh.
Nhưng Miên Miên này còn chẳng đáng cái giá tám mươi tám nghìn, cho dù Tần Lâm có cho tiền để cô ta xuống xe thì Miên Miên cũng sẽ không thật lòng ở bên Mã Húc.
Con người chỉ khi rơi vào tình cảnh khó khăn thì mới biết đâu là tình cảm thực sự, như Hiểu Vân, không ghét bỏ gia cảnh nghèo khó của Mã Húc, có bao nhiêu tiền cũng đồng ý gả cho anh ấy.
Người như này sau này mới có thể đối xử tốt với anh ấy, mới có thể làm vợ hiền mẹ tốt, yêu anh ấy cả đời.
Mã Húc lạnh lùng nói.
"Cái này chẳng liên quan gì đến cô hết, bạn tôi tặng tôi cái gì thì đều là lòng thành của anh ấy, ngàn dặm tặng lông ngỗng, quà cốt ở tấm lòng".
Mã Húc đương nhiên không tin Tần Lâm có thể tặng anh một trăm triệu.
Cho dù Tần Lâm có tiền gia cảnh tốt thì cũng chỉ là một bác sĩ mà thôi, thu nhập hàng năm cùng lắm có mấy trăm nghìn, cho dù bản thân có kinh doanh thì cũng có bao nhiêu chứ, thu nhập năm lên đến mấy triệu là cùng lắm rồi?
Mà cho dù thu nhập năm của Tần Lâm có là chục triệu đi chăng nữa thì cũng không thể nào đưa anh một trăm triệu làm quà cưới!
Đây nhất định là đùa, hoặc là muốn lấy lại mặt mũi cho Mã Húc.
Mã Húc rất cảm động, biết Tần Lâm muốn lấy lại hình tượng cho anh ấy trước mặt Miên Miên.
Nhưng tiếc là số tiền này quá lớn, bảo mười triệu người khác còn tin, nhưng bảo trăm trệu thì đúng là nói chuyện trên trời.
Miên Miên biết Mã Húc nghĩ gì liền cười khẩy.
"Liên quan gì đến tôi á? Vậy thì tôi phải xem xem tờ chi phiếu của anh có đổi được tiền thật không, một trăm triệu đấy, tôi chưa nhìn thấy một trăm triệu bao giờ đâu, sao nào, dám đổi không?"
Mã Húc lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi đổi hay không đổi thì cũng chẳng liên quan gì đến cô cả, đây là quà bạn tôi tặng, tôi đựa vào đâu mà bắt tôi cho cô xem?"
Miên Miên cười lớn: "Ha ha ha, Mã Húc à, Mã Húc à, anh đúng là vịt chết mà vẫn quang quác cái miệng, đã đến nước này rồi mà vẫn cố sống cố chết giữ thể diện".
"Anh nói xem anh giả bộ cái gì, tôi không biết khả năng của anh sao? Nếu như anh có tiền thì tôi đã gả cho anh từ lâu rồi!"
Miên Miên đứng trước mặt biết bao nhiêu người nhục mạ Mã Húc, khiến anh không chịu nổi.
Sắc mặt Mã Húc vô cùng khó coi, nhưng không hề phản bác.
Tần Lâm nghe thấy vậy, liền cười nhạt một tiếng.
"Ha ha, Mã Húc đúng là có tiền, anh ấy không cho cô là vì cô không xứng mà thôi".
"Muốn xem một trăm triệu tiền mặt à? Được, vậy tôi không đưa lì xì nữa, tôi đưa tiền mặt luôn".
Nói xong, Tần Lâm lấy điện thoại ra, gọi cho Long Ích Huy.
"Rút một trăm triệu tiền mặt trong tài khoản của tôi".