Tần Lâm đi ra liền đến phòng làm việc của Lâm Nguyệt Dao nói chuyện mấy câu, Lâm Nguyệt Dao càng ngày càng hiếu kỳ với ông anh họ này.
"Phương thuốc lúc nãy anh đoán ra thế nào thế?"
Hai loại thuốc bị che giấu một cách kỹ càng, phải uống cùng hoa quả mới lộ ra, ẩn giấu đến thế, người thường không thể nào phát hiện ra.
Ngay cả chuyên gia có kinh nghiệm cũng không phát hiện ra, sao Tần Lâm lại có thể phát hiện ra được?
Hơn nữa nhìn thấy dáng vẻ của anh, không phải bây giờ mới phát hiện ra mà đã nhìn ra từ lâu rồi, khi anh đưa dì Phùng đến có lẽ đã biết phương thuốc này không ổn rồi.
Tần Lâm cười: “Em đoán xem?"
Lâm Nguyệt Dao này mãi không chịu tin Tần Lâm có y thuật cao siêu, Tần Lâm cũng cảm thấy rất thú vị, nên không giải thích với cô ấy.
Lâm Nguyệt Dao nhíu mày: "Đừng có nói lại là phương thuốc cổ truyền của anh đấy nhé? Lần trước anh bảo đưa sách cho em, anh chưa đưa đâu, lúc nào mới định đưa cho em đây?"
"Á...", Tần Lâm hơi ngượng, anh còn chưa viết thì móc đâu ra sách: "Tháng sau nhé, tháng sau anh sẽ đưa cho em".
"Được rồi, để em đưa anh ra ngoài".
Lâm Nguyệt Dao và Tần Lâm ra khỏi phòng làm việc, đưa anh ra ngoài.
Đến cổng, trên tường vinh danh các bác sĩ, Lâm Nguyệt Dao tùy ý nhìn một cái, bên trên có ảnh và chức vụ của bác sĩ bọn họ, chủ nhiệm, phó chủ nhiệm, giáo sư, chuyên gia,...
Nhưng nhìn qua mới phát hiện ra có một bức ảnh mới.
Nhìn kỹ mới nhận ra đây là Tần Lâm!
Lâm Nguyệt Dao đứng dưới bức tường vinh danh, nhìn thấy lời giới thiệu của Tần Lâm.
"Tần Lâm".
"Chuyên gia đặc biệt của bệnh viện Nhân Dân".
"Chuyên chữa các chứng bệnh khó chữa".
Vẻ mặt Lâm Nguyệt Dao trở nên vô cùng đặc sắc.
"Chuyên gia đặc biệt? Anh?"
Nhìn thấy lời giới thiệu kia, Lâm Nguyệt Dao không dám tin vào mắt mình, cô ấy chỉ là chủ nhiệm mà Tần Lâm lại là chuyên gia?
Tần Lâm cười mỉm: "Sao vậy, lợi hại không?"
Lâm Nguyệt Dao hạn hán lời: "Lợi hại cái đầu anh, viện trường cho anh chức chuyên gia mà anh cũng dám nhận à, nhỡ may sau này thật sự có bệnh nhân đến tìm anh, anh chữa kiểu gì?"
Tần Lâm nói: "Anh đâu có ngồi khám đâu, chỉ được phong danh thôi".
Lâm Nguyệt Dao bĩu môi, tên này may thế, chó ngáp phải ruồi hai lần, hưởng lợi thế này, ngay cả viện trưởng Lý mới nhậm chức cũng đề cao anh, thực sự khiến người khác cạn lời mà.
Đương nhiên rồi, Tần Lâm có danh tiếng, Lâm Nguyệt Dao cũng vui.
Cô chỉ lo Tần Lâm hữu danh vô thực, có danh tiếng nhưng không có bản lĩnh, sau này có ngày lại bị người khác vạch trần.
"Được rồi anh họ, lúc trước nghe nói hình như Đài truyền Trung Ương có chương trình mới, đại hội Đông y, chuyên môn nghiên cứu thảo luận Đông y, đến lúc đó anh có thể xem xem".
"Được".
Nếu thực sự có chương trình này, Tần Lâm nhất định sẽ đón xem.
...
Lúc này giới Đông y xuất hiện tin tức động trời, đại sư Đông y chín mươi tuổi Hoàng Văn Tinh hôm nay đã qua đời.
Vốn một đại sư Đông y qua đời, không động trời đến vậy, cùng lắm cũng chỉ có giới Đông y tưởng nhớ, với cả người bệnh tham gia lễ tang mà thôi.
Dù sao ông cụ đã chín mươi tuổi rồi, cũng được coi là an hưởng tuổi già, bình yên ra đi.
Nhưng đối với Đài truyền hình Trung Ương mà nói, đây là một tin tức vô cùng buồn.
Chuẩn bị hơn nửa năm chương trình "Đại hội Đông Y", vốn muốn Hoàng đại sư giữ chức chuyên gia của chương trình, kết quả Hoàng đại sư lại gặp chuyện, bây giờ nên xử lý thế nào đây?
"Tổng thanh tra, chương trình của chúng ta tốn nhiều tiền như vậy, không thể tạm dừng như này được".
Triệu Lệ Khôn gật đầu: "Tôi quen một bác sĩ Đông y, tuy cậu ấy còn trẻ nhưng tôi cảm thấy cậu ấy có thể đảm nhiệm được!"
Triệu Lệ Khôn vừa nói xong, mấy đạo diễn và bên sản xuất đều nhíu mày.
"Bác sĩ Đông y trẻ tuổi? Tổng thanh tra Triệu, sao cô quen cậu ấy?"
Triệu Lệ Khôn nói: "Tháng trước khi tôi đến phố Đông y, có đi qua một công trường, dẫm phải một chiếc đinh dài, xuyên qua gót đến tận bắp chân".
Nói xong, Triệu Lệ Khôn cởi giầy cao gót ra cho mọi người xem vết thương đã lành hẳn của mình, vẫn còn lưu lại vết đinh đâm.
Ui...
Mọi người đều hít vào một hơi, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy đau rồi, sau lưng nổi hết da gà.
Triệu Lệ Khôn chỉ vào chỗ bắp chân nói: "Lúc đó khi tôi bị đâm, tôi đi mấy bệnh viện, mọi người đều biết đấy, tôi bị dị ứng thuốc tê, không dùng thuốc tê được, bác sĩ ngoại khoa cũng không dám chữa cho tôi".
"Cuối cùng, tôi đến đường cùng chỉ có thể chọn một y quán ở phố Đông y, sau khi vào, bác sĩ ở đó là một người thanh niên, nói chắc mọi người không tin nhưng khi rút đinh ra, tôi gần như không đau tí gì cả".
Đạo diễn và tổ sản xuất sững sờ: "Bác sĩ tiêm thuốc tê cho cô à?"
"Đâu có".
"Vậy tiêm thuốc an thần à?"
"Không đâu, cả quá trình tôi đều rất tỉnh táo".
Mọi người hơi cạn lời: "Làm sao thế được, không có thuốc tê mà rút đinh ra không đau chết á?"
Triệu Lệ Khôn nói: "Lúc trước tôi cũng nghĩ vậy, nhưng đúng là thần kỳ thế đó, bác sĩ đó tay trái bóp cằm tôi, tay phải giữ bắp chân tôi, hai tay dùng sức, tôi chỉ cảm thấy cằm và bắp chân tôi đau một trận kinh khủng".
"Sau đó, con trai tôi dùng sức rút một cái, khi rút ra thì cảm thấy đau, nhưng rất nhanh, chưa đến một giây đã xong rồi".
Triệu Lệ Khôn nói như vậy, mọi người đều trố mắt nhìn nhau.
"Đây là bậc thầy Đông y nào vậy? Chúng tôi đã xem qua danh sách bậc thầy Đông y rồi, ở Đông Hải chỉ có Khổng Phàm Lâm thôi!"
"Khổng Phàm Lâm? Đó là bậc thầy Đông y trẻ nhất cả nước, tuy nhiên dù có giấy chứng nhận "bậc thầy Đông y" thì vẫn khá trẻ, có thể đảm nhiệm được không?"
"Không sai, tôi cũng từng xem qua giấy chứng nhận của Khổng Phàm Lâm, chỉ chưa đến năm mươi tuổi, đúng là quá trẻ, muốn người khác nể phục trong Đông y thì phải hơn bảy mươi tuổi".
Ngành Đông y này càng già càng giỏi, bởi vì kinh nghiệm tích lũy càng nhiều, nhiều chứng bệnh đã chữa đến hàng ngàn hàng vạn lần rồi, khi bắt tay vào việc, thậm chí nhiều chứng bệnh chưa cần bắt mạch đã đoán ra bệnh rồi.
Nếu như một bác sĩ chỉ mới hơn hai mươi tuổi, dù y thuật cao siêu đến đâu, e rằng người khác cũng không phục.
Nghe mọi người nói như vậy, Triệu Lệ Khôn im lặng.
"Không phải là bậc thầy Đông y, cậu ấy...trẻ hơn mấy người tưởng tượng nhiều".
Nhìn thấy dáng vẻ khó xử của Triệu Lệ Khôn, mọi người đều sững sờ.
"Tổng thanh tra Triệu, ý cô là cậu ấy chưa đến bốn mươi tuổi?"
"Vậy thì không được, bác sĩ như vậy nếu là bác sĩ khoa ngoại thì có thể giỏi nhưng Đông y thì e rằng không thể".
"Tôi nghĩ không được đâu, ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, trên phương diện Đông y đã có thành tựu gì chứ?"
"..."
Nghe thấy mấy người đang thảo luận, vẻ mặt của tổng thanh tra Triệu càng phức tạp hơn.
"Không phải là ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, chính xác hơn là tầm... hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi".