Chúc Linh Linh cũng sững sờ, không ngờ người mà Vương Vân Cương gọi đến lại chống lưng cho Tần Lâm, người nhà họ Chúc cũng trợn tròn mắt? Thần kỳ quá?
Vương thiếu gia bị vả mặt, Chúc Tiểu Nguyệt bị đánh cho một trận, cả đại sảnh không ai dám dây vào Đoàn Bảo Đông, ngay cả Vương Vân Cương cũng không dám đáp tả, huống hồ là người nhà họ Chúc, Chúc Nhị Bạch cũng sợ đến mức cái mặt già nhăn nhúm lại, trốn ở đằng sau, không dám nói gì.
Tất cả mọi người đều ỉu xìu, lúc trước còn khinh thường Tần Lâm, bây giờ đều trố mắt nhìn nhau, không dám thở mạnh, Đoàn Bảo Đông là người có tiếng tăm ở thành phố Đông Hải, ngay cả Vương thiếu gia cũng phải gọi dạ bảo vâng, bọn họ thì là cái thá gì chứ.
Sự kiêu căng ngạo mạn lúc đầu của nhà họ Chúc bây giờ biến mất sạch sành sanh, cho dù là sự tức giận của Chúc Nhị Bạch hay là sự chỉ trích của Chúc Tam Cô thì đều không còn nữa.
Đoàn Bảo Đông không phải là người bọn họ dây vào nổi, bây giờ Tần Lâm ở cùng phe với Đoàn Bảo Đông, ai dám nói nửa chữ không?
Tần Lâm nhìn Vương Vân Cương.
"Cứ như vậy đi, sau này tôi không muốn gặp lại anh nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí".
Vương Vân Cương không dám nói gì, lúc này Đoàn Bảo Đông nói chuyện qua lại mấy câu với anh liền dẫn người đi trước.
"Anh Tiểu Lâm, cảm ơn anh!"
Chúc Linh Linh vẫn khá thận trọng, không ngờ Tần Lâm lại thân với Đoàn Bảo Đông như vậy, ngay cả Vương Vân Cương cũng phải chịu lép vế, người nhà họ Chúc khi nhìn thấy cảnh này thì vẫn sợ hãi, may mà Tần Lâm thì không định tính toán với bọn họ, nếu không bọn họ khó lòng trốn thoát.
Tần Lâm nhẹ nhàng nói, dịu dàng vuốt tóc Chúc Linh Linh, khiến người khác ngưỡng mộ.
"Nói linh tinh gì vậy, anh là người đàn ông của em, anh không đứng bên bảo vệ em thì ai đến bảo vệ em đây?"
Nhìn thấy Đoàn Bảo Đông rời đi, Vương Vân Cương lại hùng hổ trở lại, không ai ngờ, Vương Vân Cương lại làm vậy, vừa quỳ trước mặt Tần Lâm không dám nói gì, bây giờ đã thay đổi thái độ, ưỡn thẳng lưng.
"Anh đứng lại cho tôi! Tần Lâm, tôi cho anh đi chưa?"
"Anh chẳng phải chỉ dựa vào y thuật, cứu được Đoàn Bảo Đông thôi sao? Nói thẳng ra là ơn cứu mạng, anh nghĩ mình là đại ca à? Cái thứ như ơn nghĩa càng dùng càng ít, Đoàn Bảo Đông có thể giúp anh một lần, anh nghĩ ông ta sẽ giúp anh lần hai sao? Bây giờ Đoàn Bảo Đông đi rồi, trong mắt tôi anh chỉ là rác rưởi, không có Đoàn Bảo Đông, Vương Vân Cương tôi muốn trị anh dễ như trở bàn tay vậy".
Vương Vân Cương không cam lòng, mới nãy còn khiếp sợ uy nghiêm của Đoàn Bảo Đông, bị đánh đến quỳ xuống, bây giờ khi Đoàn Bảo Đông rời đi, anh ta liền không bỏ qua chuyện này.
"Anh Cương, anh phải báo thù cho em, hu hu hu. Mặt em bị đánh sưng lên rồi, đều tại anh ta, nếu không vì anh ta em cũng không bị đánh, cũng không phải quỳ xuống".
Trong lòng Chúc Tiểu Nguyệt đầy lửa giận, cũng không cam tâm. Nhưng khi Vương Vân Cương nói vậy, cô ta liền cảm thấy mặc dù Tần Lâm từng cứu Đoàn Bảo Đông nhưng ông ta sẽ giúp đỡ anh nhiều lần chắc?
Ân tình bạc bẽo, cuộc đời ác độc, Đoàn Bảo Đông sẽ không giúp anh đến lần thứ hai đâu.
"Không có Đoàn Bảo Đông anh chỉ là một đống phân, anh lấy gì ra để đấu với tôi?"
Vương Vân Cương trợn to mắt, từ nhỏ đến lớn anh ta chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy, Vương Vân Cương bây giờ chỉ muốn giết Tần Lâm để xóa đi cơn tức trong lòng mình.
Chúc Tam Cô chỉ vào Tần Lâm mà nói.
"Đúng, chẳng phải vì cứu Đoàn Bảo Đông sao? Ngoại trừ y thuật, cậu còn có cái gì? Bây giờ Đoàn Bảo Đông đi rồi, cậu có gì giỏi giang chứ? Vương thiếu gia, cái loại tự mình cho là đúng, cáo mượn oai hùm này tôi thấy nhiều rồi, hừ hừ".
Chúc Tam Đao vênh mặt hất hàm mà nói.
"Tần Lâm, cậu còn không mau quỳ xuống trước Vương thiếu gia, không quỳ xuống thì không còn cơ hội đâu, Nếu không vì nể cậu cứu tôi thì hôm nay tôi sẽ không quan tâm đến cậu, Đoàn Bảo Đông cứu cậu được một lần, sẽ không cứu cậu cả đời, bây giờ người ta đi rồi, cậu ra mặt với ai được chứ? Tôi cho cậu cơ hội, cậu không dùng, mặc dù cậu từng cứu tôi, nhưng tôi sẽ không cho cậu cơ hội lần thứ hai đâu. Đoàn Bảo Đông cũng vậy thôi".
Tần Lâm đột nhiên cười, nhìn về phía Vương Vân Cương và cả nhà họ Chúc.
Chúc Tiểu Nguyệt lạnh lùng nhìn Tần Lâm.
"Anh cười cái gì? Mau quỳ xuống trước anh Cương, anh đúng là cái loại cho cơ hội mà không dùng, ông nội cho anh cơ hội cuối rồi đấy, anh cứ ngu xuẩn hồ đồ như vậy, chẳng ai cứu được đâu".
Giọng nói của Tần Lâm ngày càng lạnh?
"Tôi vốn muốn tha cho mấy người một mạng, oan oan tương báo biết bao giờ mới dứt? Huống hồ nhà họ Chúc mấy người còn là người thân của Linh Linh, nhưng mấy người cứ đe dọa tôi, điều này khiến cho tôi quá thất vọng, Linh Linh cũng bị các người ép đến mức không chốn dung thân, nhà họ Chúc mấy người đúng là tự mình tạo nghiệt".
"Ai ôi? Nhà họ Chúc chúng tôi đâu đến phiên cậu khoa tay múa chân, nói năng đường hoàng như thế còn tưởng cậu muốn ở rể nhà họ Chúc chúng tôi đấy? Cũng chỉ có mấy chiêu dỗ dành lừa gạt này mới lừa được con ngu Chúc Linh Linh ở bên cậu thôi, nếu là tôi thì tôi đá cậu lâu rồi, cậu có tư cách gì mà ra oai ở nhà họ Chúc chúng tôi, Đoàn Bảo Đông đi rồi bây giờ là thiên hạ của Vương thiếu gia, cậu sánh bằng Vương thiếu gia chắc? Vương thiếu gia chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể dí chết cậu. Cái loại không biết tốt xấu như cậu, bố tôi đã tạo cơ hội cho cậu, cậu còn không mau quỳ xuống trước mặt Vương thiếu gia thì thôi đi, bây giờ còn nằm mơ nghĩ rằng Đoàn Bảo Đông sẽ lại quay lại giúp cậu chắc?"
Chúc Tam Cô che miệng cười thầm, trào phúng Tần Lâm, anh chẳng phải chỉ là một bác sĩ thôi sao? Còn tự mình mở phòng khám bệnh, loại người như này thì có tiền đồ gì chứ? Chỉ thừa kế được cái trang viên Thanh Mai, khẻo còn chẳng trả nổi phí bảo vệ ở đấy, loại người không có bản lĩnh như này mà muốn ở cùng chỗ với người nhà họ Chúc chắc, Chúc Tam Cô nhất định không để yên đâu.
Chúc Minh tỏ vẻ oai phong lẫm liệt, nói năng vô cùng hùng hồn, sau khi Đoàn Bảo Đông đi, tất cả mọi người đều nhảy loạn lên.
"Nhà họ Chúc chúng tôi không phải nơi cậu có thể ở rể đâu, đừng nghĩ vậy nữa, sau này, cả con tiện nhân Chúc Linh Linh và cậu đều cút khỏi nhà họ Chúc đi, mấy người không xứng!"
Vương Vân Cương hung ác mỉm cười.
"Muốn đấu cùng tôi? Anh biết bố tôi là ai không? Bố tôi là chủ tịch của tập đoàn Đông Thăng có giá trị cả chục tỷ, là doanh nghiệp đứng đầu trong thành phố Đông Hải này, tôi chỉ cần ra oai một phát là đủ để hù chết mấy người rồi, mấy người biết đây là khái niệm gì không? Tôi có thể dùng tiền đập chết anh, anh tin không?"
"Bây giờ tôi gọi điện cho bố tôi, tôi xem anh còn cười đến lúc nào".
Tần Lâm nói.
"Được, vậy tôi cũng gọi điện, đến lúc đó để xem bố anh còn giữ chức đó không".
"Mau lên, tôi đợi không nổi nữa, ha ha ha, tí nữa anh sẽ biết, bản thân đã hối hận vì đến đây, tôi muốn cho anh biết, Đoàn Bảo Đông không phải là chúa cứu thế của anh".
Vương Vân Cương lại lôi điện thoại ra, gọi điện cho bố mình.
"Bố, bố mau sắp xếp người qua đây, càng nhiều càng tốt, nếu không bố không thấy được con trai bố đâu".
Tần Lâm cầm điện thoại lên, gọi cho Mạnh Văn Cương.
Mạnh Văn Cương nghe máy.
"Alo tiểu sư huynh à, có chuyện gì thế?"
Tần Lâm hỏi.
"Sư đệ biết tập đoàn Đông Thăng chứ?"
Mạnh Văn Cương trầm giọng nói.
"Biết? Sao vậy? Ông ta đắc tội tiểu sư huynh sao?"
"Ừm, mười phút, sư đệ khiến cho tập đoàn Đông Thăng tiêu đời đi, không thành vấn đề chứ?"
"Cái này... có hơi khó chút, tập đoàn Đông Thăng rất lớn, chắc phải mất mấy ngày".
Mạnh Văn Cương có hơi khó xử, cười khổ nói, mặc dù ông ấy là người giàu nhất Đông Hải nhưng muốn khiến cho một tập đoàn lớn trị giá cả chục tỷ sụp đổ thì một câu nói rất khó hoàn thành.
Tần Lâm nói.
"Gọi điện cho Lão Tôn nữa, xem còn khó không?"
"Nếu Tôn sư huynh ra mặt thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề, vài phút là xong thôi".
Mạnh Văn Cương vui vẻ, so sánh năng lực của bản thân và người phụ trách của Đông Hải Tôn Kiến Dân thì khó so lắm, chỉ cần Tôn sư huynh gật đầu thì chắc chắn không thành vấn đề. Bất kỳ doanh nghiệp tập đoàn nào cũng không phải vấn đề, một câu nói của Tôn Kiến Dân là đủ để xử lý sạch mọi chuyện rồi.
"Được rồi, gọi điện cho Lão Tôn đi, cứ nói là tôi bảo tập đoàn Đông Thăng không cần tồn tại nũa".
- ----------------------