Chết rồi!
Lần này chết thật rồi!
Băng Nghiên biết Hách Soái căn bản không phải đối thủ của Tần Lâm, bây giờ trong đầu cô ta chỉ có một chuyện, đó là chạy!
Tiếp tục ở lại đây thì không còn đường chạy nữa.
Tiền của cô ta, nhà của cô ta đều sẽ bị bọn họ cướp hết.
Cô ta không muốn toàn bộ những gì mình làm được, toàn bộ thành quả của kế hoạch được lên trong thời gian dài đều trôi theo dòng nước, cho dù là lừa để đoạt được, Băng Nghiên cũng không muốn nghĩ đến cảnh mình sống nghèo sống khổ.
Cô ta vốn muốn ép khô Đường Giang Sơn, nhưng không ngờ cuối cùng lại bị Đường Giang Sơn dồn vào góc chết, anh ta tìm được cao thủ thực sự khiến ngay cả Hách Soái cũng bị ăn đòn, bây giờ cô ta nhất định phải chạy nhanh khỏi đây!
Nghĩ đến đây, Băng Nghiên co giò chạy, nhà và tiền đều là của cô ta, cô ta nhất định sẽ không nhả ra đâu, cho dù Hách Soái có hứa hẹn, cô ta vẫn sẽ không làm theo, dù sao cũng đâu phải cô ta nói nên cô ta sẽ không thừa nhận.
Băng Nghiên đâu phải loại tiêu tiền như nước như Hách Soái, tiền đã vào túi cô ta rồi thì còn lâu mới chui ra được.
Tần Lâm vừa nhìn qua thấy Băng Nghiên còn dám chạy.
Trước nay chưa từng có chuyện này! Ở trong tay Tần Lâm tôi mà cô còn dám chạy, nằm mơ đi.
Tần Lâm phất tay, phóng ra một cây kim bạc, châm vào mắt cá chân cô ta, trong chốc lát, Băng Nghiên ngã nhào trên đất, hai chân đều tê dại, không thể động đậy được.
"Hu hu hu, anh muốn làm gì?"
Băng Nghiên chống tay trên mặt đất, không ngừng lùi về sau, nước mắt chảy tùm lum.
Tần Lâm cười khẩy nói.
"Tôi muốn làm gì á? Cô phải là người rõ nhất chứ, cô lừa người ta tiền, nhà, bây giờ còn muốn bóc lột hết tiền của Đường Giang Sơn, để anh ta làm trâu làm ngựa cho cô, bán mạng đổi tiền, cô hỏi tôi muốn làm gì? Cô lừa người ta như vậy, lương tâm cô không đau à? Cô không cảm thấy mình có vấn đề thì sao cô còn chạy?"
Ánh mắt Băng Nghiên lạnh lẽo, nghiến chặt răng, nhưng những lời Tần Lâm vừa nói đều là sự thật.
"Anh đừng lại đây, anh muốn làm gì? Tôi hét lên đấy!"
Băng Nghiên lo sợ, sắc mặt tái nhợt, lúc này Hách Soái không giúp được cô ta, ngay cả hắn cũng khó bảo toàn tính mạng.
Tần Lâm bình tĩnh nói.
"Yêu cầu của tôi đâu có cao, phun tiền ra, phun nhà ra, phun video ra".
Băng Nghiên hét lớn.
"Anh nằm mơ đi! Anh muốn đòi lại cái gì? Tiền và nhà đều là của tôi, anh không lấy lại được đồng nào đâu".
Tần Lâm cười khẩy, xoa xoa nắm đấm, tiến đến gần Băng Nghiên.
"Thật sao? Đều là của cô à? Ha ha ha, cô đúng là loại phụ nữ không biết xấu hổ, tôi đúng là lần đầu gặp loại như cô đấy, Đường Giang Sơn, nghe thấy chưa, tiền và nhà đều là của cô ta, chẳng liên quan gì đến cậu cả".
"Anh đừng lại đây, cứu mạng!"
Băng Nghiên hét lớn, nhưng xung quanh đâu có ai, tay anh cầm kim bạc, đâm vào cổ họng Băng Nghiên, cô ta gào thét mãi mà không thét được tiếng nào, nước mắt lộp bộp rơi, trong ánh mắt đầy sự sợ hãi.
"Tôi hỏi thêm lần nữa, cô có giao tiền và nhà ra không"
"Không..."
Băng Nghiên tiếp tục gào lên, cô ta không tin, Tần Lâm dám làm gì với cô ta.
"Vậy thì được thôi, có vẻ như tôi chỉ có thể dùng chút thủ đoạt để cô muốn chết không được, muốn sống cũng không xong".
Tần Lâm liên tục đâm kim bạc lên đầu gối, cánh tay, sau lưng, lúc đó, sắc mặt cô ta tái nhợt, quỳ trước mặt Tần Lâm bắt đầu dập đầu liên tục. Mọi người nhìn thấy vậy mà trợn tròn mắt, sao có thể chứ?
"Bốp..."
"Bốp..."
"Bốp..."
Từng cái dập đầu nối đuôi nhau, cô ta dập đầu đến mức chảy máu, tiếng khóc lóc liên tục vang lên, cô ta căn bản không có sức để phản kháng, cô ta cũng đâu có muốn dập đâu, nhưng hết cách rồi, tay chân không nghe lệnh cô ta, cứ liên tục dập đầu.
Tần Lâm nhìn Hách Soái.
"Bây giờ đến lượt anh".
Đường Mẫn và Lâm Nguyệt Dao nhìn nhau, không ngờ Tần Lâm có bản lĩnh như vậy, kỹ năng sử dụng kim bạc xuất sắc quá, đúng là đáng sợ mà!
Khiến Băng Nghiên chủ động dập đầu, hơn nữa còn không tự chủ được, nghĩ mà da đầu bọn họ cũng tê dại.
Mà lúc này, trên trán Băng Nghiên đầy máu, tiếng dập đầu bốp bốp liên tục vang lên khiến người ta nghe mà rợn tóc gáy.
Độc ác quá! Độc ác quá!
Nhưng Lâm Nguyệt Dao lại càng thêm hận bọn họ, kẻ đáng thương ắt có điểm đáng hận, điều này không cần phải ghi ngờ, lúc trước Băng Nghiên kiêu ngạo như thế, bây giờ chật vật đến vậy, nước mắt hòa cùng máu, chảy đầy trên mặt, trông vô cùng buồn nôn.
Cả người Hách Soái run rẩy, sắc mặt tái nhợt, không dám nhìn thẳng Tần Lâm.
"Tôi dập đầu, tôi dập đầu, được không?"
Hách Soái quỳ thẳng xuống đất, giống y hệt Băng Nghiên, điên cuồng dập đầu.
Lâm Nguyệt Dao nghiến răng nghiến lợi mà nói, ánh mắt vô cùng hưng phấn.
"Chưa ăn cơm à? Dùng sức!"
"Bốp..."
"Bốp..."
Hách Soái cũng liều mạng dập đầu, bởi vì hắn thực sự không muốn để Tần Lâm đâm kim lên người, Băng Nghiên bị Tần Lâm đâm kim nên không tự chủ được mà bắt đầu điên cuồng dập đầu, điều này khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Hách Soái biết bản thân không phải đối thủ của Tần Lâm, bây giờ tình hình yếu thế, kẻ thức thời mới là trang hào kiệt, cũng đâu chạy được, dập đầu nhận lỗi cho xong chuyện vậy.
Nhưng đáng ghét là Băng Nghiên kia trong thời khắc quan trọng lại muốn chạy, vứt mình ở đây, Hách Soái cảm thấy vô cùng buồn bực, tai vạ đến nơi mà dám chạy trước, hắn cuối cùng cũng biết được lòng dạ rắn rết của người đàn bà này.
"Con tiện nhân này, đáng đời! Đáng đời! Tôi nhổ!"
Tôn Hiểu Dĩnh chống eo, ghét cay ghét đắng Băng Nghiên, tức đến mức nghiến chặt răng. Người ta đều bảo mẹ chồng con dâu là oan gia, mặc dù cô ta còn chưa vào cửa, nhưng bà ta đã hận cô ta đến mức ngứa răng rồi, lúc trước khinh mình ngay trước mặt con trai mình, sai tới sai lui, như dắt chó vậy.
Lần này, phong thủy luân chuyển, cuối cùng cũng đến lúc cô ta gặp đen đủi.
"Hừ! Cô đúng là con phò, tôi nhìn thấy bộ dạng của cô là biết ngay".
Tôn Hiểu Dĩnh thoải mái chửi bới, trong lòng vui vẻ vô cùng, xông lên, đạp cho Băng Nghiên mấy cái, cô ta vẫn không ngừng dập đầu, cả người run rẩy.
"Đúng, cái loại này phải dạy cho cô ta một bài học, cái thứ không biết xấu hổ, lừa người lừa tiền, vơ vét chiếm đoạt tài sản, cho cô ta vào tù đi".
Lâm Nguyệt Dao độc ác nói, mọi người đều cảm thấy tức giận với chuyện của Băng Nghiên và Hách Soái, bọn họ lừa người ta vào chỗ chết, đúng là độc ác, nên chặt bọn họ ra cho chó ăn thì mới hả giận.
Hách Soái vừa khóc vừa nói, cả người mất hết sức, mặt mày tái nhợt, chảy đầy máu.
"Tôi đã dập đầu một trăm cái, đại ca, lúc nào thì tôi mới có thể dừng".
Tần Lâm sững sờ, gật đầu nói.
"Đúng không? Tôi còn chưa đếm, làm lại đi, dù sao anh cũng thích chơi lại mà, lần này tôi sẽ nhớ đếm".
Hách Soái tức đến mức muốn ngất, Tần Lâm rõ ràng cố ý.
Nhưng bây giờ nằm trong tay người ta, hắn chỉ có thể nhịn.
Hách Soái lại dập đầu.
"Được, tôi dập đầu!"
Lúc này sắc mặt Đường Giang Sơn vô cùng khó coi, quỳ bên cạnh Băng Nghiên, hiên ngang lẫm liệt mà nói.
"Mẹ, mẹ đủ rồi, Băng Nghiên đáng thương như vậy, mẹ đừng đánh cô ấy nữa".
Thời khắc này, Lâm Nguyệt Dao trợn tròn mắt, trên đời này có kẻ hèn mọn như vậy à? Người ta lừa anh đến mức này, coi anh như chó, lừa hết tài sản của anh, mà anh còn che chở cho cô ta?
Lâm Nguyệt Dao lắc đầu, không tin nổi nữa.
"Anh bị điên hả? Anh không phân biệt được tốt xấu à? Anh có biết mình đang làm gì không? Anh hèn quá đấy".
Ánh mắt Tần Lâm sắc như dao, tát một phát lên mặt Đường Giang Sơn.
"Bốp..."
Nước trong quá thì không có cá, loại hèn thế này đúng là vô địch thiên hạ!