Vương Đại Toàn chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, nhỡ tên họ Tần này cứ cứng đầu xông vào trong thì sẽ rất dễ xảy ra xung đột với chủ nhân nơi này.
Cho dù chủ nhân không ở đây, người có thể ra vào trang viên Thanh Mai này cũng không phải nhân vật tầm thường.
Hơn nữa, cho dù là nhân viên trong trang viên Thanh Mai cũng không dễ đắc tội, ai mà biết được chủ nhân của căn trang viên này là người có thân phận thế nào, có địa vị thế nào chứ!
Vương Đại Toàn không muốn vì sự hồ đồ của Tần Lâm mà ảnh hưởng đến tương lai của bản thân.
Tần Lâm chỉ là một bác sĩ rách, chẳng cần phải quan tâm cái gì cả, anh đi chân trần còn Vương Đại Toàn có đeo giày đấy.
"Họ Tần kia, được rồi, cho dù có đùa cũng không thể đùa như thế này được, anh mau dừng xe đi, tôi ra lệnh cho anh dừng xe, anh có nghe thấy không hả? Tài xế, dừng xe!"
Vương Đại Toàn hét lên nhưng Tần Lâm chẳng thèm nhúc nhích, nên anh ta đành ra lệnh cho tài xế.
Đáng tiếc là tài xế chỉ nghe theo mệnh lệnh của Tần Lâm.
Suốt chặng đường trong lòng tài xế luôn cảm thấy khó hiểu, tên não tàn này là ai vậy?
Có cơ hội đến thăm nơi ở của Tần Lâm là vinh hạnh của anh ta, vậy mà còn giả vờ? Chắc là uống say rồi.
Tài xế chắc chắn chỉ nghe mệnh lệnh của một mình Tần Lâm, những người khác nói gì cũng không nghe theo.
Tần Lâm chau mày, tên Vương Đại Toàn này cứ la hét đúng là bực mình.
"Dừng xe".
Vừa ra lệnh, chiếc xe liền dừng lại bên đường, Tần Lâm nói.
"Anh xuống xe đi".
Vương Đại Toàn chỉ sợ Tần Lâm ngu ngốc thật sự xông vào trong liền vội vàng xuống xe.
Sau khi xuống xe, liền nói với Chu Điềm Điềm.
"Điềm Điềm, em mau xuống với anh đi, đừng đi với tên não tàn này..."
Còn chưa nói xong Tần Lâm đã ấn nút đóng cửa xe.
"Đi thôi, lái vào trong đi".
Nói xong, tài xế liền đạp chân ga, khởi động xe, lái vào trong trang viên Thanh Mai.
Vương Đại Toàn đứng bên ngoài ngây người, sau đó biến sắc.
"Họ Tần kia, dừng lại cho tôi!"
Cho dù anh ta có đứng bên ngoài hét như thế nào cũng chẳng có ai thèm quan tâm anh ta.
Vương Đại Toàn cười lạnh, 'Vẫn còn giả vờ à, lát nữa sẽ bị chặn lại thôi, bị đuổi ra ngoài xem anh còn đẹp mặt như thế nào!'
Chỉ thấy xe của Tần Lâm chầm chậm tiến vào cửa, hai đội bảo vệ nhìn thấy liền tập hợp lại.
"Kính chào!"
Sau khi đội trưởng kêu lên, hai đội bảo vệ cùng khom mình chào!
Cửa chính chầm chậm mở ra, xe tiến vào bên trong.
Vương Đại Toàn ngây người một lát, vội tiến lên nói.
"Đồng chí, các anh nhầm rồi đúng không, sao lại cho bọn họ vào?"
Bảo vệ liếc Vương Đại Toàn một cái, cũng không nói gì, tỏ vẻ lạnh lùng, trong lòng nghĩ, tên ngốc này ở đâu ra vậy?
Cậu Tần chính là chủ nhân của trang viên Thanh Mai, cậu Tần về không cho vào thì cho ai vào?
Nhưng vừa rồi mấy người bảo vệ thấy Vương Đại Toàn xuống xe giữa đường nên cùng không dám đắc tội, nhỡ người này là bạn của cậu Tần thì sao?
Vương Đại Toàn nhìn thấy bảo vệ không lên tiếng cũng có chút bực mình, sao lại như thế, bây giờ trang viên Thanh Mai mở cửa cho người ngoài vào sao?
Tần Lâm cũng không phải là chủ nhân của trang viên này, mà lại có thể lái xe vào trong mà không ai chặn lại?
Trang viên này không phải trở thành công viên rồi chứ?
Vương Đại Toàn thử bước vào bên trong, bảo vệ chỉ liếc anh ta một cái, cũng không thèm để ý.
Dù gì theo bọn họ thấy thì Vương Đại Toàn chắc là bạn của cậu Tần, mặc dù không biết tại sao lại xuống xe trước nhưng cũng không dám chặn lại.
Vương Đại Toàn mở cửa bước vào, đi vào cũng không ai cản lại, bảo vệ gặp anh ta cũng khom mình chào.
Mặc dù Vương Đại Toàn cũng là ông chủ của một phòng bất động sản nhưng hôm nay là lần đầu tiên đến trang viên Thanh Mai.
Trang viên Thanh Mai có quy tắc gì anh ta cũng không biết rõ.
Sau khi bước vào mới thật sự cảm thán.
Xa hoa quá...
Trước đây khu dân cư bọn họ làm hồ nhân tạo và đảo giữa hồ đã cảm thấy giỏi lắm rồi, vậy mà bây giờ người ta làm luôn cả một quả núi Thanh Mai.
Anh ta phủ xanh nhiều thế nào cũng không thể sánh được với núi Thanh Mai?
Vương Đại Toàn xuýt xoa nửa ngày, đi thêm mấy trăm mét nữa mới thấy căn nhà lớn trước mặt.
Đây là căn nhà nằm ở vị trí trung tâm nhất ở trang viên.
Bên ngoài căn nhà vô cùng xa hoa, khiêm tốn nhưng lại rất có hồn, đúng là có cảm giác nghệ thuật.
Vào bên trong, đập vào mắt là một bộ nội thất kiểu cổ trang màu gỗ đào.
Trang trí kiểu cổ trang, trầm tĩnh phóng khoáng, cho người ta cảm giác vô cùng cao cấp, hơn nữa nội thất trong trang viên Thanh Mai toàn bộ là đồ cao cấp nhất.
Nhìn vừa vững chãi vừa chững chạc, trong nhà treo mấy bức tranh thủy mặc, toàn bộ đều là bản gốc của những học giả nổi tiếng.
Có thể sống ở đây một thời gian dài sẽ cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.
Đây mới là xa hoa.
Lúc trước Vương Đại Toàn còn khoe khoang đồ nội thất của bản thân, thật không ngờ rằng, bức tranh của Tần Lâm còn đắt hơn của anh ta nhiều.
Đương nhiên là Vương Đại Toàn vẫn cho rằng đây không phải là nhà của Tần Lâm, trang viên Thanh Mai hoành tráng như thế này, không cần nói cũng biết, căn nhà này là nhà của anh sao?
Sau một hồi đi tham quan, Tần Lâm nói.
"Đêm nay mọi người ở đây, hay là đi về?"
Lão Chu và trưởng thôn đều rất hưng phấn, nếu có thể ở đây một đêm thì lúc về có thể khoe khoang rồi.
"Tiểu Tần, chúng tôi ở đây liệu có tiện không?", lão Chu hỏi.
Tần Lâm hỏi: "Đương nhiên rồi, nhà của chàu mà, có gì mà không tiện chứ".
Vương Đại Toàn cười lạnh: "Vẫn còn chém gió sao? Còn cho rằng đây là nhà của mình nữa chứ? Họ Tần kia, thế này là đủ rồi, trang viên Thanh Mai cho người ngoài vào đúng không, anh có thể vào tôi cũng có thể vào, anh có gì chứng minh đây là căn nhà của anh chứ?"
Những lời của Vương Đại Toàn khiến mọi người hơi biến sắc.
Bọn họ thật sự không nghĩ đến chuyện này, đều vào trong này rồi, chẳng lẽ lại không phải là nhà của Tần Lâm?
Nghe ý của Vương Đại Toàn cũng có vẻ hợp lý.
Nếu như ai cũng có thể vào thì đúng thật là không thể chứng minh đây là căn nhà của Tần Lâm.
Nói không chừng đây là điểm du lịch gì đó, dù gì cũng mở cửa cho người ta vào, ai cũng có thể vào, nếu nói đây là nhà của mình thì cũng chẳng ai nhận ra được.
Tần Lâm cười lạnh: "Anh cũng có thể vào? Nhà tôi từ trước đến giờ chưa bao giờ mở cửa cho người ngoài vào, anh vào được đây là vì anh đi cùng tôi mà thôi".
Vương Đại Toàn cười lạnh: "Ha ha ha, anh đừng nói phét nữa, tôi xuống xe ở bên ngoài, lúc tôi vào bảo vệ cũng không để ý đến tôi, chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ trang viên này mở cửa cho người ngoài vào, ai cũng có thể vào!"
"Anh nói đây là nhà của anh, vậy anh mang giấy tờ ra đây cho tôi xem đi!"
Vương Đại Toàn điên rồi, nếu đây thật sự là nhà của Tần Lâm thì anh ta nhục nhã quá, không được, lần này không thể mất mặt như vậy được.
Cho nên Vương Đại Toàn mới nắm lấy điểm này, bắt Tần Lâm phải nói cho rõ ràng.
Tần Lâm chau mày, tên Vương Đại Toàn này đúng là không coi ai ra gì, hết lần này đến lần khác khiêu khích anh.
Anh đã hết kiên nhẫn rồi.
"Giấy tờ nhà của tôi anh không có tư cách xem. Nếu anh không tin thì tôi sẽ gọi người đuổi anh ra ngoài".
Nói xong, Tần Lâm vẫy tay với một người bảo vệ đứng cách đó không xa.
Bảo vệ lập tức chạy đến đứng trước mặt Tần Lâm, khom người chào.
"Cậu Tần!"
Nghe thấy tiếng cậu Tần, những người khác đều vô cùng ngạc nhiên.
Sao bảo ai cũng có thể vào, sao bảo không có liên quan đến Tần Lâm?
Sao bây giờ bảo vệ lại gọi Tần Lâm là cậu Tần?
Tần Lâm lạnh lùng nói: "Tôi không quen người này, sao các người lại cho anh ta vào?"
Nhìn thấy Tần Lâm chỉ vào Vương Đại Toàn, bảo vệ bị dọa sợ.
"Xin lỗi cậu Tần, chúng tôi sẽ xử lý ngay!"
Lúc nãy bảo vệ tưởng anh ta là bạn của Tần Lâm nên mới không quan tâm.
Bây giờ Tần Lâm đã nói như vậy thì bọn họ cũng không thể phản bác lại, đây là tố chất nghề nghiệp, mặc dù có cơ hội giải thích cũng không được giải thích, xử lý tốt là được.
Nói xong, bảo vệ lập tức bước tới trước mặt Vương Đại Toàn, lạnh lùng nói.
"Mời anh lập tức rời khỏi đây!"
Vương Đại Toàn hoang mang: "Tôi rời khỏi đây? Tại sao!"