Sau khi Nhiếp Vân Hải thất bại, tất cả bọn họ đều tan đàn xẻ nghé, bị Tần Lâm đánh thì liên tục lui, nắm đấm khủng khiếp của Tần Lâm đáp trúng người bọn họ khiến ai cũng đau đến mức nhe răng há mồm, toàn thân run rẩy.
Tần Lâm chèn ép, đánh bại bọn họ, ngay cả Nhiếp Vân Hải cũng kinh hoàng, ban nãy còn dương oai tác quái, nay thì vẻ kiêu ngạo còn đâu.
Cước pháp của Tần Lâm như điện, liên tục đạp ra, khiến tất cả mọi người đều bị đạp đến mức sao bay đầy đầu, bò lồm cồm dưới đất.
"Cứu.... cứu sư đệ! Lâm sư huynh!"
Nhiếp Vân Hải nhìn thấy Tần Lâm lại vươn người qua, tung nắm đấm trúng mặt hắn, mặt mũi Nhiếp Vân Hải biến đổi hoàn toàn, máu tươi chảy ào ào như suối, khiến mọi người sợ đến mức hồn bay phách lạc!
Tên nhãi mới đến này đáng sợ quá, hơn nữa ra tay tàn độc đến vậy, khiến tất cả bọn họ đều kinh hồn bạt vía, sợ hãi hết hồn.
Nhiếp Vân Hải cùng các huynh đệ ai ai cũng mặt mày ảm đạm, thương thế không hề nhẹ.
"Nương tay đi Tần Lâm!"
Lâm Trung Nghĩa cuối cùng vẫn phải ra mặt, nhưng là khi Tần Lâm đã đánh vào mặt Nhiếp Vân Hải thì mới ra tay ngăn cản, quyền này khiến tên kia phun trào máu tươi, như vậy mới đã!
Lâm Trung Nghĩa đứng bên đã sớm khó chịu với bọn họ rồi, nhưng phận làm sư huynh, nếu như vô cớ ra tay bắt nạt người ta thì sẽ bị mọi người cười chê mất, hơn nữa thể diện của sư phụ cũng bị mất hết, dù sao cũng là đồ đệ của đại sư bá, vì thanh danh của sư phụ, anh ta không thể tùy tiện ra đòn.
Nhiếp Vân Hải cầu cứu, anh ta cũng không thể bàng quan đứng xem! Lúc này phải ra tay giúp đỡ.
Có điều ra tay lúc nào thì tùy vào tâm tình của Lâm Trung Nghĩa, không bị đánh thì sao mà sáng cái mắt ra được, nhưng anh ta sẽ ra tay vào giữa cuộc chiến, không để Tần Lâm đánh chết Nhiếp Vân Hải.
"Sư đệ, không được!"
Lâm Trung Nghĩa giơ một tay, chặn ở phía trước, ngăn đòn tấn công của Tần Lâm, Tần Lâm cũng thu tay đúng lúc, mặt đầy vẻ nghiêm nghị, có vẻ như Lâm Trung Nghĩa vẫn về phía anh, anh ta không ra tay từ đầu mà chờ đến khi anh đánh Nhiếp Vân Hải sấp mặt xong mới ra tay, điều này khiến Tần Lâm có thiện cảm với anh ta, đây mới thật sự là sư huynh!
Lúc trước vì thể diện, Lâm Trung Nghĩa sẽ không dễ gì ra tay, dù sao cũng là đồ đệ của đại sư bá, ra tay với bọn Nhiếp Vân Hải mà không có lý do gì, tất nhiên thì khó tránh bị người ta lên án.
Hiện giờ ra tay ngăn cản lại vô cùng chính đáng.
Nhưng tiếc là Nhiếp Vân Hải đã bị đánh cho sưng hết mặt mũi, mặt đầy máu tươi.
Lúc này, sắc mặt Nhiếp Vân Hải ảm đạm, liên tục kêu gào thảm thiết, che mũi, không còn khả năng trả đòn nữa.
Tên này trông như gà còi vô hại, nhưng không phải loại làng nhàng, hơn nữa vừa vào Côn Luân mà gây ra động tĩnh lớn đến vậy, khiến tất cả mọi người sợ như sợ cọp.
Mấy tên đứng bên run lẩy bẩy, khiến chim muông tan tác, còn ai dám quan tâm đến Nhiếp Vân Hải nữa?
Đến khi Tần Lâm ra tay, toàn bộ bọn họ đều bị đuổi chạy, không ai muốn trở thành Nhiếp Vân Hải thứ hai, thấy Nhiếp Vân Hải mặt mày đầy máu, bọn họ cũng cảm giác được cơn đau hắn phải hứng chịu.
"Vô liêm sỉ, một đám vô liêm sỉ".
Nhiếp Vân Hải không ngừng kêu khổ, đúng thời khắc quan trọng, đám người này lại bỏ hắn lại, xoay người bỏ chạy, đúng là chẳng có nghĩa khí.
Lâm Trung Nghĩa cười nói.
"Dẫu sao đều là sư huynh sư đệ, nể tình sư huynh, bỏ qua đi tiểu sư đệ".
"Hừ!"
Tần Lâm cười khẩy một tiếng, nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân Hải.
"Nếu không vì nể mặt Lâm sư huynh thì hôm nay tôi đã phế anh rồi".
Ánh mắt Tần Lâm lạnh như băng khiến Nhiếp Vân Hải sợ run người, hồn bay phách lạc.
Vừa kinh ngạc vừa sợ, nhưng lúc này trong tim hắn ngầm giấu một mối thù hận sâu đậm.
"Còn không mau cút?"
Tần Lâm đạp một cước, Nhiếp Vân Hải vội bò lên, chạy mất dạng ngay trước mặt Tần Lâm.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều hoảng hồn bỏ chạy, sắc mặt của Lâm Trung Nghĩa mới đổi sang vẻ nghiêm túc.
"Tiểu sư đệ, lần này đệ không chỉ đắc tội Nhiếp Vân Hải, mà còn đắc tội tất cả đồ đệ của nhị sư thúc, sư đệ vừa đến đã đắc tội mấy người này thì sau này không dễ sống đâu".
Tần Lâm trầm giọng nói.
"Cảm ơn sư huynh đã nhắc nhở, mấy tên này chẳng phải loại tốt đẹp gì, sư đệ tự có tính toán riêng, bọn họ ép người như này, sư đệ cũng hết cách. Sư đệ nghĩ bọn họ vì đệ mới đến, cho dù đệ cúi đầu nhận lỗi với họ, bọn họ cũng không tha cho đệ, thay vì cúi đầu, chi bằng cứ dạy cho họ một bài học".
Lâm Trung Nghĩa nói.
"Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, Tần Lâm đệ không phải loại dễ bị bắt nạt đâu, nếu bọn họ đã muốn chơi, đệ sẽ chơi với họ đến cùng".
"Hy vọng sư đệ có thể mau chóng đột phá, đệ mau đi nghỉ đi, sáng sớm ngày mai, sư huynh dẫn đệ đi luyện công".
"Vâng, Lâm sư huynh".
Tần Lâm hơi gật đầu, lúc này đệ tử của nhị sư bá bị đánh cho chạy như vịt chắc cũng kết bè kết phái rồi, cho dù kết quả cuối cùng như nào, Tần Lâm cũng không hối hận, bố anh năm đó cũng không hợp nhị sư bá, bây giờ anh cũng không quan tâm có thêm chút thù hận này, lần này mấy đệ tử này ra tay, có thể là do nhị sư bá sắp xếp, đến thì tiếp thôi, Tần Lâm cũng không phải loại dễ bị ức hiếp.
...
Trăng dần xuống núi, sao dần mờ đi, đằng sau núi.
Bên trong động phủ của Diệp Toàn Cơ, đám Nhiếp Vân Hải đang ôm đầu quỳ trước cửa, ai cũng cúi gằm mặt.
Mấy tên này còn chẳng dám ngẩng đầu, trong mắt họ tràn đầy vẻ sợ sệt cùng thù hận.
"Sao vậy? Sao lại bị đánh đến mức này?"
Diệp Toàn Cơ vốn đang chuẩn bị đi ngủ rồi, nhưng không ngờ mấy đồ đệ lại tìm đến tận cửa, họ mặt mày bị đánh đến mức đầy máu, trông vô cùng thảm, Diệp Toàn Cơ nhất thời nổi giận, sắc mặt sa sầm.
Đệ tử của mình bị đánh đến mức này, mặt mũi của ông ta cũng mất hết rồi, đây là lần đầu xảy ra chuyện này trên núi Côn Luân, Diệp Toàn Cơ nổi cơn tam bành.
Diệp Toàn Cơ trầm giọng nói, ngồi trên ghế đá, vỗ một chưởng xuống bàn, khiến mọi người sợ đến thất kinh.
"Rốt cuộc là ai? Ai dám coi thường Diệp Toàn Cơ ta?"
Mọi người đều run rẩy, sợ sư phụ Diệp Toàn Cơ trách tội.
"Sư phụ, là tên mới đến, hình như tên là Tần Lâm, tên đó thực sự rất kiêu ngạo!"
"Bọn con bị cậu ta đánh thành ra như này đó sư phụ, tên đó đúng là quá kinh khủng".
"Đúng vậy, cậu ta chẳng coi bọn con ra gì, sư huynh sư đệ đông thế này mà không phải đối thủ của cậu ta, cậu ta thực sự rất mạnh".
Triệu Vô Cực đứng bên trầm giọng nói.
"Chẳng nhẽ các đệ không nói các đệ là đồ đệ của nhị sư bá Diệp Toàn Cơ sao?"
Nhiếp Vân Hải nghiến răng mà nói.
"Nói rồi, sao lại không nói chứ, nhưng tên nhãi này không sợ trời không sợ đất, chẳng thèm... coi sư phụ ra gì".
Triệu Vô Cực tức giận nói.
"Làm gì có cái lý đấy? Cái tên khốn khiếp, khinh thường cả sư phụ? Loại người này quá kiêu ngạo, chẳng nhẽ cậu ta thực sự cho rằng cả núi Côn Luân này đều là nhà của cậu ta chắc?"
Sau khi nói xong mấy lời này, sắc mặt của Diệp Toàn Cơ càng khó coi hơn, tên khốn này, bố Tần Lâm và ông ta có có mối thù sâu nặng, giờ ngay cả con trai ông cũng đến bắt nạt tôi, dám xúc phạm tôi ngay trên đất của tôi à?
Diệp Toàn Cơ nổi trận lôi đình, sắc mặt vô cùng khó coi, lúc này trong lòng Triệu Vô Cực vô cùng vui vẻ, tên Tần Lâm không biết điều này dám bắt nạt sư muội của anh ta, anh ta nhất định sẽ không tha cho anh.
Sư phụ bây giờ ghét cay ghét đắng Tần Lâm, có vẻ như định đuổi anh ra khỏi núi Côn Luân đây.
Nhiếp Vân Hải siết chặt nắm đấm, mặt mày âm u.
"Sư phụ, tên này đúng là quá ngông nghênh, ngay cả người mà cậu ta cũng không nể, bọn con thực sự không chịu được nữa nên mới ra tay với cậu ta, cậu ta chỉ biết bắt nạt người khác, vừa mới đến Côn Luân đã định tác oai tác quái trước mặt bọn con, hơn nữa còn khinh thường sư phụ, con đương nhiên sẽ không để cậu ta làm như vậy".
"Đủ rồi!"
"Mỗi đám phế vật, còn chưa đủ mất mặt hả?"
Diệp Toàn Cơ tức giận hét lên, đạp một cước đá bay Nhiếp Vân Hải, tức mà không có chỗ phát tiết.
Chương 1458: Còn chưa đủ mất mặt à?
Chương 1457: Tha cho anh một mạng!
Nhiếp Vân Hải vô cùng bực bội, mình đã bị đánh một trận rồi, lại bị sư phụ đánh thêm, mẹ nó, đi đâu để kêu oan đây.
Mấy người còn lại không dám nói gì, nhỏ giọng lầm bầm, lúc này sắc mặt sư phụ khó coi lắm rồi, đây cũng chẳng phải điềm tốt với họ.
Vốn muốn để sư phụ làm chủ, nhưng bây giờ sư phụ lại nổi trận lôi đình, đánh cả sư huynh Nhiếp Vân Hải, họ chưa từng nhìn thấy sư phụ nổi giận đến mức này.
Triệu Vô Cực nói xong liền liếc nhìn Nhiếp Vân Hải, giúp họ chối bỏ trách nhiệm.
"Sư phụ, chuyện này cũng đâu thể trách bọn Vân Hải được, tên ma mới này vừa đến đã đánh ma cũ của Côn Luân, dù thế nào cũng không thể bỏ qua được. Hơn nữa con tin bọn Vân Hải nhất định sẽ không vô lý gây sự. Nói cho cùng, nhất định là do thằng nhãi này khinh người, làm tổn hại uy danh của sư phụ, nên bọn họ mới chẳng quan tâm mà đánh cậu ta".
Nhiếp Vân Hải rụt rè nói.
"Sư phụ, tên Tần Lâm đó đào hang, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc tu luyện của bọn con, thân làm sư huynh, bọn con sẽ không chủ động kiếm chuyện, bọn con chỉ tìm cậu ta nói lý, bắt cậu ta xin lỗi, kết quả cậu ta không chịu còn ra tay đánh bọn con, thậm chí còn nói, dù là ai cậu ta cũng kệ, sau này cậu ta là vua của núi Côn Luân này".
Triệu Vô Cực lựa lời mà nói, thấy sắc mặt của sư phụ không tốt, liền nói:
"Cậu ta không coi bọn con là gì thì thôi đi, đằng này còn không coi sư phụ ra gì, bọn con nhất định sẽ không để cậu ta kiêu ngạo đến vậy".
"Một tên mới đến mà kiêu ngạo ngông cuồng như vậy, còn dám coi thường sư phụ, sư phụ đừng nổi giận, tức giận dễ tổn hại thân thể, chỉ là một tên tiểu bối thôi, không đáng chấp".
Triệu Vô Cực hiểu rõ tính khí của sư phụ, càng nói sư vậy, sư phụ càng tức, hơn nữa bây giờ ông ta đã tức giận lắm rồi, trước nay chưa từng thấy sư phụ tức giận thế này, ngay cả Triệu Vô Cực cũng hơi thấp thỏm, sợ mình nói sai, lại khiến sư phụ nổi giận đùng đùng.
Bây giờ có vẻ như sư phụ đã hận thấu xương tên Tần Lâm mới đến này rồi.
Y võ song toàn Full dịch - Chương 1457-1460
Sắc mặt của Diệp Toàn Cơ rét lạnh, thân phận của Tần Lâm vốn khiến Diệp Toàn Cơ khó chịu rồi, điều này người khác không biết, mà bây giờ anh còn đánh đồ đệ của ông ta, đúng là hết nói!
Diệp Toàn Cơ vốn có hiềm khích với Tần Lâm, bây giờ ông ta nhất định không nhịn nữa, hơn nữa con trai của Tần Trì chắc chắn sẽ không nể mặt ông ta, bao nhiêu khổ đau bực bội lúc trước ông đây phải chịu, giờ sẽ đổ hết lên người anh.
Diệp Toàn Cơ cười khẩy trong lòng, đây đâu phải là nhỏ nhen, ai bảo cậu đi chọc tôi chứ? Ai bảo cậu không biết tốt xấu chứ? Dám đánh đồ đệ tôi, vậy thì món nợ ngày hôm nay, tôi phải tính toán sạch sẽ, thù mới nợ cũ nhất định trả sạch!
"Sư phụ, con thấy tên này không phải loại tốt lành gì, hắn hoàn toàn không coi Côn Luân chúng ta ra gì, nhiều người của chúng ta bị đánh như vậy, nếu như không đòi lại món nợ này thì chúng ta sẽ trở thành trò cười của cả Côn Luân mất, đến lúc đó chúng ta đâu còn chỗ đứng trên Côn Luân này nữa, sư phụ, chuyện này mong người định đoạt, chỉ cần người hạ lệnh, con nhất định sẽ không khiến người thất vọng!"
Triệu Vô Cực lập tức mở lời, bước lên trước, quỳ một gối xuống đất, tỏ vẻ vì nghĩa quên thân, trong lòng thì tính toán cả rồi, tên Tần Lâm này nhất định không thoát khỏi Côn Luân đâu!
Chương 1459: Thù mới nợ cũ!
Hôm sau, bầu trời trong xanh, nắng vàng gió ấm.
Nhưng trên Côn Luân thì vẫn giá rét buốt lạnh.
Trước kia Tần Lâm cũng ở trong núi nên lần này cũng thấy bình thường, chẳng khó chịu gì, chỉ có điều nhiệt độ của nơi này hơi thấp mà thôi.
Anh rời giường thật sớm, một ngày bắt đầu vào sáng sớm, ngày đầu Tần Lâm đến núi Côn Luân nhất định không thể lười biếng được, nơi này đâu phải ai cũng đến được.
Bố mình vì bản thân mà hy sinh không ít, khiến Tần Lâm rất xúc động, bây giờ bố đang lao tâm khổ tứ vì đất nước, chắc ông đang đi tìm mảnh vật tổ tận thế kia rồi, những điều anh có thể làm là nhanh chóng nâng cao thực lực của bản thân, anh hy vọng có thể giúp được bố mình, có thể khiến bố không phải liều mạng như vậy nữa.
Khi Tần Lâm đi ra vừa hay gặp Lâm Trung Nghĩa đang đợi mình.
Lúc này sau lưng Lâm Trung Nghĩa có mười mấy người, đều là cao thủ ngũ mạch lục mạch, thực lực không hề kém đám Nhiếp Vân Hải hôm qua.
Nếu những người này ở trong thế tục thì chắc chắn sẽ là người có địa vị, có quyền có thế, nhưng ở đây họ lại ngoan ngoãn đứng sau lưng Lâm Trung Nghĩa.
Mặc dù họ cũng có sự ngang ngược của riêng mình nhưng nó không ảnh hưởng đến sự kính trọng của họ dành cho Lâm Trung Nghĩa, có thể thấy được nhị sư huynh Lâm Trung Nghĩa như thần tượng của họ vậy, điều này làm cho Tần Lâm không thể ngờ nổi.
Hơn nữa khi Tần Lâm xuất hiện, ánh mắt của họ tràn ngập hoài nghi, thậm chí có người còn tỏ ra vui mừng, tò mò về anh.
Dẫu sao, tiếng lành đồn gần tiếng xấu vang xa, bây giờ mọi người đều biết tin hôm qua Tần Lâm dám đánh đám Nhiếp Vân Hải, chắc cả núi Côn Luân đều đang thảo luận chuyện này.
Danh tiếng của nhị sư bá vô cùng vang dội, không ai muốn gây khó dễ cho nhị sư bá, đồ đệ của ông ta cũng rất lợi hại, lại còn rất ngang ngược, mặc dù trên núi Côn Luân này không có ai dám gây chuyện, nhưng một khi dây vào đồ đệ của nhị sư bá thì nhất định sẽ bị đánh một trận.
Đám Nhiếp Vân Hải cũng được coi là có tiếng xấu, không ít đệ tử trên Côn Luân đều e dè bọn họ.
Có người thì ắt có giang hồ, giang hồ thì chẳng màng đối nhân xử thế, giang hồ chỉ có đánh và giết, nắm đấm của ai cứng hơn, người đó là ông trùm và có tiếng nói nhất.
Đám Nhiếp Vân Hải này đắc tội không ít người trên núi Côn Luân, vậy nên cho dù là đệ tử của sư phụ thì cũng phải chịu uất ức từ bọn họ.
Bắt nạt kẻ yếu, ai cũng như vậy.
Nhưng Tần Lâm vừa mới tới đã chẳng coi họ ra gì, đám Nhiếp Vân Hải bị đánh cũng là một chuyện khiến người ta vui, với bọn họ mà nói, đương nhiên sẽ cảm thấy hả hê.
"Tần sư đệ, đệ lợi hại thật, huynh nghe nói hôm qua một mình đệ đánh sáu người đám Nhiếp Vân Hải một trận tơi bời, được đấy".
"Lúc trước huynh cũng nghe nói có một vị sư đệ đồng môn mới tới, không ngờ Tần sư đệ lại lợi hại dến vậy, chưa thấy người đã nghe danh rồi, huynh bái phục".
“Ha ha ha, đúng đó, đám Nhiếp Vân Hải này chẳng phải loại tốt đẹp gì, Tần sư đệ vừa mới tới đã xử lý họ thật khiến chúng ta hả dạ".
"Đúng, lúc trước bọn họ bắt nạt không ít đồng môn, mặc dù mọi người đều là đệ tử của Côn Luân nhưng bọn họ thường xuyên kiêu ngạo huênh hoang, bắt nạt kẻ yếu, thực lực của chúng ta không bằng họ nên hay bị bắt nạt".
"Đúng vậy, Tần sư đệ, hôm nay vừa gặp, huynh cảm thấy nể đệ vô cùng".
Nhìn thấy mấy sư đệ đứng bên Lâm Trung Nghĩa nể phục Tần Lâm hơn nữa còn tỏ vẻ cực kỳ ngưỡng mộ, Tần Lâm dở khóc dở cười, anh không ngờ vừa tỉnh dậy, mình đã vang danh khắp Côn Luân rồi.
Chương 1460: Chưa thấy người mà đã nghe thấy danh tiếng!