A Nhã bị ngã cũng nặng, ngã đến nỗi tỉnh cả rượu.
Nhìn tủ rượu trước mặt bị đổ vỡ hết, A Nhã vô cùng sợ hãi.
Đương nhiên cô ta biết rượu trong này bao nhiêu tiền, một chai ít nhất cũng phải năm sáu mươi nghìn, đắt cũng phải hai ba trăm nghìn, làm đổ nhiều rượu như vậy chắc chắn phải cỡ chục triệu.
Cô ta làm sao đền nổi!
A Nhã hoảng hốt đứng lên.
"Tôi, tôi không cố ý!"
Quản lý bước tới, vẻ mặt lạnh lùng.
"Xin lỗi cô, cho dù cô có cố ý hay không thì vẫn phải bồi thường".
"Tôi... anh Đồng, anh Đồng!"
A Nhã quay đầu lại, muốn gọi Đồng Kế Phong lại để đền tiền nhưng lúc quay lại chẳng thấy Đồng Kế Phong đâu cả.
A Nhã hoang mang.
"Đâu rồi, bạn trai tôi đâu rồi! Bạn trai tôi đi đâu rồi?"
Nói xong A Nhã định chạy xuống lầu nhưng có mấy người phục vụ và bảo vệ đã cản cô ta lại.
"Thưa cô, bạn trai của cô đã đi rồi, cô không thể đi".
A Nhã lúng túng: "Sao có thể, sao bạn trai tôi lại đi được! Các người nói láo! Mau tránh ra cho tôi, các người biết tôi là ai không!"
Quản lý hừ một tiếng, tỏ thái độ cứng rắn.
"Cho dù cô là ai, nếu cô không đền mười triệu tiền rượu thì hôm nay cô đừng nghĩ đến việc bước chân ra khỏi cửa".
Quản lý nói với người phục vụ đứng bên cạnh.
"Báo cảnh sát đi, để cô ta vào đồn cảnh sát mấy hôm rồi nói tiếp!"
Vừa nghe đến việc phải vào đồn cảnh sát, A Nhã sợ hãi, nếu vì tranh chấp dân sự như thế này mà vào đồn cảnh sát sẽ ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp sau này của cô ta.
A Nhã vội vàng nói: "Đừng báo cảnh sát, chúng ta thương lượng trước đã!
Quản lý hừ lạnh một tiếng: "Cô biết điều sớm như vậy có phải tốt không, ngồi xuống đi".
Quản lý cũng không gấp, kéo A Nhã ngồi xuống rồi nói.
"Chỗ rượu này ít nhất phải hơn mười triệu, tôi cũng chẳng đòi hỏi nhiều, chỉ cần cô đền đủ mười triệu trong một lần trả, cho cô thời gian một tiếng, nếu không nhận được tiền chúng tôi sẽ báo cảnh sát".
Quản lý cũng không dám giữ cô ta lâu, nếu sau một tiếng mà vẫn không nhận được tiền thì chỉ còn cách báo cảnh sát.
A Nhã cuống quít gọi điện thoại cho Đồng Kế Phong, nhưng gọi mấy cuộc ông ta vẫn không nhận, sau đó tắt máy luôn.
"Mẹ kiếp!"
A Nhã tức giận chửi một câu, bây giờ mới định thần lại, nhớ đến việc vẫn đang livestream.
Vội vàng nhặt chiếc điện thoại đang livestream ở dưới đất lên, thấy kênh chat đã bùng nổ.
"Vãi chưởng drama này, A Nhã chất thật đấy!"
"Tủ rượu mười triệu, độ hot tăng chóng mặt!"
"Đừng làm loạn nữa, có phải là diễn không vậy? Nếu phải đền mười triệu thật, ai mà có nhiều tiền vậy chứ?"
"Nhà hàng Há Cảo phải không, để tôi đi hóng, nửa tiếng nữa là đến nơi!"
"Tôi cũng đi, để tôi gọi thêm mấy tay nhà báo cùng đến nữa!"
"..."
Mọi người tranh nhau bình luận, có vẻ như rất kích động, ai cũng muốn đến hóng drama.
A Nhã hoảng rồi, đã mất mặt lắm rồi, nếu lát nữa đám dân cư mạng này lại dắt phóng viên đến thật thì không biết chui mặt vào đâu.
Vội vàng gọi cho công ty quản lý.
"Alo, chị Trương, em đang có chút rắc rối, em vừa làm đổ một tủ rượu, phải đền mười triệu, em muốn vay ít tiền... Chị Trương, dù gì em cũng phục vụ cho công ty lâu như vậy, mượn một chút tiền cũng không được sao?... Vậy thôi".
A Nhã nói vài câu, vốn cũng muốn chửi vài câu cho bõ tức, nhưng dù gì cũng chẳng có tác dụng, cô ta chỉ là một người mẫu nhỏ bé, không dám tranh chấp với công ty.
A Nhã lướt điện thoại một lúc, vẻ mặt càng ngày càng khó coi, hết cách rồi, chỉ còn cách gọi điện thoại cho Thái Thái thôi.
Thái Thái đang ở dưới lầu...
A Nhã gọi điện thoại cho Thái Thái, vài giây sau Thái Thái mới nghe.
"Cái gì?" Thái Thái hời hợt trả lời, dù gì vừa rồi bọn họ mới xảy ra xung đột, đương nhiên là không mặn mà gì cho cam.
Giọng của A Nhã vô cùng dịu dàng: “Thái Thái, chúng ta là chị em cùng hội cùng thuyền, cô không chấp vặt tôi chứ, cô quên trước đây lúc chúng ta còn ở trong ký túc xá đến cơm không có mà ăn phải chia nhau gói mỳ tôm sao?"
A Nhã bắt đầu đánh bài tình cảm, bên Thái Thái cũng im lặng.
Nghĩ lại ngày trước bọn họ sống trong ký túc xá chật hẹp cùng nhau phấn đấu, lúc đó tính tình A Nhã cũng tốt, bọn họ không có tiền ăn cơm, A Nhã mua một thùng mỳ tôm về chia cho Thái Thái cùng ăn.
Sau đó bọn họ dần dần hot lên, nên mới bắt đầu đố kỵ lẫn nhau.
Thái Thái nói: "Cô muốn làm cái gì thì cứ nói thẳng".
Nghe thấy giọng Thái Thái dịu đi ít nhiều, A Nhã vội vàng nói.
"Cô lên đây một chút được không, tôi đang có chút việc trên này".
Thái Thái ngắt điện thoại, một lúc sau mới bước lên lầu.
Nhìn thấy trên mặt đất toàn là rượu và thủy tinh vỡ, Thái Thái ngây người.
"A Nhã, cô làm gì vậy?"
A Nhã khóc lóc thảm thương: "Vừa nãy tôi không cẩn thận bị ngã thế là làm đổ tủ rượu, bây giờ bọn họ bắt tôi phải đền mười triệu, nhưng tôi lấy đâu ra lắm tiền như thế chứ hu hu hu hu..."
A Nhã khóc vô cùng thương tâm, mặc dù có nét diễn nhưng mà cô ta thực sự vừa sợ hãi vừa đau lòng.
Thái Thái chau mày: "Mười triệu? Tôi làm gì có mười triệu chứ!"
A Nhã ngẩng đầu lên, thút thít nói với Thái Thái.
"Không phải cô quen đại gia sao, đi thương lượng với anh ta đi..."
Thái Thái chau mày: "Cô hiểu lầm rồi, anh ấy là bác sĩ khám bệnh cho tôi, bọn tôi quen nhau trên máy bay".
A Nhã nói: "Đừng đùa nữa Thái Thái, bác sĩ mà có thể đặt được hội trường cao cấp? Chỗ này vốn là của các cô, nếu không đổi vị trí cho các cô thì chẳng phải tôi cũng không làm gặp phải chuyện lớn như thế này? Thái Thái, cô thương xót tôi đi, giúp tôi một lần này được không?"
A Nhã rất giỏi điều khiển cảm xúc, ra vẻ đáng thương, lại thêm việc Thái Thái cũng nể tình những ngày tháng cùng đồng cam cộng khổ trước đây nên cũng có chút đồng cảm.
"Để tôi đi hỏi, xem có giúp cô giảm giá được không".
Thái Thái mang suy nghĩ nặng nề xuống lầu, đi đến chỗ Tần Lâm thấp giọng nói.
"Anh Tần, tôi, tôi có chuyện muốn nhờ anh".
Vừa rồi Tần Lâm đã nghe thấy tiếng động lớn trên tầng, nhưng cùng không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Có chuyện gì cô cứ nói thẳng".
Thái Thái nói: "Vừa rồi A Nhã không cẩn thận ngã ở trên lầu, làm đổ tủ rượu, bây giờ phải đền mười triệu, anh Tần, anh có quen ông chủ của bọn họ không, có thể giúp tôi nói giảm tiền xuống một chút được không..."
Càng nói, giọng Thái Thái càng nhỏ, vô cùng ngại ngùng.
Dù gì cô ấy và Tần Lâm cũng không thân thiết lắm, lần đầu tiên ra ngoài ăn cơm cùng đã xin xỏ người ta đúng là nói không nên lời.
Tần Lâm cười nhạt: "Cô gái đó gây khó dễ cho cô như thế, so bì tị nạnh với cô từng tý một mà cô vẫn muốn giúp cô ta sao?"
Thái Thái thở dài: "Dù gì trước đây cũng là chị em cùng nhau phấn đấu, có thể giúp được thì giúp thôi, mặc dù cô ta có nhiều chỗ không phải, nhưng tôi không thể đứng nhìn cô ta tuyệt vọng như vậy được".