"Anh Tần, em cắn rơm cắn cỏ lạy anh! Em xin anh, anh tha cho em một lần này thôi, em biết lỗi rồi, sau này em sẽ thay đổi lại bản thân, không bao giờ dám huênh hoang nữa, anh Tần ơi, hu hu hu!”
Vương Vân Cương ôm lấy chân Tần Lâm, khóc lóc tỉ tê mà nói, ngoài ra cũng không quên dập đầu liên tục, máu chảy tung tóe, người nhà họ Chúc và lãnh đạo cấp cao của Y dược Văn Hòa thấy vậy mà kinh ngạc.
"Chuyện gì thế này? Sao lại thế? Vương thiếu gia rốt cuộc bị sao vậy?"
"Đúng vậy, Vương thiếu gia có thân phận như thế nào chứ, sao có thể dập dầu liên tục như vậy được, đây đúng là không thể tưởng tượng nổi mà".
"Chẳng nhẽ tên Tần Lâm kia thực sự là phú nhị đại ẩn mình à?"
Mọi người thi nhau đoán già đoán non thân phận của Tần Lâm, không ai hiểu tại sao Vương Vân Cương lại dập đầu nhận sai như vậy, nhưng có một điều có thể khẳng định đó là Vương thiếu gia hình như rất sợ Tần Lâm.
Mặt Chúc Minh đỏ ửng lên, không dám khoa tay múa chân với Vương Vân Cương, còn Vương Vân đứng bên cạnh thì xem đến nghiện, nhưng không một ai biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, chỉ một cuộc điện thoại mà có thể khiến Vương Vân Cương ngoan ngoãn thần phục Tần Lâm vậy sao?
Điều này khiến cho nhiều người hoài nghi, khó hiểu.
Chúc Minh nghiến răng nghiến lợi nói, ông ta hiểu rõ Vương Vân Cương, nhưng Tần Lâm thì ông ta không sợ.
"Tần Lâm, cậu nói đi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Tại sao con rể tôi lại dập đầu với câu!"
Tần Lâm nhún vai, mặt đầy vẻ dửng dưng.
"Anh ta dập đầu với tôi, sao tôi biết được?"
Âu Dương Diễm Diễm nói nhỏ, tức giận nhìn Tần Lâm.
"Cậu không biết? Cậu không biết thì ai biết lý do tại sao cậu ấy dập đầu trước mặt cậu chứ?"
"Mụ già chết tiết, mấy người là đồ lợn ngu, mẹ kiếp, im mồm hết cho tôi!"
Vương Vân Cương tức giận gào thét, trông anh ta như một con chó điên vậy, hai mắt đỏ như máu, nhưng vẫn không ngừng dập đầu trước mặt Tần Lâm.
Sắc mặt của tất cả mọi người của nhà họ Chúc đều vô cùng khó coi, đương nhiên là ngoại trừ Vương Vân và Chúc Linh Linh ra.
Âu Dương Diễm Diễm bị mắng một trận nhưng cũng chỉ giận mà không dám nói, bà cụ không đắc tội nổi người có thân phận như Vương thiếu gia, nhỡ may chọc giận Vương thiếu gia thì bọn họ không chịu nổi. Mặc dù tức đấy, nhưng dù sao người ta cũng là đại thiếu gia nhà họ Vương, Âu Dương Diễm Diễm cũng chỉ có thể nhịn thôi.
"Anh Tần, em dập đầu với anh, anh nói em dập đầu bao nhiêu cái thì em dập đầu bấy nhiêu cái, em làm chó cho anh cũng được, chỉ cần anh cho em một cơ hội lại làm người thôi, gâu gâu gâu!”
Vương Vân Cương bắt đầu sủa trước mặt mọi người, Chúc Tiểu Nguyệt và mọi người hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui vào, mất mặt quá đi mất.
Đại thiếu gia nhà họ Vương gì chứ, rể hiền gì chứ, đây đúng là mất mặt mà. Vốn là một buổi tiệc tiếp đón vui vẻ, bây giờ Chúc Tiểu Nguyệt lại bị đánh một trận, ngay cả Vương Vân Cương cũng khiến cô ta mất hết mặt mũi, Chúc Tiểu Nguyệt chỉ muốn chết đi cho xong.
"Ác giả ác báo, đây đều là do anh tự mình chuốc lấy, chẳng trách được ai cả! Tôi đã cho anh cơ hội nhưng anh lại không dùng, tôi muốn tha mạng cho anh nhưng anh không chịu buông tha cho tôi, cứ hùng hổ dọa người, bây giờ hối hận thì muộn rồi! Xin lỗi!"
"Cút đi..."
Tần Lâm đạp Vương Vân Cương ra, sắc mặt anh ta tái xanh, cơ thể run rẩy không ngừng.
Mấy công an bao vây xung quanh trầm giọng nói.
"Còng anh ta lại, mang đi!"
Vương Vân Cương kinh hồn bạt vía, bất an sợ hãi mà nói.
"Mấy người làm gì vậy, thả tôi ra, đừng bắt tôi".
"Bố anh dính líu đến trốn thuế, gian lận thuế, buôn lậu, rửa tiền, còn dùng tên của anh để tẩy trắng, bây giờ tòa án gọi anh đến. Mang anh ta đi!"
Lúc này, tất cả mọi người như bừng tỉnh khỏi cơn mê, hóa ra những người này không tới đây để giúp Vương Vân Cương mà để bắt anh ta đi.
Hóa ra là vậy!
Tất cả mọi người giờ mới hiểu, nhưng người này đâu có giúp đỡ Vương Vân Cương đâu, mà là người của cơ quan công an, của tòa án, Vương Vân Cương dù có thực lực đến đâu cũng không thể một tay che trời được.
Bố Vương Vân Cương chẳng phải là Vương Đại Hải, chủ tịch tập đoàn Đông Thăng sao? Trốn thuế, gian lận thuế, buôn lậu không phải tội nhỏ đâu! Hơn nữa Vương Văn Cương lần này còn là đồng lõa.
"Cô là bạn gái anh ta phải không? Đi cùng đi, chúng tôi cần cô phối hợp điều tra".
Người của cơ quan công an còng Chúc Tiểu Nguyệt mặt mày đầy máu, hoảng loạn bất an lại.
"Đừng! Tôi không quen anh ta! Tôi không quen anh ta, mấy người bắt lầm người rồi, buông tôi ra, tôi không quen anh ta".
Chúc Tiểu Nguyệt khóc lóc nói, trái tim run rẩy, ánh mắt đầy kích động, tay không biết nên đặt ở đâu, khiến cho tất cả người nhà họ Chúc đều xót xa, đây chẳng phải muốn kéo nhà họ Chúc bọn họ xuống nước sao?
Tập đoàn Đông Thăng có vẻ như tèo thật rồi.
Tất cả mọi người đều không khỏi nghĩ đến điều này, Vương Đại Hải bị bắt, Vương Vân Cương cũng dính líu đến, liên luỵ cả Chúc Tiểu Nguyệt, nhà họ Chúc rơi vào thế khó, tất cả mọi người đều không ngừng lắc đầu, buổi tiệc chào đón theo phong cách mới này không ngờ không hề vui vẻ mà Chúc Tiểu Nguyệt và Vương Vân Cương đều bị bắt đi, sắc mặt bọn họ ai ai cũng khó coi.
"Bố, bố cứu con! Con không liên quan đến anh ta, bố, bố!"
Chúc Tiểu Nguyệt gào thét khản cả cổ, nhưng căn bản chẳng làm được gì, công an không quan tâm đến, cứ đưa cô ta đi.
Tim Chúc Minh như bị dao cứa, sắc mặt ảm đạm, bữa tiệc lần này lại trở thành nỗi sỉ nhục lớn nhất cuộc đời ông ta.
Rể hiền biến thành tội phạm, con gái cũng bị bắt đi, con gái đáng nhẽ phải được đón tiếp chào mừng nhưng lại xảy ra chuyện lớn. Người nhà họ Chúc, đặc biệt là Chúc Minh đều mất hết mặt mũi. Trong bữa tiệc này toàn là bạn bè họ hàng thân thiết, còn có quản lý cấp cao của Y dược Văn Hòa, tất cả đều xem Chúc Minh thành trò cười.
Chúc Minh tức đến mức muốn bùng nổ, nhưng ông ta bây giờ không lo được nhiều chuyện đến thế, trước tiên phải mau chóng cứu con gái đã.
Đúng rồi, Tần Lâm!
Chuyện này nhất định có liên quan đến Tần Lâm, Tần Lâm nhất định có thể cứu được Chúc Tiểu Nguyệt!
Chúc Minh nhìn Tần Lâm.
"Tần Lâm, chuyện này do cậu làm phải không? Cậu nói đi, có phải do cậu không? Cậu mau cứu Tiểu Nguyệt đi, nó còn trẻ, nó không thể bị bắt đi được".
Tần Lâm bình tĩnh nói.
"Chuyện này thì liên quan gì đến tôi? Mấy người tìm sai người rồi! Cô ta là bạn gái của Vương đại thiếu gia, tôi chỉ là người ngoài, còn chả phải là con rể nhà họ Chúc".
Âu Dương Diễm Diễm tức giận nhìn Tần Lâm,
"Chuyện này đều là lỗi của cậu, nếu không phải tại cậu thì tại sao công an lại đến? Nếu không phải tại cậu thì sao Tiểu Nguyệt lại bị bắt đi? Cậu mau lên đi, tí nữa người ta đi xa mất, Tiểu Nguyệt là người tốt, du học mấy năm, vừa mới về người đã bị bắt đi thì sẽ trở thành nỗi ô nhục của cả đời con bé".
Chúc Tam Đao nghiêm túc nói.
"Tần Lâm, cậu mau nói với công an, bảo họ bắt sai người rồi, mau thả Tiểu Nguyệt ra".
Ánh mắt của Tần Lâm lộ ra vẻ lạnh lẽo.
"Mấy người là cái thá gì? Đây là chuyện của nhà họ Chúc mấy người liên quan gì đến tôi? Cho dù có là vì tôi thì cũng là do mấy người dẫm lên mặt mũi tôi mà? Khi bọn họ đạp lên đầu tôi và Linh Linh thì mấy người làm gì? Bây giờ lại chạy ra càm ràm, nếu như không vì ông lớn tuổi thì tôi đã tát chết ông rồi. Lúc trước tôi không nên cứu ông, ông là cái đồ già mà không chết. Là ông đuổi tôi và Linh Linh đi, nhà họ Chúc mấy người không còn chỗ dung thân cho Linh Linh, bây giờ lại cầu cứu tôi? Không có cửa đâu!"