Kha Lâm Tư Lặc đã sống qua nghìn năm lịch sử, cho nên ông ta biết rất rõ Hoa Hạ là nơi đáng sợ như thế nào, mấy nghìn năm nay đều có kẻ mạnh, đây là một nền văn minh không bao giờ thiếu anh hùng!
Thực lực của Tần Trì mạnh như vậy, vậy mà vẫn luôn giữ bí mật, nếu không thì làm sao ông ta lại có thể đem vợ bỏ trốn bốn ngày bốn đêm để làm hao đi thể lực của Tần Trì rồi sau đó mới quyết tâm phân cao thấp với ông cơ chứ?
Cho dù như vậy, nếu không có Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam nhập cuộc thì ông ta với Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử vẫn không thể đánh bại được Tần Trì.
Vào thời khắc nguy cấp, mặc dù cả hai đã ra tay cứu Kha Lâm Tư Lặc nhưng sự xuất hiện của Tần Lâm lại làm cho Tần Trì trốn thoát.
Nhưng thực lực của Tần Trì vẫn không thể phủ nhận được, đó là sự tồn tại rõ rệt nhất mà Kha Lâm Tư Lặc chứng kiến bao nhiêu năm qua.
Trong mắt Kha Lâm Tư Lặc, không ai có thể đánh bại được Tần Trì, nghe nói Tây phương ma huyết trong truyền thuyết có thể, nhưng vẫn chưa có ai biết đến sự tồn tại của Tây phương ma huyết.
Bốn người bọn họ đấu với Tần Trì nhưng vẫn không thể nắm chắc phần thắng, nhưng Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam vẫn cứ khinh địch như vậy, sau mấy lần chiến đấu thì cuối cùng bọn chúng cũng nhận ra được Tần Trì đáng sợ đến mức nào, nhưng bây giờ có nói gì nữa cũng đã muộn rồi.
Thoạt nhìn bọn họ có thể có cơ hội, nhưng Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam đã làm mất đi cơ hội đó, nếu như dốc toàn lực thì bọn họ có thể có cơ hội giáng cho Tần Trì một đòn chí mạng, nhưng hai tên này cứ xem thường Tần Trì.
Cho dù có là kẻ mạnh nhất thiên hạ thì cũng không dám khinh thường Tần Trì.
“Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp Tần Trì rồi”.
Sắc mặt Bàng Ba Địch tái nhợt, nhưng việc liều mạng với Tần Trì lúc này là không thực tế, bởi vì chính gã và Tác Lạc Nam đều đang bị trọng thương, thực lực của cả hai tổn hại nghiêm trọng, đương nhiên cả hai đều không thể đấu với một được.
Tần Trì bước đi nhàn nhã, giống như đang đi dạo ngắm hoa, tiếp tục tiến đến gần hai người, bọn chúng vốn tưởng Tần Trì là một tên yếu ớt, nhưng bây giờ chính chúng mới là thứ bị người khác thích làm gì tùy ý, đây mới chính là nỗi phiền muộn của Bàng Ba Địch.
"Tại sao anh không nói sớm hơn, Kha Lâm Tư Lặc, tôi hận anh đến chết đi sống lại!"
Bàng Ba Địch gầm lên.
Nói sớm? Nói sớm cậu có tin không? Ngay cả Đông phương chí tà vô địch thiên hạ cậu cũng không coi ra gì, cho dù tôi có nói bao nhiêu với cậu thì cũng có ích gì chứ?
Song, Tần Trì đã lao tới trước mặt gã với sức mạnh bất khả chiến bại, Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử muốn cứu gã nhưng vô ích, Bàng Ba Địch bị Tần Trì đấm thẳng vào mặt, con ngươi như muốn nhảy ra ngoài, Bàng Ba Địch hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, sau đó ngã nhào xuống đất.
Tác Lạc Nam hít sâu một hơi, nhưng còn chưa kịp ra tay thì Tần Trì đã dùng chiêu Hồi mã thương đá thẳng vào ngực trái hắn.
Lục phủ ngũ tạng như vỡ nát, nỗi tuyệt vọng trong lòng Tác Lạc Nam không sao nói thành lời.
Lúc này hai người đều không hề nhận ra Tần Trì đáng sợ đến mức nào, người đàn ông như Thần này lại có thể khiến cho đội trưởng Kha Lâm đối xử như vậy, quả thật là có nguyên do của nó, nhưng lại không thể thay đổi được kết quả.
Từ sự kiêu ngạo và bất khuất ban đầu cho đến nỗi sợ hãi và tuyệt vọng sau này, sự thật đã chứng minh rằng Tần Trì thực sự vô địch.
Sắc mặt Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử có chút thay đổi, tuy từ đầu đến cuối cả bà ta và Kha Lâm Tư Lặc đều không dừng tay, Tần Trì vừa đánh vừa rút cũng không để cho bọn họ có cơ hội ra tay, cộng thêm việc lại còn gọi thêm hai tên yếu ớt này đến nữa, Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam luôn luôn đánh giá thấp kẻ thù, cuối cùng chúng cũng đã mất mạng vì điều đó.
Tất cả đều là báo ứng!
Không ai có thể tưởng tượng được Tần Trì lại ngang ngược như vậy, ngay cả Tần Lâm bên cạnh cũng kinh ngạc, ông già nhà mình cũng đáng sợ quá rồi đó?
Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam đều đã ngã xuống, hơn nữa phía bên này cũng không chịu yếu thế, Tần Lâm vung kiếm chém, càng lúc càng có nhiều tên người rừng ngã xuống, trong mắt anh rừng rực chiến ý!
Đối với Long Luân Tư Lặc mà nói, binh thua như núi lở, giờ đây Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam đều đã chết, ánh mắt của hắn cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Mặc dù Long Luân Tư Lặc không quá quan tâm đến Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam, nhưng dù gì hắn cũng là bạn của hai người đó, hơn nữa bọn họ còn là người cùng chủng tộc, là người Tam Tinh thì nên giúp đỡ lẫn nhau.
Lúc này đây, người chết như ngọn đèn tắt, cho dù có thêm thù hận thì cũng sẽ tan thành mây khói mà thôi.
Long Luân Tư Lặc đang rất lo lắng cho tình hình của bọn họ lúc này, có vẻ như đội trưởng Kha Lâm và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử sẽ không kiên trì được quá lâu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có khi bọn họ sẽ bị Tần Lâm và Tần Trì đánh chết tại đây mất.
Ngay lúc này Long Luân Tư Lặc đã bắt đầu có ý định rút lui rồi, dù gì tục ngữ cũng có câu, giữ lại núi xanh thì lo gì không có củi đốt.
Bây giờ nếu tất cả bọn họ đều chết ở đây thì người Tam Tinh sẽ hoàn toàn sụp đổ, và bọn họ sẽ gần như không thể hoàn thành công cuộc thôn tính trái đất được.
Cần phải quyết đoán vào lúc này!
"Đội trưởng Kha Lâm, mau đi đi! Chậm trễ sẽ sinh biến đấy!"
Long Luân Tư Lặc nghiến răng nghiến lợi nói, tuy hắn không cam tâm, nơi đây còn là ngôi nhà của hắn hàng ngàn năm qua, nhưng giờ phút này đã bị bọn họ phá hủy, hắn phải nhìn từng người con người cháu của mình ngã xuống, điều này thật khiến cho Long Luân Tư Lặc không khỏi sôi máu.
Nhưng còn sống vẫn quan trọng hơn tất cả, huống chi hắn cũng đã không còn phải xót thương gì cho con cháu nữa rồi, chỉ có những người Tam Tinh thật sự mới xứng làm con cháu của hắn.
Bảy người con trai mới là điều mà hắn quan tâm nhất.
Bởi vì chỉ có bọn họ mới được thừa hưởng thể chất và thực lực của người Tam Tinh, những kẻ còn lại trong mắt hắn mà nói chẳng qua chỉ là vật thử nghiệm mà thôi, hoàn toàn không đáng để nhắc đến.
Kha Lâm Tư Lặc và Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử cũng vô cùng lo lắng, phải chứng kiến Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam lần lượt ngã xuống, đến cả bọn họ cũng không còn thời gian để chần chừ, nhất định phải đưa ra quyết định cuối cùng.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
Bọn họ chạy trốn hoàn toàn là vì sự tiếp nối sau này của người Tam Tinh, bọn họ không thể cảm thấy mình thất bại được.
Ngay lúc này, cho dù Kha Lâm Tư Lặc có giận thêm đi nữa thì cũng tan biến hết cả, phải chịu được khổ thì mới đứng ở chỗ người khác không đứng được, bao nhiêu năm trôi qua như thế, đương nhiên ông ta hiểu rõ đạo lý này.
Tất cả mọi thứ đều do Tần Trì và Tần Lâm quá mạnh, bọn họ hoàn toàn không có sức đánh trả, đây sẽ vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng ông ta.
Đối với những người Tam Tinh mà nói, đây tuyệt đối sẽ không là dấu chấm hết!
“Đi mau!”
Kha Lâm Tư Lặc gầm lên, sau đó liền theo Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử nhanh chóng chạy ra ngoài, tiếp đến càng lúc càng có nhiều tên người rừng thế vào vị trí để nghênh đón Tần Trì.
Mặc dù biết bọn họ sẽ chạy vào lúc này, nhưng Tần Lâm và Tần Trì cũng không còn cách nào khác, bọn họ chỉ đành từng bước giết tận, bởi đám người rừng này không phải là là những kẻ tầm thường.
Những tên này hầu như đều có sức mạnh tương đương với võ sĩ thần thánh của tòa thánh, cho nên Tần Lâm vô cùng cẩn thận, đám người này dám liều mạng để bảo vệ cho người Tam Tinh, đây là điều mà anh không thể ngờ tới.
"Đám ma quỷ chết tiệt này!"
“Tất cả đều vì Thần!”
“Giết!”
Tất cả đám
Tần Lâm nhanh chóng đuổi theo, cho dù Long Nhất và đám người kia muốn rời đi thì anh cũng sẽ không bao giờ để cho đối phương có cơ hội, lúc này nhất định phải đánh hết mình mới được.
Người Tam Tinh là mối đe dọa lớn đối với nền văn minh của trái đất, vì vậy anh không được có chút xót thương nào.
Đối xử tốt với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình, đó là một điều rất nguy hiểm, nếu một ngày nào đó vì lòng tốt của mình mà bọn họ hoặc thậm chí toàn bộ nền văn minh nhân loại trên trái đất sẽ phải gánh chịu những tổn thương chưa từng có, thậm chí là bị hủy diệt, thì đó sẽ là điều hối tiếc nhất của cuộc đời Tần Lâm.
Ai cũng biết không có đúng sai trong trận chiến này, nhưng nhất định phải đổ máu hy sinh.
Hai bố con Tần Lâm nhìn nhau, có lẽ đám người rừng này vô tội, chúng cũng chỉ là con rối của người Tam Tinh mà thôi, nhưng bọn chúng buộc phải chịu trách nhiệm với tất cả.
Phải giết sạch đám người rừng này!
Đám người Long Nhất hoàn toàn bị Tần Trì làm cho rối bời, vậy nên mới không có thời gian để quan tâm đến đám người rừng.
Long Luân Tư Lặc muốn ra tay cứu nhưng đã quá muộn, nếu cứ tiếp tục chần chừ thì hắn cũng sẽ chết ở đây.
“Đi theo ta!”
Long Luân Tư Lặc nhanh chóng đi vào sâu trong hang và chui vào một khoang khuất, đây chính là lối thoát mà hắn đã chuẩn bị cho mình từ lâu.
Khi quay đầu nhìn lại, ánh mắt Long Luân Tư Lặc thoáng qua vẻ đau buồn, bảy người con trai ở trước mắt sẽ chết sau lưng hắn, bởi vì chúng không thể nào rút lui được.
Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, với thân phận là một người Tam Tinh, hắn phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, cái chết của Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam càng làm cho tim của Long Luân Tư Lặc thêm đau nhói.
Cả ba còn chưa kịp giải thích thì đã nhanh chóng nhảy xuống hầm bí mật, sau đó chui vào vực sâu dưới thác nước rồi bỏ trốn.
Ngay lúc này, Long Nhất cùng những người khác vẫn đang liều mạng để đối phó với Tần Lâm, cuối cùng đều bị hai cha con anh giết chết, tất cả đều ngã trong vũng máu.
"Thôi bỏ đi, đừng đuổi theo nữa”.
Tần Lâm muốn đuổi theo nhưng lại bị bố ngăn lại.
"Chúng đã trốn thoát rồi, bảy người này chính là con trai của người Tam Tinh kia, và cũng là tâm phúc của hắn, lần này người Tam Tinh trên đảo Alpha đã bị đánh bại hoàn toàn, cho dù có người sống sót thì chắc cũng không phải nhân vật lợi hại gì cho cam”.
Tần Trì nói.
"Chắc chúng ta đã chọc giận những thổ dân đã giết hai người Tam Tinh này rồi, lần này không thể giết tận thì cũng là một điều đáng tiếc lớn”.
Tần Lâm gật đầu nói.
"Những người này đều không phải kẻ tầm thường, chúng bỏ chạy nhưng chắc chắn sau này sẽ trở thành hậu họa khôn lường của chúng ta, nhưng bây giờ vật tổ tận thế đã nằm trong tay con rồi, chúng sẽ không thể gây ra bất kỳ sóng gió nào nữa. Đây mới chính là điều cốt lõi. Còn về việc có cao thủ người Tam Tinh nào trên trái đất hay không thì bố cũng không biết được. Nhưng chắc chắn chúng sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, ban đầu chúng đã liên thủ với người Atlantis, bây giờ có lẽ Atlantis cũng là chỗ dựa duy nhất của chúng, sau này chúng ta ắt sẽ gặp thôi”.
Tần Trì tỏ vẻ nghiêm nghị.
"Chỉ cần vật tổ tận thế nằm trong tay chúng ta thì chẳng sợ chúng không tìm tới. Trước mắt chúng ta hãy trở về Hoa Hạ, còn có rất nhiều việc không đơn giản như chúng ta tưởng tượng, người Tam Tinh chỉ là một trong những thế lực mà chúng ta cần phải đối mặt mà thôi, có khi chúng ta còn phải đối mặt với cả thế giới nữa kìa”.
Tần Trì nhìn sang Tần Lâm, biểu cảm trong mắt anh khá phức tạp, bố anh đúng là hiểu biết nhiều hơn những gì anh tưởng tượng, hơn nữa lần đấu với người Tam Tinh này cũng coi như đã xóa bỏ ân oán hận thù trong lòng bọn họ.
Bây giờ người Tam Tinh đã rời khỏi Hoa Hạ, vậy chắc mọi chuyện sẽ im ắng một thời gian.
Nhưng tương lai e rằng sẽ không bình yên như vậy.
Ngay sau khi vật tổ tận thế xuất hiện, cả thế giới dường như đã bắt đầu náo loạn.