Thấy anh Báo đến, Vương Khôn sợ đến mức ngây người ra.
Lúc nãy Tần Lâm đã nện anh ta một trận tơi bời rồi, nếu như anh Báo ra tay chắc chắn sẽ đánh mạnh hơn!
Anh Báo cười khẩy: “Số tiền cỏn con mà anh đưa không đủ chi một bữa karaoke của tôi, anh còn dám nhắc tiền với tôi sao?”
Nói xong anh Báo túm lấy Vương Khôn, đập cái gạt tàn vào đầu anh ta!
Tần Lâm đánh Vương Khôn nhưng vẫn giữ chút thể diện cho anh ta, dù sao cũng dựa vào gương mặt để kiếm tiền, vì thế Tần Lâm không đánh vào mặt anh ta.
Có điều anh Báo thì khác, hắn mặc kệ anh có phải là người nổi tiếng hay không, đánh chết anh cũng chẳng sao.
Đập vài cái khiến đầu Vương Khôn toàn là máu!
Vương Khôn hét rống lên, không thể nào trốn tránh được.
Đột nhiên anh ta hét lên.
“Đừng đánh nữa! Bố nuôi tôi là Chu Cách!”
Anh Báo đang đánh đột nhiên nghe thấy câu nói này, hắn hơi sững sờ, sau đó cau mày lại.
“Bố nuôi anh là Chu Cách? Minh tinh võ thuật quốc tế Chu Cách sao?”
Không ai là không biết danh tiếng của Chu Cách, năm nay ông ta hơn năm mươi tuổi, đang trong giai đoạn đỉnh cao của sự nghiệp, có quan hệ rộng rãi trong giới bất chính và chân chính.
Chẳng trách tên Vương Khôn này lại có lai lịch như thế, thì ra là nhờ Chu Cách chống lưng sao?
Anh Báo không dám ra tay nữa, Chu Cách là nhân vật có quyền thế, ngộ nhỡ ông ta muốn báo thù, chẳng phải sẽ liên lụy đến anh Tần sao?
Anh Báo nhìn Tần Lâm, ánh mắt như thể đang xin ý kiến vậy.
Tần Lâm cười nhạt rồi nói.
“Chu Cách đúng không, được, tôi hỏi ông ta”.
Nói xong, Tần Lâm lấy điện thoại ra gọi cho Chu Cách.
Thấy Tần Lâm gọi điện cho Chu Cách, Vương Khôn sững sờ, hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“Đừng giả vờ giả vịt nữa, ở đây không có tín hiệu, anh gọi cho ai chứ?”
Tần Lâm cười khẩy, không để ý đến anh ta.
Điện thoại bình thường của bọn họ đương nhiên là không có tín hiệu, nhưng điện thoại của Tần Lâm do tập đoàn Long Vân đặc biệt sản xuất, có công nghệ đi trước mười năm, có thể giống với bọn họ sao?
Tút tút tút......
Sau khi điện thoại đổ vài tiếng chuông thì có người bắt máy.
“Cậu Tần? Tôi là Chu Cách!”
Nghe thấy tiếng thở hổn hển của Chu Cách, Tần Lâm hỏi: “Sao thế, ông đang bận à?”
Chu Cách gật đầu: “Tôi đang đóng phim, có điều tôi bảo đoàn phim dừng lại rồi, cậu Tần nói đi”.
Đoàn làm phim khá tốn nhân lực vật lực, nhưng Tần Lâm gọi điện đến Chu Cách lập tức yêu cầu mọi người dừng công việc, nghe điện thoại của anh quan trọng hơn đóng phim.
Tần Lâm nói: “Tôi gặp một người, anh ta bảo mình là con trai nuôi của ông”.
Nghe thấy giọng điệu của Tần Lâm có chút bực bội, Chu Cách lập tức cảnh giác, ông ta là người từng trải, nên biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của Tần Lâm nhưng ông cũng biết có người đắc tội với anh.
“Cậu Tần, tôi đã lăn lộn trong giới giải trí từng ấy năm rồi, rất nhiều con trai nuôi, con gái nuôi, nhiều lúc cũng chỉ là góp vui lấy lệ, chắc cậu cũng hiểu”.
Chu Cách vội phân rạch ròi quan hệ trước đã, nói rõ quan điểm của bản thân để tránh bị liên lụy bởi một vài thành phần não tàn.
Tần Lâm đương nhiên biết điều đó, anh cười rồi lạnh lùng nói.
“Ở đây có người tên là Vương Khôn, bị tôi đánh cho một trận rồi, bây giờ lôi ông ra”.
Nói xong Tần Lâm ấn vào nút rảnh tay.
Đặt điện thoại trên bàn cà phê.
Đầu giây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Chu Cách.
“Vương Khôn? Tên nhãi ranh này! Cậu Tần, từ hôm nay trở đi, cậu ta không còn là con trai nuôi của tôi nữa, cậu muốn đánh thì đánh, nếu như cậu chê mệt thì tôi gọi người đến đánh hộ, chỗ tôi toàn là người đóng vai võ phụ”.
Lời nói của Chu Cách khiến mặt Vương Khôn biến sắc.
“Bố nuôi! Bố nói gì vậy chứ! Con là Vương Khôn đây!”
Vương Khôn hét lên, anh ta thực sự không dám tin, bố nuôi lại nói những lời này!
Nghe thấy giọng nói của Vương Khôn, Chu Cách càng nổi giận.
“Cái thứ khốn nạn này! Đến cậu Tần mà mày cũng dám đắc tội! Một mình mày chết đừng có kéo theo tao! Từ nay mày với tao không có bất cứ quan hệ gì hết, sau này mày còn dám ở bên ngoài nói mày là con trai nuôi của tao thì đừng trách tao không khách khí!”
Nói xong Chu Cách liền thẳng thừng cúp máy.
Tần Lâm cầm lấy điện thoại đặt trong túi rồi nói với anh Báo.
“Nghe rõ chưa, bây giờ anh ta không phải là con trai nuôi của Chu Cách nữa, đánh đi”.
Anh Báo cười hi hi: “Được thôi!”
Nói xong anh Báo tiếp tục ra tay!
Tần Lâm nhìn hai người con gái hôn mê chưa tỉnh ở trên ghế sô pha, anh lại gần, cầm hai cây kim bạc lần lượt chọc vào huyệt đơn tuệ của từng người.
Tầm chục giây sau, Vương Ngọc và Linh Linh tỉnh dậy.
Nhìn thấy Tần Lâm và Trần Khả Nhi, hai người lập tức òa khóc, lao vào lòng Trần Khả Nhi.
“Hu hu……”
Vương Ngọc vẫn còn nhớ đôi chút về chuyện say rượu lúc nãy, cô ta nhớ cái cảm giác bị anh Mã đó đè lên người, xé quần áo, may mà Trần Khả Nhi gọi Tần Lâm đến giúp đỡ, nếu không hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.
“Khả Nhi cảm ơn cô, trước đây tôi đối xử như thế với cô mà cô không ghi thù cũ, tôi thật là……”
Vương Ngọc lộ vẻ mặt áy náy, lúc này lời cảm ơn và xin lỗi đầu xuất phát từ trái tim.
Trần Khả Nhi vỗ vai cô ta rồi nói: “Không sao, mọi người an toàn là được rồi!”
Vương Ngọc gật đầu nói: “Khả Nhi, sau này cô là chị em tốt nhất của tôi, tôi sẽ luôn nhớ đến cô!”
Trần Khả Nhi cười, đúng là không đánh thì không quen nhau, không ngờ lại vô tình trở thành chị em tốt với Vương Ngọc.
Mấy người bọn họ rời khỏi quán bar, chuyện còn lại giao cho anh Báo xử lý.
Đương nhiên Tần Lâm cũng không để anh Báo giúp đỡ tốn công vô ích, anh gọi điện thoại cho ông chủ Bùi.
“Cậu Tần, tôi là Bùi Lương! Cậu có gì căn dặn thế!”
Tần Lâm nói: “Cũng không có chuyện gì, anh Báo - thuộc hạ của ông biểu hiện không tồi, rất đáng tin, đúng là ông đã dạy bảo đến nơi đến chốn”.
Nghe thấy Tần Lâm khen như thế, ông chủ Bùi thấy vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc.
“Ha ha, cậu Tần khách khí rồi, có chuyện gì cậu cứ căn dặn cậu ta, có thể nhận được sự khen ngợi của cậu là phúc của tên đó, khi nào về tôi sẽ đề bạt cậu ta!”
“Ừm, được, cứ vậy đi”.
Tần Lâm cúp máy.
Mặc dù Bùi Lương tùy tiện nhưng cũng rất thông minh, Tần Lâm gọi điện thoại như thế ông ta liền đoán ra được là anh Báo làm việc cho Tần Lâm, khiến anh khá hài lòng.
Anh Báo đứng bên cạnh nghe thấy thế vô cùng kích động, cảm ơn liên tục.
Xem ra sau này phải làm nhiều việc cho anh Tần rồi, một câu nói của anh còn có ích hơn mấy lần lập công của hắn.
Sau khi đưa chị em Trần Khả Nhi về, Tần Lâm về thẳng Đông Hải, lúc trở về anh nhận được tin nhắn Zalo của Vương Đông Tuyết, mặc dù chỉ là lời hỏi thăm bình thường nhưng anh vẫn chuẩn bị đi một chuyến.
Vương Đông Tuyết gửi định vị cho Tần Lâm, anh mở ra xem, thì ra lại là thôn Liên Hoa.
Trước đây bọn họ ở thôn Liên Hoa sau đó dỡ bỏ nhà nên chuyển lên thành phố, hình như bây giờ chỗ đó đã trở thành một bãi đất bằng phẳng, không biết sao lại đến đấy, lẽ nào xảy ra chuyện?
Tần Lâm đến thôn Liên Hoa, nhìn thấy cả nhà Vương Đông Tuyết, lúc này Vương Đông Tuyết đang hí hoáy sử dụng máy cày, bên trên có vài quả dưa hấu.
“Anh Tần, anh đến rồi!”
Tần Lâm nhìn một mảnh đất toàn dưa hấu, thấy hơi tò mò.
“Chú Vương lại làm ruộng sao?”
Trước đây bọn họ kiếm sống bằng nghề nông, nhưng sau này phá dỡ chuyển nhà, không có đất trồng nữa.
Từ Quyên, mẹ của Vương Đông Tuyết nói: “Đúng vậy, chú Vương cháu không thích đi làm công nhân mà chỉ thích làm ruộng thôi, nhà dì thuê một mảnh đất, trồng ít dưa hấu, bây giờ đang thu hoạch”.
Tần Lâm cười, mặc dù bây giờ thu nhập của Vương Đông Tuyết cũng không thấp, nhưng bố mẹ cô lại không quen cảnh nhàn rỗi, thích trồng trọt kiếm tiền, cuộc sống lam lũ như thế này không có gì đáng chê trách cả.
“Được, để cháu giúp”.
Tần Lâm xắn tay áo, đến giúp đỡ họ.
Từ Quyên mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy dáng vẻ của Tần Lâm, bà ấy ngày càng thích anh.
- ----------------------