Câu nói của Mã Lương Điền khiến tay chân Triệu Tinh Ngu mềm nhũn ra, ngay lập tức ngồi phịch xuống ghế.
Mã Lương Điền không hề nói đùa, những gì ông ấy nói trước mặt mọi người đều có trọng lượng.
Ngay cả Chu Cách cũng phải nể Mã Lương Điền ba phần, chứ đừng nói đến một nhân vật nhỏ bé như Triệu Tinh Ngu.
“Tổng... giám đốc Mã...”
Sắc mặt Triệu Tinh Ngu xám xịt lại, biết mình hôm nay đã gặp phải cây cổ thụ rồi, e rằng rất khó để thoát thân an toàn, rốt cuộc thì người thanh niên họ Tần này có quan hệ như thế nào chứ?
Nhìn thấy Triệu Tinh Ngu sắc mặt tái nhợt, Tần Lâm liền cười nhạt.
“Bây giờ tôi nói công ty các người phải đóng cửa, có tin chưa hả?”
“Tôi tin...”
Triệu Tinh Ngu suýt khóc, chuyện đã đến nước này còn không tin nữa sao? Đang có rất nhiều ông lớn ở đây, hắc đạo bạch đạo đều đủ cả, chỉ cần bọn họ nói một câu cũng đủ để công ty của ông ta toi đời.
Hơn nữa, một khi công ty đã không còn thì Triệu Tinh Ngu cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, chỉ với Lôi Hồng và Đoàn Bảo Đông, liệu ông ta có thể sống sót quay về hay không còn chưa biết chắc.
Bạn bè của ông ta lại vô cùng thực tế, một khi không còn công ty thì Triệu Tinh Ngu cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, không ai có thể giúp được ông ta.
Tần Lâm cầm bút trong tay, nhẹ nhàng gõ vào bản hợp đồng trên bàn làm việc rồi hỏi.
“Bản hợp đồng này, còn cần ký không?”
Triệu Tinh Ngu vội vàng lắc đầu: “Không không không, không ký nữa, chúng tôi và Tô Văn Kỳ sẽ chấm dứt hợp đồng theo cách bình thường, hai bên đều không nợ nhau!”
Chuyện đã như thế này rồi, Triệu Tinh Ngu làm gì còn tư cách để ra điều kiện hợp đồng chứ, nên chỉ có thể bỏ đi một củ khoai lang nóng bỏng tay như Tô Văn Kỳ.
Tần Lâm cười nhạt: “Cũng không tốt lắm nhỉ? Dù sao hai bên cũng đã làm việc cùng nhau, nếu vi phạm hợp đồng, thì nhất định phải bồi thường một chút”.
Triệu Tinh Ngu không dám đòi bồi thường, đành đứng dậy kính cẩn nói.
“Không cần, không cần bồi thường, hai bên chỉ thương lượng chấm dứt hợp đồng, không cần phải bồi thường gì cả”.
Tần Lâm nghe thấy vậy liền cười nhạt: “Chắc ông hiểu lầm rồi, việc tôi nói bồi thường, chính là bồi thường cho Tô Văn Kỳ”.
“Tô Văn Kỳ ở công ty các người nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, các người chấm dứt hợp đồng mà không bồi thường chút nào thì cũng không được tốt lắm nhỉ?”
Sắc mặt Triệu Tinh Ngu đột nhiên thay đổi, sau đó nghiến răng nghiến lợi, ông ta biết rằng hôm nay gặp phải thứ dữ rồi, nếu không bồi thường thì cũng sẽ không xong mất.
“Cậu xem, bao nhiêu thì được đây?”
Tần Lâm nói: “Ông tự tính thử đi”.
Triệu Tinh Ngu siết chặt nắm tay lại, do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Với tiềm lực tài chính của công ty chúng tôi, nhiều nhất có thể bỏ ra ba trăm triệu, cũng xin cậu Tần đây giơ cao đánh khẽ, cho tôi một con đường sống!”
Ba trăm triệu sao, cơ bản nó là toàn bộ vốn lưu động của công ty Tinh Ngu, nếu muốn nhiều hơn nữa thì phải bán bất động sản và cả nghệ sĩ nữa.
Tần Lâm gật đầu: “Được”.
Nói xong, Tần Lâm đứng dậy, ánh mắt quét qua một lượt những người đang có mặt ở đây.
Ánh mắt lạnh lùng khiến ai cũng phải rùng mình.
Sau đó, anh từng bước từng bước tiến đến chỗ Vương Tuệ Tuệ, lúc này sắc mặt có hơi khó coi, cô ta còn tưởng rằng Tô Văn Kỳ sắp rớt đài rồi, nhưng sau đó lại có thể trở mình được.
Làm thế nào Tô Văn Kỳ có thể quen với nhiều nhân vật lớn như vậy được chứ!
Nếu cô có mối quan hệ như vậy, tại sao lại không thể hiện ra, sớm biết cô lợi hại như thế thì có ai dám động vào đâu chứ?
Tần Lâm bước đến chỗ Vương Tuệ Tuệ, sau đó nhìn cô ta với vẻ trịch thượng.
“Cô nói nhiều thật đấy”.
Vương Tuệ Tuệ nghiến răng, ngẩng đầu lên và nói.
“Đừng nghĩ rằng có chút quan hệ là ngon lắm...”
Vương Tuệ Tuệ còn chưa kịp nói xong thì một cái bạt tai đã giáng xuống.
Một tiếng ‘bốp’ vang lên!
Trên mặt Vương Tuệ Tuệ hằn rõ dấu vân tay, hơn nữa, cằm cô ta còn bị vẹo sang một bên.
Cô ta vốn dĩ đã đi phẫu thuật thẩm mỹ mặt, làm những loại dịch vụ cao cấp nhất, vô cùng đắt đỏ, bình thường rất hiếm khi có gì đó làm cằm cô ta bị vẹo.
Nhưng Tần Lâm là ai chứ? Tần Lâm chính là thần y.
Nhìn qua cũng đủ để biết Vương Tuệ Tuệ đã phẫu thuật thẩm mỹ, hơn nữa, cú tát vừa rồi vô cùng đúng chỗ, vừa hay khiến cằm của cô ta vẹo qua một bên.
Hơn nữa còn không thể chỉnh lại được, nó sẽ vẹo mãi như thế.
Cái tát của Tần Lâm, không phải ai cũng có thể giúp cô ta chỉnh lại được.
Nếu miệng mồm của người phụ nữ này đã rẻ tiền như vậy thì cứ để vẹo như thế lại hay.
Vương Tuệ Tuệ sững sờ, tuy vô cùng đau đớn và tức giận khi bị ăn một cái tát vào mặt, nhưng cô ta lại cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình có gì đó không đúng.
Chuyện gì vậy?
Vương Tuệ Tuệ đưa tay sờ mặt, đột nhiên sắc mặt thay đổi ngay lập tức, cằm bị vẹo rồi!
Cô ta vội vàng lấy điện thoại ra soi, sau đó trừng mắt, vừa định mở miệng ra nói, bỗng vừa mở mồm thì nước dãi lại chảy ra khiến cho cô ta hết sức xấu hổ.
Tần Lâm cũng không nán lại lâu, ngay lập tức đứng dậy đưa mọi người rời khỏi.
Sau khi Tần Lâm rời đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều bất giác sờ quần áo của mình, cả người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nhưng người xuất hiện ngày hôm nay đều là những nhân vật máu mặt, ai nấy cũng là người có sức ảnh hưởng lớn.
Những người bọn họ đều là những thành viên cốt lõi của công ty và có cả cổ phần, một khi công ty phá sản, thì bọn họ cũng sẽ mất đi chén cơm.
Vậy nên, bọn họ cũng giống hệt như việc sống sót sau tai nạn, chỉ đành bại liệt ngồi trên ghế.
Sau khi Tần Lâm rời đi, bỗng toàn bộ văn phòng im bặt lại, không có ai lên tiếng, mọi người cũng không biết nói gì, cả đám người vốn dĩ đang vui mừng vì đã đuổi được Tô Văn Kỳ ra ngoài, lại còn nâng đỡ được Thiên Hậu mới.
Kết quả hiện tại thì sao, có lẽ bọn họ đã nghĩ quá nhiều rồi, chống lưng của Tô Văn Kỳ quá mạnh, đơn giản là bọn họ không hề có khả năng phản kháng.
Triệu Tinh Ngu lấy điện thoại ra và gọi vào số Tô Văn Kỳ.
Một lúc sau, cô đã bắt máy.
“Văn Kỳ à, ha ha, tôi là Lão Triệu, vừa rồi thái độ của tôi với cô không được tốt lắm, hay là chúng ta hãy ngồi lại thương lượng với nhau đi, cô mau quay về đây, tôi hứa sẽ cho cô một kết quả khiến cô hài lòng”.
Tô Văn Kỳ ở đầu dây bên kia có chút khó hiểu, nhưng từ khi nào thái độ của Lão Triệu lại tốt như vậy chứ, cô liền cảm thấy mình có cơ hội để thương lượng.
Một lúc sau, Tô Văn Kỳ quay trở lại văn phòng.
Sau khi đi vào, cô cảm thấy bầu không khí có chút gì đó không đúng, tại sao lại có nhiều người nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy? Hơn nữa còn có chút sợ hại xen lẫn kính nể.
Nhìn thấy Vương Tuệ Tuệ lúc này đang ngồi khóc trong góc, lấy tay ôm mặt, nửa phần cằm bị lệch sang một bên, giống hệt như phẫu thuật thẩm mỹ thất bại vậy.
Tô Văn Kỳ cau mày, nghĩ rằng có lẽ đã xảy ra chuyện kỳ quái gì đó, nhưng kỳ quái như thế nào lại không thể nói ra được.
Triệu Tinh Ngu vẫn ngồi ở vị trí đó, vẻ mặt cũng hết sức kỳ lạ.
Tô Văn Kỳ nói: “Lão Triệu, có gì cứ nói thẳng đi, tám tỷ, tôi không có”.
Đương nhiên Tô Văn Kỳ không có tám tỷ, hơn nữa cô cũng không muốn rời khỏi giới giải trí, thật sự không thể nào đồng ý hai điều kiện này được.
Triệu Tinh Ngu cười ha ha hai tiếng rồi nói: “Văn Kỳ à, lúc nãy là do tôi tắc trách, cô xem, ba trăm triệu thì sao?”
Tô Văn Kỳ cau mày, tuy ba trăm triệu cũng không phải số tiền nhỏ, nhưng đối với Thiên Hậu mà nói thì cũng không phải không được.
“Được, tôi đền cho ông ba trăm triệu”.