Tục ngữ có câu rất hay, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, anh không thể nói chuyện rõ ràng với bọn họ được, hai người đó chỉ tuân theo một nguyên tắc duy nhất, đó là bọn họ luôn đúng!
"Có một chiếc xe thôi mà? Có gì hay ho chứ, con tưởng mẹ chưa trải sự đời sao? Tần Lâm, cậu nói xem phải làm như thế nào, có mỗi chiếc xe, cậu cũng không thiếu tiền, tôi không cần sính lễ của cậu là được chứ gì".
Dương Quế Hoa lạnh lùng nói.
Mộc Tâm Lan dở khóc dở cười, cô còn không giá trị bằng chiếc xe đó nữa kìa, hơn nữa cô ấy và Tần Lâm chỉ là giả vờ mà thôi, cô cũng thực sự mong mình và Tần Lâm là người yêu thật nhưng anh Tần vốn chẳng thèm đoái hoài gì đến cô.
"Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh nữa, chuyện nào ra chuyện nấy, chuyện này đừng nói là anh Tần Lâm, con cũng không đồng ý".
"Bây giờ con đủ lông đủ cánh rồi, bênh người ngoài cãi người nhà rồi đúng không, con quên ai đã nuôi con lớn rồi sao, bây giờ em con gặp chuyện con lại chẳng thèm quan tâm, con có phải con người nữa không hả? Sao nhà họ Mộc chúng ta lại có đứa con bất hiếu như thế này, bố con mà biết ông ấy sẽ lột da con đấy".
Dương Quế Hoa giận dữ nhìn Mộc Tâm Lan, tỏ vẻ đau lòng.
"Đây không phải là hai ba mươi nghìn, mà là chiếc xe mấy triệu lận, Mộc Tiểu Lộ đã gây ra chuyện lớn như vậy mà mẹ vẫn bao che cho nó, mẹ không sợ có ngày nó sẽ đi giết người sao? Con hư tại mẹ, mẹ chiều nó quá nên bây giờ nó mới như thế này đây".
Mộc Tâm Lan không thể kiềm chế nổi cơn giận, còn Mộc Tiểu Lộ vẫn tỏ vẻ giận dữ, không hề cảm thấy bản thân có lỗi.
"Anh rể, có chiếc xe thôi mà, anh nói gì đi, anh muốn em phải làm gì đây?"
Mộc Tiểu Lộ bĩu môi nói.
Tiền lần trước nợ anh Tần cô đã phải chắt chiu từng đồng để trả, mười nghìn cô còn có thể trả, nhưng bây giờ em trai cô thế chấp chiếc xe Mercedes-Benz G phiên bản Brabus mấy triệu thì cô lấy đâu ra tiền để trả chứ? Cho dù có cầm cố cả cuộc đời của cô cho Tần Lâm thì cô cũng không chắc là có thể trả hết số nợ này không nữa.
"Anh Tần, em…"
Mộc Tâm Lan rưng rưng nước mắt, cắn môi, không biết nên mở lời như thế nào với Tần Lâm.
"Có một chiếc xe thôi mà, Tiểu Lộ không sao là được rồi, chắc cậu ấy bị lừa thôi".
Tần Lâm nói.
"Ý anh là sao? Tôi và bạn tôi chơi với nhau rất sòng phẳng, chắc chắn không có chuyện lừa đảo gì cả, ý anh là bạn tôi lừa tôi sao? Anh muốn lấy lại xe thì cứ nói thẳng, đừng lấy chuyện bạn tôi ra nói, quan hệ của chúng tôi anh không thể tưởng tượng được đâu".
Mộc Tiểu Lộ đầy phẫn nộ.
"Tôi nói cho anh biết, tôi không cho phép anh bôi nhọ bạn tôi, quan hệ của chúng tôi chắc chắn không vì vài ba câu của anh mà rạn nứt đâu, có chiếc xe rách mà đòi lên mặt với tôi, sau này anh lấy chị tôi không biết còn đối xử với chị tôi như thế nào nữa? Tôi không ngờ anh lại là con người như vậy đấy, Tần Lâm!"
Mộc Tiểu Lộ cười nhếch mép, vẻ mặt vênh váo.
"Đúng đấy, Tần Lâm, bạn của cậu là bạn còn bạn của con trai tôi không phải là bạn sao? Cậu còn ở đây nói bóng nói gió nữa, có chiếc xe rách thôi mà, có nhất thiết phải như vậy không? Người ta cho con trai tôi mượn mấy trăm nghìn chứng tỏ quan hệ của hai đứa rất tốt, bây giờ cậu còn nói xấu sau lưng người ta, đúng là vô liêm sỉ".
Tần Lâm chỉ cười không nói gì, đúng là tên ngốc, bị người ta lừa còn nói giúp người ta nữa.
Mộc Tâm Lan đứng bên cạnh, giận xanh mặt.
Rốt cuộc ai mới là người vô liêm sỉ? Chính là Mộc Tiểu Lộ! Đồ không biết điều!
Tần Lâm đã xuống nước rồi mà còn không biết điều, em không biết em đã bị lừa như thế nào sao? Chiếc xe năm triệu mà em thế chấp cho người ta năm trăm nghìn mà đến giờ vẫn không hay biết gì, còn cho người ta là người tốt, em ngu thật hay vờ ngu vậy hả?
Mộc Tâm Lan lại tát một phát nữa thẳng vào mặt Mộc Tiểu Lộ, thằng ngu này đánh chết cũng không oan!
"Mẹ, chị lại đánh con!"
Mộc Tiểu Lộ ấm ức nói, kéo tay mẹ vờ tỏ ra đáng thương, bị chị đánh cho hai phát, cậu ra càng thêm tức giận, đặc biệt là Tần Lâm, anh chính là kẻ cầm đầu chia rẽ nội bộ, hai người này chẳng phải người tốt lành gì!
"Mộc Tâm Lan! ! !"
"Con còn đánh em con một cái nữa, mẹ sẽ liều mạng với con".
Dương Quế Hoa tức giận mắng Mộc Tâm Lan.
"Mẹ xem đấy, con trai cưng của mẹ bây giờ không khác gì thằng ngu! Dương Quế Hoa, hai người làm con tức chết rồi đây này, hai người vừa lòng chưa?"
Trong lòng Mộc Tâm Lan vô cùng tủi hổ, hai người bọn họ không hiểu những chuyện đã xảy ra, suy nghĩ quá đơn giản, hơn nữa còn rất vô lý, chỉ cần bọn họ thấy đúng thì có như thế nào cũng không thay đổi được suy nghĩ của họ.
Mộc Tâm Lan biết mẹ mình vốn là con người vô lý, bây giờ ra ngoài mới biết, em trai ngu ngốc của cô không thông minh, bị người ta lừa vẫn còn coi người ta là anh em xương máu, mang xe Tần Lâm đi thế chấp vẫn còn không chịu nhận lỗi.
Hai mẹ con nhà này đúng là chanh chua, đanh đá hết phần thiên hạ, Mộc Tâm Lan biết bây giờ có nói gì cũng vô tích sự, bọn họ có nghe cũng chẳng vào đầu.
"Tần Lâm, có giỏi thì anh cho tôi mượn năm trăm nghìn! Chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý rõ ràng".
Mộc Tiểu Lộ trầm giọng nói.
"Mộc Tiểu Lộ! Khốn nạn thật, mượn tiền mà còn hùng hổ như vậy? Em tưởng ai cũng phải nghe theo em, ai cũng nợ em hay sao?"
Mộc Tâm Lan căm hờn, sao mình lại có đứa em trai như vậy chứ.
"Đúng rồi, Tần Lâm, cậu có dám cho con trai tôi mượn năm trăm nghìn không, chắc chắn sẽ xử lý xong chuyện này cho cậu, có cái xe rách thôi mà, con trai tôi đi chuộc về là xong, xem cậu còn hống hách được nữa không?"
Dương Quế Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.
"Có chút tiền dơ bẩn mà muốn bắt nạt con trai tôi sao, còn cả con nữa, Mộc Tâm Lan ơi là Mộc Tâm Lan, nuôi nó lớn bằng từng này mà bây giờ nó lại đối xử với mẹ nó như thế này đây, hu hu hu, tôi không thiết sống nữa!"
Dương Quế Hoa tức lòi mắt, Mộc Tâm Lan biết, người đàn bà chanh chua này đã dùng chiêu cuối với cô rồi, bà ta biết con trai mình đuối lý nhưng không chịu thừa nhận, còn muốn chơi bài đánh trống lảng, nhiều năm như vậy, Mộc Tâm Lan biết thừa chiêu này của Dương Quế Hoa rồi.
"Được! Tôi cho cậu mượn năm trăm nghìn, lấy xe về là được, khoản nợ còn lại tôi sẽ trả thay cậu".
Tần Lâm nói.
"Anh Tần! Cái này…"
Mộc Tâm Lan vô cùng khó xử nói.
"Không sao, thanh niên mà, có chút nông nổi là chuyện bình thường, lần sau chú ý là được".
Tần Lâm cười rồi nói.
"Nông nổi? Nói đạo lý cơ đấy, anh em tôi cho tôi mượn ba trăm nghìn còn giúp tôi thế chấp cái xe vậy mới gọi là nghĩa khí, tôi phải nói cho anh biết này, anh nhìn lại bản thân mình đi, anh em của tôi cho tôi mượn ba trăm nghìn còn không chớp mắt, bảo anh cho tôi mượn chút tiền mà nghe vất vả quá? Tôi thấy anh và chị tôi sau này cũng không hạnh phúc được đâu".
Mộc Tiểu Lộ lạnh lùng nói.
"Được, đi trả nợ rồi chuộc xe về đây".
Tần Lâm bình tĩnh, khẽ cười rồi đưa ra một tấm thẻ.
"Tấm thẻ này có hơn tám trăm nghìn, đi đi".
"Hừ, anh cứ đợi đấy, tôi chắc chắn sẽ chuộc được xe về, nhớ đấy, cả đời này Mộc Tiểu Lộ tôi sẽ không bao giờ cầu xin anh thêm bất cứ một lần nào nữa, mẹ, mẹ cứ chờ con chuộc xe về rồi chúng ta về nhà, không ở đây chịu nhục nhã nữa".
Mộc Tiểu Lộ vênh mặt ưỡn ngực, tỏ vẻ bất cần nói.
"Con trai tôi có chí khí quá! Nói hay lắm, đợi con chuộc xe về chúng ta sẽ về nhà, không ở đây chịu nhục nhã nữa"
Dương Quế Hoa giơ ngón tay cái tỏ vẻ tán thành, khuôn mặt kiêu ngạo, đây mới là con trai của Dương Quế Hoa, đúng là có tiền đồ xán lạn!