Núi lớn hùng vĩ, tuyết dày miên man, sông băng vạn trượng, miên man ngút ngàn, bão tuyết điên cuồng, không hề ngừng lại, núi băng nơi đây giống như một chiến thần cái thế vô song, khiến bạn không có sức để chống lại!
Sức lực con người có hạn!
Cho dù có mạnh đến đâu, cũng có lúc không thể làm được, đối mặt với núi tuyết vô cùng vô tận, sông băng trải dài ngút ngàn, ai mà chẳng lộ vẻ xúc động.
Tần Lâm và Tạ Hồng Mai vô cùng cẩn thận, chuẩn bị đi vào sâu trong thung lũng, nhưng nhất định phải cực kì cẩn thận, nếu không nhỡ may không cẩn thận thì sẽ tan xác ngay, trở thành băng tuyết vạn năm nơi đây, an giấc ngàn thu không bao giờ tỉnh.
Tần Lâm quay đầu nhìn, ngoại trừ gió tuyết miên man, anh còn cảm nhận được có người đang đi theo mình.
"Có người?”
"Có người? Sao tôi không cảm thấy gì?"
Tạ Hồng Mai nhìn Tần Lâm, quay đầu lại nhìn, ngoại trừ bão tuyết mịt mù ra chẳng có gì cả, bão tuyết lớn quá, chưa từng ngừng lại, thổi vù vù, khiến người ta rét lạnh, sợ hãi, cho dù là cô cũng phải mặc áo bông thật dày mới chống chọi được sự rét lạnh này.
"Có thể là tôi nghe nhầm".
Tần Lâm trầm ngâm nói, có điều lúc này, Tần Lâm lắc đầu, có thể là vì dạo này anh mệt mỏi quá, nên thành ra quá thận trọng trong núi Côn Luân này.
"Xoạt xoạt..."
Một tiếng động vô cùng nhỏ vang lên, nó xuất hiện xung quanh Tần Lâm, mặc dù rất nhỏ nhưng đã bị Tần Lâm nghe thấy, anh không nghe nhầm, có người đi theo, hơn nữa còn là cao thủ rất mạnh.
Tiếng động xoạt xoạt nhỏ bé này là tiếng rút kiếm khỏi vỏ, là một bóng kiếm từ xa lao đến.
"Cút!"
Tần Lâm gầm lên, hai quyền tạo thành hình chữ thập, lập tức quay người, đối mặt với trường kiếm đột nhiên phóng đến từ phía sau, kẹp chặt nó lại.
Hai tay Tần Lâm kẹp trường kiếm lại, lui vài bước, ánh mắt bùng cháy.
Còn người đứng trước mặt anh là một người đàn ông trung niên cơ thể nhỏ bé, tóc dài như thác, mặc đồ vải thô, vành mắt sâu hoắm, nhưng vô cùng sáng.
"Chịu chết đi! Hây nha!"
Người đàn ông trung niên gào lên, ánh mắt lóe lên, rút kiếm ra, mà lúc này, Tần Lâm cũng nhíu mày, anh không ngờ được người này sẽ đánh lén sau lưng mình, cao thủ mạnh như vậy mà lại làm việc bất chính đến thế, đúng là khiến người ta không khỏi cười nhạo.
Nhưng chỉ cần giết người là được, còn lại ai sẽ quan tâm chứ? Hơn nữa họ còn đang ở nơi băng tuyết ngàn năm bao phủ, người ngoài sẽ không biết.
"Cẩn thận!"
Tạ Hồng Mai hét lên, nhưng không ngờ tốc độ của người đàn ông trung niên vô cùng nhanh, hai người nháy mắt giao đấu, Tần Lâm lấy lui làm tiến, từng bước vây đánh, còn người đàn ông trung niên cũng không ngừng ép sát Tần Lâm.
Trường kiếm lao ra, kiếm khí ép người, liên hoàn tung đòn, không hề cho Tần Lâm bất kỳ cơ hội nào để thở.
Tạ Hồng Mai thừa lúc nghênh đón, tay cầm cây dao găm ba cạnh, không hề do dự đâm về phía người đàn ông trung niên, mà lúc này ba người giao chiến cũng tạo ra tiếng ồn vang dội.
Mặc dù thực lực của Tạ Hồng Mai không bằng người đàn ông trung niên nhưng cũng không thể khinh người, hai người liên thủ đối phó với ông ta. Tần Lâm lấy bất biến ứng vạn biến, ung dung không vội, hai bên giao thủ hơn mười chiêu, chưa phân thắng bại, Tần Lâm ra một cước như sấm rền gió rít, đạp thẳng lên kiếm của người đàn ông trung niên. Ông ta cười khẩy, có điều ánh mắt tỏ ra kinh ngạc.
Cậu thanh niên này có thực lực đấy, mạnh mẽ vô song, có vẻ như lần này mình gặp đối thủ rồi.
Người đàn ông trung niên không lùi mà tiến, sau khi bị Tần Lâm ép lùi, lại xông lên, tốc độ của ông ta thậm chí còn nhanh hơn lúc nãy, kiếm khí vang dội, nghênh đón gió tuyết, mạnh mẽ vô song, giống như tiên nữ rải hoa, phạm vi rộng lớn, uy phong tám hướng.
Tần Lâm trầm giọng nói, đánh ông ta phải lùi bước, ánh mắt dần nheo lại.
"Rốt cuộc ông là ai? Tại sao cản đường chúng tôi?"
"Thiệt Kiếm Dị phái Không Đồng, thực lực của cậu còn kém bố cậu nhiều lắm".
Thiệt Kiếm Dị cười nói, khoanh tay đứng đấy, ánh mắt mờ mờ, trong ánh mắt đầy vẻ ngang ngược, không gì cản nổi, chẳng thèm coi Tần Lâm và Tạ Hồng Mai ra gì.
"Thiệt Kiếm Dị phái Không Đồng, ông là Thiệt Kiếm Dị hạng ba bảng Hổ".
Mặc dù Tần Lâm không biết Thiệt Kiếm Dị là ai nhưng Tạ Hồng Mai đã từng nghe qua, Thiệt Kiếm Dị của phái Không Đồng là cao thủ bảng Hổ thật sự, hơn nữa còn đứng hạng ba bảng Hổ , ở trên giang hồ, vô cùng có danh tiếng, khiến người phải đề phòng.
Hiệp khách râu xồm Tiêu Tác xếp hạng tám bảng Hổ đã mạnh như vậy rồi, vậy Thiệt Kiếm Dị xếp thứ ba còn mạnh thế nào nữa?
Điều này không thể nghi ngờ, hạng ba bảng Hổ thì chắc chắc rất mạnh! Tạ Hồng Mai không dám tưởng tượng, thực lực của cao thủ bảng Hổ, ai trong số họ cũng là sự tồn tại của quỷ thần kinh thiên động địa, mà hiệp khách râu xồm Tiêu Tác đã có thể khiến nhà họ Tưởng tuyệt vọng rồi, chứ đừng nói đến Thiệt Kiếm Dị hạng ba bảng Hổ, hơn nữa ông ta còn có hậu thuẫn là phái Không Đồng, phái Không Đồng được lưu truyền hàng ngàn năm ở Hoa Hạ, không hề kém cạnh Võ Đang hay Thiếu Lâm, họ là một môn phái võ thuật lớn thật sự.
Mà truyền kỳ của phái Không Đồng được truyền lâu đời, trên bảng Hổ, Thiệt Kiếm Dị xếp thứ ba, nằm trên đỉnh kim tự tháp trong võ đạo Hoa Hạ.
Thực lực của ông ta không thể nghi ngờ, kẻ mạnh như vậy, chắc chắn giống như tiên phong đạo cốt, nhưng khiến Tần Lâm không ngờ là ông ta lại ra tay đánh lén, đúng là quá mất mặt.
Đối với Tạ Hồng Mai mà nói, cao thủ hạng ba bảng Hổ này là thứ cô mãi mãi không theo kịp, vừa nãy nếu như không có Tần đại sư chắc cô đã chết dưới kiếm của ông ta rồi, vậy Tần đại sư rốt cuộc mạnh đến đâu chứ? Chắc không thua kém gì so với Thiệt Kiếm Dị hạng ba bảng Hổ này đâu!
Hình tượng của Tần Lâm trong tim Tạ Hồng Mai lại được lên cao mấy phần, với Thiệt Kiếm Dị mà nói, Tạ Hồng Mai vô cùng khiếp sợ ông ta, nghe lời ông ta nói, chẳng nhẽ bố Tần đại sư còn mạnh hơn Tần đại sư sao?
Cả nhà này rốt cuộc lợi hại đến đâu vậy?
Tạ Hồng Mai không biết nhưng ít nhất Tần đại sư khiến cô yên tâm, cao thủ thế này hiếm có khó tìm ở Hoa Hạ, ai trong số họ mà chẳng là rồng!
Hơn nữa Tần đại sư khác Thiệt Kiếm Dị, anh mới hai mươi mấy tuổi, trẻ như vậy mà có thiên phú, có thực lực mạnh đến thế, chắc chắc thành tựu sau này sẽ còn nhiều hơn nữa.
Tiến công bảng Rồng cũng là chuyện dễ như bỡn.
"Ông biết bố tôi?"
Tần Lâm nhíu mày, tên này không đơn giản xếp hạng ba bảng Hổ, chiến lực không hề yếu, có vẻ như lần này đã có chuẩn bị trước khi đến đây, hơn nữa còn biết bố mình, còn muốn giết mình ở đây, tên này không tầm thường!
Thiệt Kiếm Dị ngửa mặt thở dài, tỏ vẻ tiếc hận, không khỏi lắc đầu.
"Cần phải biết, năm đó tôi và bố cậu từng giao chiến, so với bố cậu, cậu còn kém nhiều, cho đến hôm nay, cái tên Đông phương chí tà vẫn khiến tôi hoài niệm, tiếc là không phải đối thủ khiến tôi mê say như trước".
Bố chính là Đông phương chí tà trong truyền thuyết!
"Rốt cuộc ông là ai? Tại sao cản đường chúng tôi?"
"Thiệt Kiếm Dị phái Không Đồng, thực lực của cậu còn kém bố cậu nhiều lắm".
Thiệt Kiếm Dị cười nói, khoanh tay đứng đấy, ánh mắt mờ mờ, trong ánh mắt đầy vẻ ngang ngược, không gì cản nổi, chẳng thèm coi Tần Lâm và Tạ Hồng Mai ra gì.
"Thiệt Kiếm Dị phái Không Đồng, ông là Thiệt Kiếm Dị hạng ba bảng Hổ".
Mặc dù Tần Lâm không biết Thiệt Kiếm Dị là ai nhưng Tạ Hồng Mai đã từng nghe qua, Thiệt Kiếm Dị của phái Không Đồng là cao thủ bảng Hổ thật sự, hơn nữa còn đứng hạng ba bảng Hổ , ở trên giang hồ, vô cùng có danh tiếng, khiến người phải đề phòng.
Hiệp khách râu xồm Tiêu Tác xếp hạng tám bảng Hổ đã mạnh như vậy rồi, vậy Thiệt Kiếm Dị xếp thứ ba còn mạnh thế nào nữa?
Điều này không thể nghi ngờ, hạng ba bảng Hổ thì chắc chắc rất mạnh! Tạ Hồng Mai không dám tưởng tượng, thực lực của cao thủ bảng Hổ, ai trong số họ cũng là sự tồn tại của quỷ thần kinh thiên động địa, mà hiệp khách râu xồm Tiêu Tác đã có thể khiến nhà họ Tưởng tuyệt vọng rồi, chứ đừng nói đến Thiệt Kiếm Dị hạng ba bảng Hổ, hơn nữa ông ta còn có hậu thuẫn là phái Không Đồng, phái Không Đồng được lưu truyền hàng ngàn năm ở Hoa Hạ, không hề kém cạnh Võ Đang hay Thiếu Lâm, họ là một môn phái võ thuật lớn thật sự.
Mà truyền kỳ của phái Không Đồng được truyền lâu đời, trên bảng Hổ, Thiệt Kiếm Dị xếp thứ ba, nằm trên đỉnh kim tự tháp trong võ đạo Hoa Hạ.
Thực lực của ông ta không thể nghi ngờ, kẻ mạnh như vậy, chắc chắn giống như tiên phong đạo cốt, nhưng khiến Tần Lâm không ngờ là ông ta lại ra tay đánh lén, đúng là quá mất mặt.
Đối với Tạ Hồng Mai mà nói, cao thủ hạng ba bảng Hổ này là thứ cô mãi mãi không theo kịp, vừa nãy nếu như không có Tần đại sư chắc cô đã chết dưới kiếm của ông ta rồi, vậy Tần đại sư rốt cuộc mạnh đến đâu chứ? Chắc không thua kém gì so với Thiệt Kiếm Dị hạng ba bảng Hổ này đâu!
Hình tượng của Tần Lâm trong tim Tạ Hồng Mai lại được lên cao mấy phần, với Thiệt Kiếm Dị mà nói, Tạ Hồng Mai vô cùng khiếp sợ ông ta, nghe lời ông ta nói, chẳng nhẽ bố Tần đại sư còn mạnh hơn Tần đại sư sao?
Cả nhà này rốt cuộc lợi hại đến đâu vậy?
Tạ Hồng Mai không biết nhưng ít nhất Tần đại sư khiến cô yên tâm, cao thủ thế này hiếm có khó tìm ở Hoa Hạ, ai trong số họ mà chẳng là rồng!
Hơn nữa Tần đại sư khác Thiệt Kiếm Dị, anh mới hai mươi mấy tuổi, trẻ như vậy mà có thiên phú, có thực lực mạnh đến thế, chắc chắc thành tựu sau này sẽ còn nhiều hơn nữa.
Tiến công bảng Rồng cũng là chuyện dễ như bỡn.
"Ông biết bố tôi?"
Tần Lâm nhíu mày, tên này không đơn giản xếp hạng ba bảng Hổ, chiến lực không hề yếu, có vẻ như lần này đã có chuẩn bị trước khi đến đây, hơn nữa còn biết bố mình, còn muốn giết mình ở đây, tên này không tầm thường!
Thiệt Kiếm Dị ngửa mặt thở dài, tỏ vẻ tiếc hận, không khỏi lắc đầu.
"Cần phải biết, năm đó tôi và bố cậu từng giao chiến, so với bố cậu, cậu còn kém nhiều, cho đến hôm nay, cái tên Đông phương chí tà vẫn khiến tôi hoài niệm, tiếc là không phải đối thủ khiến tôi mê say như trước".
Bố chính là Đông phương chí tà trong truyền thuyết!
Trong lòng Tần Lâm nổi sóng gió kinh hoàng, có điều vì vậy anh lại càng kính sợ bố.
Tây phương ma huyết, Đông phương chí tà!
Hai nhân vật người nghe người sợ, nổi đình nổi đám trong giới võ đạo.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Trên núi không có hổ, khỉ cũng xưng vương, hừ hừ, nếu như bố tôi ở đây, ông không dám nói vậy đâu".
Thiệt Kiếm Dị cười nói.
"Chỉ tiếc rằng, bố cậu không đến, có điều không thể không nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, thực lực của cậu khiến tôi kinh ngạc đấy, đã đạt đến tiêu chuẩn của cao thủ bảng Hổ, có vẻ hôm nay tôi không mất công đến rồi".
-----------------------