Khoản tiền cược ban đầu sau khi trở thành một trăm triệu đã thu hút được không ít sự chú ý của mọi người, những con bạc xung quanh dần dần lại gần, ngay cả cô gái chia bài cũng trợn tròn mắt.
Một trăm triệu đó!
Lợi nhuận mỗi ngày của sòng bạc còn chưa được nhiều như vậy đâu, đặc biệt là mấy sòng bạc ít người biết đến, khách không nhiều, một trăm triệu đúng là con số trên trời.
Cô gái chia bài vội vàng dùng bộ đàm gọi giám đốc đến, những con bạc khác lập tức khó chịu.
"Làm gì vậy, mau đưa tiền đi! Chẳng nhẽ sòng bạc lớn như vậy mà còn không đưa nổi một trăm triệu à? Hay là trả không nổi?"
"Đúng vậy, dám mở sòng bạc thì phải trả được tiền chứ? Mấy người chỉ biết ăn tiền mà không biết chi tiền đúng không?"
"Mấy người mà như vậy thì chúng tôi cũng không chơi nữa, trả tiền!"
"Trả ba trăm nghìn mà hôm nay tôi thua đi, nếu không trả tôi sẽ đập sòng bạc của mấy người!"
"Đúng vậy, trả lại tôi năm mươi nghìn đi, trả đi!"
"Hơn một triệu tháng trước của tôi, mấy người cũng trả đi!"
"..."
Mấy con bạc đều kích động, ai ai cũng tức giận.
Bọn họ vốn thua tiền, tâm trạng đã không vui, nhìn thấy người ta thắng mà sòng bạc lại không đưa liền lập tức nổi giận, một đám người đứng sau lưng Tần Lâm, tự động kết bè phái, hôm nay mà không đưa tiền cho Tần Lâm, e rằng sẽ xảy ra chuyện.
Cô gái chia bài hoảng hốt giải thích.
"Mọi người đợi một chút, chỗ của tôi không có nhiều chip đánh bạc đến vậy, tôi gọi giám đốc đến đưa!"
Chẳng mấy chốc, giám đốc đã đến.
Lúc trước giám đốc gặp Tần Lâm, vốn không nghĩ mình sẽ phải ra đây gặp anh sớm đến vậy, anh ta nghĩ Tần Lâm này chắc đánh một trận là thua hết một trăm nghìn.
Kết quả không ngờ, mới được có năm phút mà đã gây ra chuyện lớn đến vậy.
Giám đốc nhìn bàn, đống chip đánh bạc trị giá hơn ba triệu của Tần Lâm và ba con xúc sắc bên trong cái cốc, sắc mặt lập tức khó coi.
Tên nhãi này không ổn.
Anh ta nhíu mày nhìn cô gái chia bài rồi hỏi: "Cô làm gì vậy?"
Cô gái chia bài nói nhỏ: "Giám đốc, tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy...."
"Đi xuống đi! Gọi chú Xương đến đây!"
Giám đốc nhíu mày bảo cô gái chia bài đi ra.
Sau đó giám đốc gọi kế toán mang đến đống chip đánh bạc trị giá một trăm triệu, đưa cho Tần Lâm.
Đó là mười chiếc chip đánh bạc trị giá mười triệu.
Tần Lâm nói: "Sao vậy, sao lại đuổi người chia bài đi? Không chơi nổi nữa à?"
Cô gái chia bài bị giám đốc đuổi đi, những người khác cũng cười bọn họ một cách giễu cợt, có thể ép sòng bạc đến mức này họ cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Giám đốc nói: "Cô gái chia bài tan ca rồi, hơn nữa cô ấy là người mới không hiểu chuyện, tôi sẽ gọi đến cho anh một người chia bài có kinh nghiệm".
Nói xong, một ông lão đi đến.
Ông ta trông có vẻ tầm năm mươi lăm sáu mươi tuổi, mặc dù tuổi tác không nhỏ, nhưng cơ thể rất mạnh khỏe.
Bước đi đầy uy lực, hơn nữa vô cùng vững vàng, sau khi ngồi xuống thì cầm chiếc cốc lên, đôi tay già nua trông có vẻ rất linh hoạt.
"Chú Xương!"
Có một số người hay đến đây thì biết chú Xương, ông ta là chỗ dựa vững chắc của sòng bạc.
Người được gọi là chỗ dựa vững chắc chính là người chia bài có kỹ năng nhất ở sòng bạc.
Cho dù là chơi bẩn hay phòng ngừa chơi bẩn thì đều phải nhờ vào ông ta.
Nếu như thực sự có cao thủ chơi bẩn đến phá sòng bạc, thì phải nhờ chỗ dựa vững chắc này ra tay rồi, nếu không sòng bạc sẽ bị cướp hết tiền mất.
Ông ta ra tay là đại diện cho trình độ cao nhất của sòng bạc, mấy tên lừa đảo bình thường không thể nào qua được mắt bọn họ.
Sau khi chú Xương ngồi xuống, cầm cốc lên, kiểm tra xúc sắc, phát hiện ra không có vấn đề gì.
Nhìn Tần Lâm một cái, hai tay cũng rất sạch sẽ.
Bọn họ đều là những tay lừa đảo lão luyện, vừa nhìn liền biết đối phương có chơi bẩn hay không, dù sao cũng là người trong ngành, bọn họ làm gì thì đều biết rõ.
Hai tay Tần Lâm rất sạch sẽ, không có bất kỳ dấu vết gì của việc chơi bẩn, có vẻ như hai lần vừa nãy là do may mắn.
Cô gái chia bài bị đuổi đi mặc dù còn rất trẻ nhưng cũng từng được huấn luyện rất bài bản, nắm rõ mấy kiến thức căn bản của chiếc cốc, muốn lắc ra cái gì là có thể lắc ra cái đấy.
Nếu như nhìn thấy người cược lớn hoặc nhỏ nhiều, cô ta có thể lắc ra con báo.
Nhưng quan trọng phải là không có ai cược con báo.
Nhưng vừa nãy Tần Lâm cược con báo hai lần liên tiếp, hơn nữa chỉ có một mình anh cược, lại còn cược rất lớn, người chia bài đâu có lý do gì để nhầm lẫn đâu.
Lắc mấy số không phải con báo chẳng phải dễ vô cùng sao?
Vậy nên chú Xương có hơi buồn bực.
"Cậu trai trẻ may mắn đấy, tôi chơi với cậu vài ván".
Tần Lâm cười: "Được".
Nói xong, chú Xương tháo chiếc vòng tay trên cổ tay ra, đặt lên bàn.
Tần Lâm hỏi: "Ông lão, đặt chiếc vòng tay này lên bàn là có ý gì vậy?"
Chú Xương sững sờ nói: "Không có ý gì cả, chỉ để may mắn thôi".
Tần Lâm nói: "Ồ, tôi là bác sĩ Đông y, thế thì tôi cũng lấy ra một vật lấy may nhé".
Nói xong, Tần Lâm rút ra một cây kim bạc từ trong túi, cắm lên trên bàn.
Những người đứng sau ôm miệng cười, người anh em này thế mà lại là bác sĩ Đông y, thú vị thật.
Chú Xương còn chưa nói gì đã lắc xúc sắc.
"Cậu nhóc, ván này chỉ có thể cược nhiều nhất là mười triệu, chú ý nhé".
Chú Xương sợ tên nhóc này cược một trăm triệu, nhỡ may lại thắng thì đúng là xong đời.
Tần Lâm cười: "Nếu đã vậy, tôi sẽ cược ít một chút".
Chú Xương bắt đầu lắc xúc sắc, dù sao cũng là chỗ dựa vững chắc, vừa ra tay là biết không giống với người bình thường, tiếng lắc xúc sắc của chú Xương rất nhỏ, so với cô gái chia bài lúc nãy thì 'tao nhã' hơn nhiều.
Sau khi lắc mấy lần, chiếc cốc được nhẹ nhàng đặt xuống, động tác nhẹ nhàng dịu dàng, chiếc xúc sắc cũng không hề bị rơi xuống, khiến cho người ta có cảm giác vui tai vui mắt.
"Mời đặt cược".
Lắc xong xúc sắc, hai tay chú Xương rời khỏi, lùi về sau hai bước, hai bàn tay mở ra đặt trước mặt Tần Lâm, thể hiện rằng ông ta sẽ không làm gì cả.
Điều này khiến nhiều người tự tin, dù sao người như chú Xương mà đứng trước chiếc cốc, cũng không biết ông ta sẽ làm gì.
Động tác của người chia bài khiến người ta vô cùng cảnh giác, tốt nhất là cách xa một chút, giống như ảo thuật gia vậy, khiến cho người khác thấy rõ tay họ là tốt nhất.
Chú Xương nói xong, mọi người còn chưa cược, đợi Tần Lâm, xem xem vị thần thắng được một trăm triệu trong hai ván lần này sẽ cược gì.
Bởi vì giới hạn là mười triệu nên Tần Lâm lấy ra một chip đánh bạc mười triệu, đặt ở trước ô con báo.
Mọi người lập tức xôn xao.
"Con báo? Lại là con báo à? Thật hay giả ấy!"
"Không thể nào ba lần liên tiếp đều là con báo được?"
"Nhất định không thể nào, đây là chú Xương ấy, chú Xương sao có thể phạm một lỗi đơn giản thế này được? Thôi vậy, trận này tôi không theo đâu, tôi cược nhỏ".
"Tôi cược lớn, tôi cảm thấy lần này có thể là lớn".
"Tôi theo con báo, tôi cược một trăm tệ".
"Xì..."
Mọi người rộn ràng đặt cược, trông có vẻ vô cùng sôi nổi, nhưng cuối cùng chẳng có mấy người cược con báo.
Chú Xương cười khẩy, nhìn Tần Lâm nói: "Người trẻ tuổi, đúng là hiếu thắng mà".
Nói xong liền mở chiếc cốc.