Tần Lâm bèn cười khẩy, quả nhiên không ngoài dự liệu của anh, tên này đã bị phụ nữ lừa vào tròng rồi, hơn nữa cậu Hai còn suýt bị anh ta chọc cho tức chết.
“Xem ra bố cậu tức đến mức phải nhập viện rồi nhỉ?”.
Truyện Cổ Đại
Tần Lâm lạnh lùng nhìn Đường Giang Sơn.
“Lúc nào rồi mà cậu còn ở đây nói mấy lời khiêu khích, cậu đừng cho rằng cậu cứu ông nhà tôi thì tôi sẽ cảm ơn ân đức của cậu, chuyện nhà họ Đường chúng tôi không cần cậu hao tâm tổn sức đâu”.
Tôn Hiểu Dĩnh tức giận nói, lời nói của Tần Lâm đúng là đang chế giễu bọn họ, đương nhiên Tôn Hiểu Dĩnh sẽ nghe ra được.
“Con trai tôi cũng không muốn như vậy đâu, ai lại hy vọng bố mình nhập viện chứ, nó cũng là người bị hại mà thôi, cậu có hiểu chưa hả?”
Cái cách mà Tôn Hiểu Dĩnh bảo vệ con thật khiến cho Tần Lâm cạn lời, lúc này rồi mà vẫn còn che chở được cho Đường Giang Sơn sao, anh ta trở thành như thế này là do anh ta, nhưng nguồn gốc nguyên nhân đó lại đến từ Tôn Hiểu Dĩnh, dạt dỗ như thế nào là việc hết sức quan trọng, đây đều là kết quả của các ‘mama boy’ cả.
Dưới sự bảo bọc của Tôn Hiểu Dĩnh, anh ta mãi mãi không thể nào trưởng thành được, sẽ luôn bị người ta lừa lọc tính kế, đó cũng là điều hiển nhiên mà thôi.
“Đường Giang Sơn, anh cũng ghê tởm quá rồi đó? Anh lại đi cưỡng hiếp con gái nhà người ta sao?”
Lâm Nguyệt Dao trợn tròn mắt, đối với phụ nữ mà nói, cho dù có là Đường Mẫn thì hai từ ‘cưỡng hiếp’ vẫn là một sự sỉ nhục đối với bọn họ, không ngờ Đường Giang Sơn lại có thể làm ra chuyện bại hoại như vậy, bây giờ còn muốn cầu cứu bọn họ giúp đỡ nữa sao!
“Em hiểu lầm rồi Nguyệt Dao, anh không có, đó chỉ là video bọn anh quay lại mà thôi, không phải là thật đâu, em đừng có hiểu lầm, video đó là do cô ta quay lén đấy, đến anh cũng không hề hay biết, bây giờ cô ta lấy nó ra để đe dọa, nếu không thì cô ta sẽ tống anh vào tù. Cô Hai, cháu cầu xin cô, cô giúp cháu với, cháu không muốn ngồi tù”.
Đường Giang Sơn ôm lấy chân Đường Mẫn khóc lóc thảm thiết, Đường Mẫn cũng hơi mềm lòng, nghe Đường Giang Sơn nói như vậy bà liền cảm thấy anh ta thật sự đã bị người ta gài bẫy.
“Sao cháu lại hồ đồ như thế vậy chứ, haiz”.
Đường Mẫn thở dài nói, Đường Giang Sơn bị người ta hại đến mức như thế này thì anh ta cũng nên tự chịu trách nhiệm, nếu như cứ hết lần này đến lần khác đưa tiền cho anh ta thì mọi chuyện cũng sẽ không có kết cục như bây giờ, đặc biệt là Băng Nghiên, sau khi cô ta biết Đường Giang Sơn có tiền nên càng lúc mới càng có ác ý với anh ta.
Nhưng kết cục của anh ta vẫn như vậy, nếu đã như vậy thì anh ta cũng không còn cách nào nữa.
“Xem ra là Băng Nghiên đã có chủ ý từ trước, nếu như cô ta bày mưu hại anh thì coi như vừa mất tiền mất nhà, anh cũng hay lắm đấy Đường Giang Sơn”.
Lâm Nguyệt Dao cười chế giễu, nhưng Đường Giang Sơn lại không dám phản bác, vì Tần Lâm không giúp được gì nên anh ta mới dám đối chất với Tần Lâm như thế, nhưng Lâm Nguyệt Dao là con gái của cô Hai, còn cô Hai lại là ngọn cỏ cứu mạng duy nhất của anh ta.
Mặc dù bây giờ Lâm Nguyệt Dao đang đổ dầu thêm lửa, nhưng Đường Giang Sơn chỉ đành nuốt cục tức vào trong mà thôi.
“Cô Hai không thể thấy chết mà không cứu được, nó là con cái của nhà họ Đường mà, Giang Sơn mà vào tù chắc cũng phải mất ít nhất mười năm, chị xin em, em giúp Giang Sơn với, chị quỳ xuống cầu xin em”.
Tôn Hiểu Dĩnh mặt mày ủ rũ, Đường Mẫn là hy vọng duy nhất của bọn họ, nếu như Đường Mẫn từ chối bọn họ thì chắc chắn con trai bà ta sẽ phải ngồi tù.
“Nói trắng ra thì cũng là vì tiền chứ gì”.
Tần Lâm lắc đầu cười khinh, việc cậu Hai được chữa khỏi đối với Đường Giang Sơn và Tôn Hiểu Dĩnh mà nói thì cũng không mấy quan trọng.
“Liên quan gì đến cậu, nó là em cậu đó, cậu đúng là loại người không có lương tâm, đã không giúp được gì lại còn ở đây đá xoáy đá xéo, thêm dầu vào lửa, thứ mặt dày”.
Tôn Hiểu Dĩnh tức giận nói.
“Đúng vậy, sống chết của mấy người liên quan gì đến tôi chứ? Nếu đã không liên quan thì tôi đi trước đây”.
Tần Lâm nhún vai.
“Tiểu Lâm...”
“Người ta đã không muốn thì cháu còn ở đây làm gì nữa? Chữa xong cho cậu Hai rồi, mấy việc có thể làm cũng xong hết cả, mấy việc còn lại có lẽ cháu cũng không giúp được gì. Dì Hai, cháu về trước đây”.
Tần Lâm cười nói, sau khia anh chào dì Hai xong liền quay lưng rời đi.
“Mẹ, không phải mẹ lại định...”
Lâm Nguyệt Dao trầm giọng nói, bây giờ cô thực sự hi vọng mẹ mình cũng giống như Tần Lâm, việc không liên quan đừng nhúng tay vào, sau đó tống cổ Đường Giang Sơn và Tôn Hiểu Dĩnh ra ngoài, bọn họ đã giúp hai lần rồi, bây giờ bị lừa hết tiền rồi lại còn muốn đến nhờ bọn họ giúp đỡ nữa sao?
Thật sự xem mình là nhà từ thiện sao? Cho dù có là tổ chức từ thiện thì bọn họ cũng sẽ không hết lòng hết sức như vậy đâu.
“Im mồm, không phải chuyện của con”.
Cuối cùng Đường Mẫn cũng mềm lòng, bây giờ anh Hai đang nằm trên giường bệnh, tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn không biết tình trạng ra sao, nếu như bây giờ con trai còn bị bắt vào đồn cảnh sát thì nguy cơ phải ngồi tù là rất cao, vậy thì làm sao anh Hai có thể yên tâm dưỡng bệnh được chứ?
Điều quan trọng nhất bây giờ là Đường Giang Sơn đã không còn đường lui nữa rồi, ngoài Đường Mẫn ra thì có ai có thể giúp được anh ta nữa đây? Nếu như không giúp thì chắc chắn anh ta sẽ phải ngồi mười năm tù.
Mười năm đối với một con người mà nói, đó chính là tuổi xuân của đời người.
Người xưa có câu, có tuổi trẻ là có tất cả, đợi anh ta ra tù thì chắc cũng đã đến tuổi trung niên rồi, lúc đó thì còn có tư cách gì để suy nghĩ về việc sống trên thế gian này nữa? Trên thế giới này còn chỗ đứng cho anh ta nữa sao?
Mười năm, đủ để phá hủy một con người, khiến cho Đường Giang Sơn trở thành kẻ vô dụng.
Anh ta là con trai nhà họ Đường, cũng chính là hy vọng của nhà họ Đường, mặc dù không tài hoa xuất chúng nhưng không thể nào phủ nhận được dòng máu nhà họ Đường đang chảy trong người anh ta.
Cuối cùng thì Đường Mẫn vẫn không thể chống lại được áp lực của tình cảm gia đình, anh Hai đã nhập viện rồi, nếu như còn biết chuyện Đường Giang Sơn ngồi tù thì có lẽ sẽ vô cùng tuyệt vọng.
Đối với những người ở độ tuổi của bọn họ mà nói, con cái chính là tất cả.
Không có con cái thì cuộc đời của bọn họ sẽ tràn đầy u ám.
“Được thôi! Nhưng chị Hai này, đây là lần cuối cùng đấy nhé. Em không thể nhẫn tâm nhìn anh Hai nằm trên giường bệnh gánh chịu một mình được, cũng không muốn Giang Sơn vào tù ra tội, nhưng em có thể giúp chị chỉ có bấy nhiêu đấy thôi. Còn về sau này Giang Sơn có bị gì thì em cũng không lo tiếp nữa, em hy vọng mọi người sẽ hiểu, tự lo cho mình nhé”.
Đường Mẫn nghiêm túc, trầm giọng nói.
“Thật ư?”
Tôn Hiểu Dĩnh vui mừng khôn xiết, cuối cùng thì con trai của mình không phải ngồi tù rồi sao?
“Cảm ơn cô Hai, cảm ơn cô Hai”.
Toàn thân Đường Giang Sơn cứ như bị người ta đánh vậy, run lên bần bật, cảm thấy vô cùng cảm kích Đường Mẫn, bà lại một lần nữa cho anh ta khát vọng sống.
Chỉ cần không vào tù thì anh ta vẫn còn hy vọng làm lại từ đầu, chỉ cần không ngồi tù, cho dù có mất đi Băng Nghiên thì có sao, cùng lắm là bắt đầu lại, dù gì thì số tiền kia cũng không phải của mình.
Lâm Nguyệt Dao thầm thở dài, nhưng quyết định của mẹ thì cô không thể nào xoay chuyển được, nhưng tình hình hiện tại, hai mẹ con Đường Giang Sơn đã bắt đầu vui cười trở lại, đây đã là lần thứ ba như vậy rồi.
Đường Mẫn không tiếc tiền, mà cứ đòi đi đòi lại, bà sớm đã nhìn ra con người của Đường Giang Sơn và Tôn Hiểu Dĩnh, Tần Lâm nói đúng, ngay từ đầu bà không nên làm như thế, bây giờ thì bọn họ đã hoàn toàn ỷ lại vào bà.
Chuyện của Đường Giang Sơn và Băng Nghiên đều là lỗi của anh ta nên mới gặp phải người không tử tế, nhưng cuối cùng Đường Mẫn lại không thể từ chối được, vốn tưởng rằng bản thân cho bọn họ tiền hai lần thì Đường Giang Sơn sẽ biết ơn, không ngờ bây giờ lại thành ra bi kịch dẫn sói vào nhà.