Tần Lâm cau mày, đương nhiên anh không nhắm vào một triệu tệ đó.
Cho dù anh thực sự muốn tiền chữa bệnh, có một triệu tệ cũng không thể nào mời được anh.
Chỉ là nếu thực sự không chữa cho người bệnh kia, e rằng ông ta sẽ chết.
Tần Lâm vừa định ra tay thì bà Mã mới nói muốn đưa một triệu tệ.
Tần Lâm không có hứng thú với tiền.
Vương Đông Tuyết nghe thấy thế cũng lo lắng: “Anh Tần, nếu thân phận của người đó không đơn giản, hay là đợi xe cấp cứu đến đi?”
Khổng Doanh Doanh hừ lạnh lùng: “Đúng vậy, khoe mẽ cái gì chứ! Cho dù thù lao một triệu tệ to thật nhưng anh cũng phải biết tự lượng sức mình, không nghĩ đến hậu quả sao? Đừng bị mờ mắt bởi lợi ích nhỏ trước mắt”.
Khổng Doanh Doanh ra vẻ dạy đời người khác, nói Tần Lâm như thể cô từng trải nhiều lắm vậy, còn Tần Lâm là kẻ thấp kém, cần cô chỉ bảo.
Tần Lâm bất lực lắc đầu: “Không lo được nhiều như thế”.
Nói xong anh lao đến cấp cứu, phải tranh thủ từng phút từng giây, anh cũng không có thời gian nhiều lời với Khổng Doanh Doanh.
Đến chỗ người bệnh, Tần Lâm bắt mạch tay phải, dùng hai ngón tay trái ấn vào động mạch dưới cổ.
Đây là hai chỗ mạch đập.
Bắt mạch dưới cổ là phương thức khám bệnh hiếm thấy trong Đông y, bởi vì mạch dưới cổ đập khá mạnh, máu động mạch lưu động nhiều, vì thế có một số bệnh không khám ra được.
Nhưng duy nhất một loại bệnh có thể chẩn đoán được từ mạch dưới cổ.
Đó là bệnh tim.
Động mạch dưới cổ gần tim nhất, có thể trực quan phản ánh vấn đề của tim.
Ít người biết cách thức khám bệnh này, cũng không phải y thuật quá cao siêu.
Nhưng khó ở chỗ cả hai tay đồng thời bắt mạch!
Một trái một phải, bắt mạch hai chỗ khác nhau.
Tay trái bắt mạch dưới cổ để kiểm tra vấn đề tim của người bệnh, còn tay phải để kiểm tra toàn cơ thể.
Bà Mã thấy Tần Lâm đến, dáng vẻ cũng khá chuyên nghiệp, giống như gặp được vị cứu tinh, bà ấy vội nói.
“Bác sĩ! Cậu là bác sĩ sao, hãy cứu chồng tôi đi, nếu chữa khỏi tôi sẽ đưa cho cậu một triệu tệ!”
Tần Lâm cau mày lại, anh nói: “Đừng nói đến chuyện này nữa, đặt stent vành mạch được mấy năm rồi?”
Bà Mã sững sờ, không ngờ cậu thanh niên trẻ này lại lợi hại như thế, chưa hỏi gì, dùng tay bắt mạch là biết đặt stent vành mạch?
“Được bảy, tám năm rồi”, bà Mã vội trả lời.
Tần Lâm cau mày, bệnh này khó chữa rồi.
Nói xong, Tần Lâm lấy kim bạc mang theo bên người, anh nói
“Gọi 115 đi, sau khi tôi cứu ông ấy vẫn phải đi đến bệnh viện”.
“Được được được!”, bà Mã vội gọi 115.
Lúc này Khổng Doanh Doanh và Vương Đông Tuyết cũng đến, thấy Tần Lâm cầm kim bạc, Khổng Doanh Doanh trừng mắt.
“Tần Lâm! Anh đừng có làm bừa! Mạng người quan trọng, không đùa được đâu!”
Tần Lâm cau mày lại, thấy hơi khó chịu: “Im miệng, đừng làm phiền tôi”.
Tần Lâm nói xong, Khổng Doanh Doanh nổi giận đùng đùng, vừa định nói thì mấy khách hàng xung quanh lên tiếng trách cô ấy.
“Cô đừng nói nữa, không thấy tiểu thần y đang cứu người sao, cái cô lừa đảo này ra đằng sau đứng đi!”
Khổng Doanh Doanh bất lực: “Anh ta là thần y? Các người đừng có mà ăn nói linh tinh nữa, anh ta là công tử bột, là thiếu gia của nhà họ Tần mười năm trước, có thể có y thuật gì chứ, nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
Khổng Doanh Doanh nói như thế, mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Tần Lâm, thì ra là công tử bột sao?
Thiếu gia của mười năm trước, có điều chỉ trong vòng mười năm anh có thể biến thành thần y sao?
Thời gian mười năm, có thể duy trì cuộc sống đã là tốt lắm rồi, cho dù là học chính quy cũng không thể trở thành thần y sau mười năm được.
Tần Lâm có một tý kiến thức như thế mà cũng đòi chữa bệnh cho người ta, nhỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao?
Cho dù là có lòng tốt cũng dễ dàng làm hỏng chuyện.
Nói giảm nói tránh thì cho dù Tần Lâm thực sự có y thuật nhưng chắc chắn cũng không thể đạt đến trình độ chữa khỏi bệnh tại chỗ được, một khi xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Những khách hàng nghe thấy thế liền nói với Tần Lâm.
“Nếu đã không có y thuật cao siêu gì thì đừng gây thêm phiền phức nữa, còn muốn châm cứu nữa, châm cứu huyền bí quá, nhỡ xảy ra sai sót gì, rất có khả năng sẽ khiến bệnh tình thêm trầm trọng”.
“Đúng vậy, hay là tìm một bác sĩ dày dặn kinh nghiệm đến khám đi, cậu trai trẻ này đúng là ngông cuồng quá, dễ xảy ra chuyện”.
“Có thời gian thì xem 115 đến chưa, đừng có giúp thêm phiền”.
“......”
Nghe thấy mọi người nói vậy, bà Mã cũng do dự.
“Đợi đã! Cậu là bác sĩ của bệnh viện nào? Không được, cậu còn trẻ quá, hay là tôi đợi thêm chút nữa, đợi 115 đến sẽ an toàn hơn!”
Bà Mã vừa dứt lời, người bệnh lên cơn co giật, nắm lấy cổ Tần Lâm, biểu cảm trên gương mặt vô cùng đau khổ.
Lúc này Tần Lâm không có thời gian phản bác lại bọn họ, vội chọc kim châm vào ngực người bệnh, cây kim thứ hai chọc sau tai, cây thứ ba chọc vào cổ tay.
Liên tiếp chọc ba cây kim châm, tốc độ vô cùng nhanh, nếu để người trong ngành nhìn thấy thao tác này của Tần Lâm chắc chắn sẽ đứng dậy vỗ tay.
Kiến thức cơ bản thực sự rất chắc chắn, phải tinh thông kỹ thuật châm cứu đến một mức độ nhất định mới có thể làm dễ dàng như Tần Lâm được.
Bà Mã thấy Tần Lâm tự ý dùng kim châm, đang định chửi đột nhiên ba cây kim châm rơi xuống, bệnh nhân không co giật nữa.
Cơ thể thả lỏng ra.
“Lão Mã! Lão Mã!”
Sau khi người bệnh thả lỏng cơ thể, hai tay Tần Lâm dùng lực ấn vào vị trí bên dưới cách cổ ba tấc.
Lần này Tần Lâm dùng lực khá mạnh, thậm chí có thể nhìn rõ phần ngực của bệnh nhân lõm xuống.
“Hừ......”
Người bệnh hừng nhọc nhằn một tiếng, cau mày lại, khuôn mặt nhăn nhó.
Mặt bà Mã biến sắc.
“Cậu làm gì vậy! Cậu đã làm gì chồng tôi!”
Tần Lâm làm lơ, anh buông tay ra, toàn bộ kim châm rơi xuống.
Sau đó anh nhẹ nhàng xoa bóp phần ngực của bệnh nhân.
Vài phút sau, người bệnh từ từ mở mắt, dáng vẻ rất mệt mỏi, có điều ánh mắt khá có thần.
“Cảm ơn cậu”, Mã Giang Hà rất có lễ độ, lúc nãy ông ta khó chịu như muốn chết đi, Tần Lâm điểm huyệt giúp ông ta thoát khỏi sự đau đớn đó, mặc dù vừa nãy nhắm mắt nhưng vẫn có nhận thức.
Vì thế khi mở mắt ra Mã Giang Hà lập tức cảm ơn Tần Lâm.
“Chồng!”, bà Mã kích động, ôm lấy chồng mình.
Lúc này 115 cũng vừa đến nơi, mấy người bác sĩ nhanh chóng đưa Mã Giang Hà lên giường bệnh.
Mã Giang Hà thều thào nói với bà Mã: “Xin số điện thoại của tiểu thần y”.
Bà Mã gật đầu lia lại: “Yên tâm, ông yên tâm!”
Nói xong, sau khi đưa ông ấy lên xe cấp cứu, bà Mã vội đến chỗ Tiểu Lâm.
“Tiểu thần y cảm ơn cậu, đây là tấm séc một triệu, tôi có thể xin số điện thoại của cậu không?”
Tần Lâm nói: “Tôi có thể cho bà số điện thoại, còn séc thì không cần đâu, bệnh của ông ấy vẫn chưa chữa khỏi, nếu bác sĩ bó tay thì hãy đến tìm tôi”.
Nói xong, Tần Lâm đưa số điện thoại cho bà ấy, sau đó bà Mã vội vàng rời đi.
Thấy Tần Lâm chữa khỏi bệnh cho Mã Giang Hà, Khổng Doanh Doang bĩu môi, hừ lạnh lùng.
“Giả vờ đạo đức tốt cái gì chứ, không lấy một triệu tệ sao? Anh tưởng anh vẫn giống như trước kia sao, bây giờ bao nhiêu năm anh mới kiếm được một triệu tệ hả, đúng là sống chết cũng phải giữ thể diện”.
Bây giờ trong mắt Khổng Doanh Doanh, Tần Lâm là tên thiếu gia lừa đảo sĩ diện, tưởng mình vẫn có thân phận như trước kia.
Đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn không thể chấp nhận được, đúng là khiến người ta cạn lời.