Hải Ninh cau mày lại: “Ông không bị bệnh, kiểm tra cái gì chứ? Lần trước không phải đã kiểm tra một lần rồi sao, không có vấn đề gì, đừng có suốt ngày gây phiền phức cho ông!”
Xem ra ông Hải Ninh không phải chỉ có thành kiến với Tần Lâm mà là với tất cả các bác sĩ, ông cảm thấy mình không bị bệnh.
“Ông nội, ông đúng thật là……hazz cháu hẹn một chuyên gia rồi, lát nữa sẽ đến khám cho ông”.
Hải Ninh trừng mắt nhìn cô ta nhưng không nói gì, dù sao ông cụ cũng cảm thấy mình không có bệnh, ông tức giận lao vào trong phòng.
Dao Dao thở dài ngồi xuống, vẻ mặt buồn rầu.
Lôi Hồng hỏi: “Dao Dao, em cũng đừng lo lắng quá, cậu Tần đây là bác sĩ do chị mời đến, cũng có thể khám bệnh giúp ông nội”.
Dao Dao cau mày lại, nhìn Tần Lâm từ đầu tới chân, cô ta nói.
“Anh cũng là bác sĩ? Trẻ quá nhỉ?”
Lôi Hồng cười: “Mặc dù cậu Tần trẻ tuổi nhưng y thuật rất lợi hại”.
Dao Dao bất lực lắc đầu: “Bỏ đi, chị Hồng không phải lo lắng đâu, chắc ông nội bị viêm phổi, có thể là do hồi trẻ hút thuốc lá nhiều quá”.
Vốn dĩ Tần Lâm không định lên tiếng, nhưng nghe Dao Dao nói bệnh tình của ông cụ, anh thấy không chịu nổi bèn nói.
“Ông cụ không hề bị viêm phổi mà do suy dinh dưỡng”.
Tần Lâm nói xong, Dao Dao lập tức cau mày lại.
“Suy dinh dưỡng? Anh nói vớ vẩn gì vậy chứ? Sao ông nội tôi có thể bị suy dinh dưỡng chứ? Anh cũng không nhìn xem gia đình tôi như thế nào à, lẽ nào anh nói ông nội không có cơm ăn sao?”
Vốn dĩ Dao Dao đã bực bội trong người, nghe thấy Tần Lâm nói thế càng tức hơn.
Tần Lâm cau mày lại: “Suy dinh dưỡng có rất nhiều loại, không phải cứ không ăn cơm được là sẽ dẫn đến suy dinh dưỡng, nhiều người nhà giàu quyền quý cũng mắc phải chứng này, bệnh tật không liên quan đến giàu nghèo. Cơ thể của ông cụ Hải thiếu rất nhiều chất dinh dưỡng, chắc chắn có vấn đề trong việc ngủ nghỉ ăn uống hằng ngày”.
Dao Dao nghe thấy thế càng tức hơn.
“Ý của anh là chúng tôi không chăm sóc tốt cho ông cụ? Bác sĩ đến chữa bệnh chứ không phải đến để quở trách người nhà, anh nói nhiều thế làm gì?”
Tần Lâm nói: “Tôi chỉ nói nguyên nhân bệnh cho cô biết mà thôi, chữa bệnh cần phải chữa từ cơ bản, nếu không giải quyết vấn đề suy dinh dưỡng trước, cho dù là chữa khỏi thì sau này vẫn sẽ tái phát”.
Ông cụ bị suy dinh dưỡng, thông qua bắt mạch cho thấy gan của ông cụ nóng quá mức, chắc chắn là ngày thường ăn ít rau củ quả, ăn thịt là chủ yếu.
Loại suy dinh dưỡng này không phải do điều kiện gia đình không tốt mà đơn thuần là do thói quen ăn uống cá nhân.
Có người không thích ăn rau củ quả, cho dù có tiền, ngày ngày ăn thịt cá thì vẫn sẽ bị suy dinh dưỡng như thường.
Cô Dao Dao này đúng là nóng giận chẳng màng đúng sai, chỉ lao đến chất vấn một trận.
Lôi Hồng vội hòa giải: “Dao Dao, cậu Tần không có ý đó, chẳng phải cũng là vì bệnh tình của ông cụ sao, lúc chị mới đến lại thấy ông đang ho”.
Nói xong, ông cụ bước ra, trợn mắt khi nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy người.
“Ho vài tiếng là bị bệnh à? Các cháu đúng là chuyện bé xé ra to”.
Người bệnh đã ra ngoài rồi, Tần Lâm nói thẳng luôn.
“Ông cụ, đây không phải chuyện bé xé ra to, bệnh tình của ông rất nghiêm trọng, nếu không kịp thời chữa trị, e rằng nhiều nhất là hơn một tháng nữa ông sẽ nằm liệt giường”.
Dao Dao trừng mắt: “Anh nói vớ vẩn cái gì vậy chứ! Anh rủa ông nội tôi sao?”
Dao Dao trừng mắt, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
Tên Tần Lâm này đúng là ngày càng quá đáng, lại dám rủa ông nội.
“Mặc dù cơ thể của ông nội không được tốt nhưng cũng khỏe hơn người già bình thường, anh lại dám nói một tháng nữa ông nội tôi sẽ nằm liệt giường? Anh có mưu mô gì!”
Sắc mặt Tần Lâm lạnh lùng, cảm thấy bực mình, nếu không phải nể mặt Lôi Hồng thì anh đã về từ lâu rồi.
Hơn nữa bệnh của ông cụ này rất khó chữa, nếu thực sự giao cho bác sĩ Tây y e rằng cũng chỉ chữa ngọn mà không chữa gốc.
Tần Lâm cố gắng nhẫn nại: “Thấy cơ thể khỏe mạnh không có nghĩa là cơ thể thực sự tốt, bệnh đến rất nhanh nhưng để chữa trị khỏi thì mất rất nhiều thời gian, nếu bệnh đến thật, e rằng ông cụ sẽ không chịu được”.
Dao Dao tức hộc máu mồm: “Tôi dẫn ông nội đi kiểm tra rồi, bác sĩ đã chẩn đoán ra ông nội bị viêm phổi, hoàn toàn không phải suy dinh dưỡng như anh nói, rốt cuộc anh có hiểu không vậy?”
Lôi Hồng vội hòa giải.
“Dao Dao, cậu Tần sẽ không nói linh tinh đâu, bệnh trước đây của chị cũng là nhờ cậu ấy chữa khỏi, hay là để cậu Tần cùng khám đi?”
Dao Dao hừ lạnh lùng, cho dù là Lôi Hồng cô ta cũng không nể mặt.
Lôi Hồng là Lôi Hồng, Tần Lâm là Tần Lâm, cho dù là bạn của cô ấy thì sao chứ?
Cho dù Lôi Hồng cực kỳ tin tưởng y thuật của Tần Lâm nhưng anh còn trẻ tuổi, hơn nữa nguyên nhân bệnh mà anh nói khác xa so với chẩn đoán ở bệnh viện, vì thế Dao Dao hoàn toàn không tin.
“Anh ta sẽ không nói linh tinh? Em thấy anh ta chính là ăn nói bừa bãi, trẻ tuổi không lo học hành mà đi lừa gạt người khác, em cũng không biết anh ta lừa chị thế nào, có điều không lừa được em đâu!”
“Anh mau cút đi, nhà tôi không chào đón anh!”
Mặt chị Hồng biến sắc, cau mày lại.
“Dao Dao! Em nói thế hơi quá đáng đấy!”
Dao Dao hừ lạnh lùng: “Có gì mà quá đáng với không quá đáng chứ, nếu không phải nể mặt chị, em đã đuổi anh ta ra ngoài từ lâu rồi!”
Sắc mặt Tần Lâm cũng trở nên u ám, nếu người nhà bệnh nhân đã không coi trọng anh như thế thì anh cũng không cần ở lại nữa.
Mặc dù bệnh tình của ông cụ khá nghiêm trọng, nhưng có liên quan gì đến anh chứ?
Nếu không phải nể mặt Lôi Hồng anh còn lâu mới đến.
“Nếu đã như thế thì tôi đi đây”.
“Tôi cũng đi”.
Lôi Hồng cũng tức giận, không ngờ Dao Dao lại không giữ thể diện cho cô, đúng là quá đáng.
Lúc hai người chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một chiếc xe Audi a8 đỗ ở bên ngoài, một người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn bước xuống từ cửa sau, đầu tóc chỉnh tề, khí chất phi thường.
Nhìn thấy ông ấy, Dao Dao lập tức kích động, vội rảo bước tiến lên, cung kính đứng ở sang một bên để nghênh đón.
“Nghiêm thần y, cuối cùng ông cũng đến rồi, tôi đã đợi ông rất lâu”.
Mặc dù Dao Dao là thiên kim nhà họ Hải, thân phận cao quý, nhưng cô ta cũng không dám hỗn xược trước mặt Nghiêm thần y, dù sao người ta cũng là bác sĩ, bản thân đang đi cầu xin ông ta chữa bệnh nên thái độ cũng phải tốt một chút.
Nghiêm thần y gật đầu, vừa định nói thì nhìn thấy Tần Lâm, mắt ông ta lập tức sáng rực lên.
“Tần đại sư! Sao cậu lại ở đây!”
Nghiêm thần y vội đóng cửa xe lại, chạy đến trước mặt Tần Lâm, kích động nắm lấy tay anh, mặc dù không cúi đầu khom lưng nhưng cũng rất cung kính, thái độ nhún nhường.
Khuôn mặt nghiêm nghị liền nở nụ cười, thái độ khác hoàn toàn so với trước đó.