Tần Lâm nhận điện thoại của Chúc Linh Linh, chắc chắc là chuyện của nhà họ Chúc rồi, Chúc Nhị Bạch chắc đã đẩy nhà họ Chúc xuống vực thẳm rồi.
"Anh Tiểu Lâm, đúng như anh đã nói, Chúc Nhị Bạch đã chuyển toàn bộ số tiền đi rồi, bây giờ em và ông nội đang đi đến tỉnh An Tây, chuẩn bị nhận tổ quy tông, Chúc Thị Y Mỹ còn quá quắt hơn em tưởng tượng, nhưng bây giờ có nói gì chăng nữa thì cũng không kịp nữa rồi, Chúc Thị Y Mỹ đã lấy hết dòng vốn của Y dược Văn Hòa rồi, bây giờ đang sa vào vũng bùn không thể vùng vẫy nữa rồi".
Chúc Linh Linh vội vàng nói, Tần Lâm đúng là liệu sự như thần, nhà họ Chúc bây giờ đã trở nên tan tác, không chỉ Y dược Văn Hòa rơi vào trạng thái tê liệt mà Chúc Thị Y Mỹ cũng thiệt hại nhiều, giống như cái động không đáy vậy, đầu tư bao nhiêu tổn thất bấy nhiêu, hoàn toàn hết hy vọng.
"Ngày mai Chúc Nhị Bạch sẽ mời chủ tịch Mạnh của tập đoàn Hiên Viên và lão đại của tỉnh An Tây để chuẩn bị cho nước đi cuối cùng, nhưng em nghĩ chủ tịch Mạnh của tập đoàn Hiên Viên chắc sẽ không ra tay giúp đỡ đâu".
Chúc Linh Linh thở dài, trong lòng cũng không biết phải làm sao.
"Không phải là chắc sẽ, mà là không bao giờ".
Tần Lâm trầm giọng, Mạnh Văn Cương nhận lời mời là vì Chúc Linh Linh, hơn nữa ông ấy cũng chưa biết chân tướng sự việc.
Xem ra nhà họ Chúc đã dốc toàn lực rồi, Chúc Thị Y Mỹ phải nhờ vào nguồn vốn của Y dược Văn Hòa, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, vậy mà dám nghĩ đến việc hợp tác với tập đoàn Hiên Viên, thật là thú vị.
"Vậy bây giờ phải làm sao".
Chúc Linh Linh vô cùng lo lắng hỏi.
"Đợi thử xem nhà họ Chúc muốn làm gì. Em hãy nhớ phải đợi đến lúc nhà họ Chúc dập đầu nhận sai, nếu không bọn họ sẽ tự diệt thôi".
Tần Lâm nói.
"Vậy anh có qua đây không? Anh Tiểu Lâm!"
"Bây giờ anh có còn là con rể tương lai của nhà họ Chúc nữa đâu, anh có sang đấy cũng chẳng có tác dụng gì?"
Tần Lâm cười nói.
"Vậy được rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon".
Chúc Linh Linh vẫn rất lo lắng, bây giờ nhà họ Chúc vô cùng khốn đốn, gậy ông đập lưng ông, Y dược Văn Hòa vốn đang phát triển tốt lại biến thành sân sau của Chúc Thị Y Mỹ, bây giờ cả hai đều xảy ra chuyện, Y dược Văn Hòa mất nguồn vốn, có nguy cơ phá sản, mà Chúc Thị Y Mỹ cũng không khá khẩm hơn là mấy.
Tần Lâm định đi nghỉ ngơi, nhưng lại nhận được một cuộc điện thoại nữa.
"Alo, Tần đại sư, tôi là Đồng Phương Châu! Bây giờ cậu có tiện nghe máy không?"
Đồng Phương Châu lịch sự hỏi.
"Có chuyện gì cứ nói đi, người cùng hội cùng thuyền cả mà".
Tần Lâm vừa cười vừa nói, Đồng Phương Châu đã từng giúp đỡ anh, là một người mà anh rất thích, hào phóng mà dứt khoát.
"Con gái tôi… mắc một căn bệnh lạ, hơn một tháng rồi, con bé ngày càng gầy gò, hơn nữa còn hay nói những thứ kỳ lạ, sức khỏe ngày càng đi xuống, tôi lo con bé mắc căn bệnh gì đó khó nói. Muốn mời cậu xem giúp không biết Tần đại sư có thời gian không".
Đồng Phương Châu cẩn thận nói.
"Được, vậy ngày mai tôi sẽ qua đó một chuyến để xem bệnh thử".
Tần Lâm nói.
"Vậy thì cảm ơn cậu, Tần đại sư, ngày mai tôi sẽ qua đón cậu".
Đồng Phương Châu mừng rỡ, Tần Lâm nhận lời khiến Đồng Phương Châu vô cùng kích động, hơn nữa Đồng Phương Châu tin vào năng lực của Tần đại sư, chắc chắn sẽ không nhìn nhầm.
"Không cần phải phiền phức vậy đâu, gửi địa chỉ cho tôi là được, ngày mai tôi tự qua".
Tần Lâm nói, bản thân cũng chẳng phải lãnh đạo cao cấp gì, anh ghét nhất là mấy người thích làm màu, đi đến đâu là ầm ầm đến đó, một mình tự do tự tại chẳng thích hơn sao.
Sáng hôm sau, Tần Lâm đi thẳng đến địa chỉ mà Đồng Phương Châu đã gửi.
Khách sạn Hào Duyệt!
Đây là khách sạn năm sao sang trọng nhất tỉnh An Tây, là biểu tượng của thân phận và sự cao quý!
"Ai ya, anh đụng vào tôi làm gì? Mù à? Ra ngoài đường không mang mắt à".
Một tiếng kêu yểu điệu, một cô gái mặc bộ đồ da, đeo kính đen, tóc gợn sóng, tức giận nhìn Tần Lâm.
"Cửa to như thế này mà anh còn chen lấn? Vội đi đầu thai à, anh yêu, anh xem này, anh ta làm bẩn hết giày của em rồi, sao em đến buổi tiệc được chứ".
Cô gái vểnh môi, vẻ mặt khó chịu nói.
"Trời thì đầy mây, mà cô còn đeo kính đen, đi không nhìn đường còn trách tôi sao?"
Tần Lâm chau mày, ngoài trời thì đầy mây, vô cùng âm u, mây đen ùn ùn kéo đến, cô ả này lại còn đeo kính đen khiến anh dở khóc dở cười.
"Anh yêu, anh phải đòi lại công bằng cho em!"
Yến Hiểu Hoa uốn éo thân mình, ô lấy người đàn ông bên cạnh rồi nói với vẻ không vui.
"Thằng nhóc, con mẹ nó mày muốn chết à? Mau quỳ xuống xin lỗi bạn gái tao, sau đó liếm sạch giày cho cô ấy. Nếu không hôm nay mày đừng mơ đến việc rời khỏi đây nửa bước".
Người đàn ông mặc vest lườm Tần Lâm nói.
"Hai người bị điên à".
Tần Lâm chẳng thèm tranh cãi với loại người ngu ngốc như vậy, trong lòng anh vẫn nhớ đến bệnh tình của con gái Đồng Phương Châu, hôm qua nghe giọng Đồng Phương Châu có vẻ rất lo lắng, chỉ là ông ấy ngại không bảo anh đến ngay trong đêm thôi.
Cứu người như dập lửa, Tần Lâm không thể làm lỡ thời gian ở đây được.
"Mày bảo ai bị điên? Cả nhà mày bị điên thì có, thằng cha nhà mày muốn chết đúng không? Tao thấy mày không muốn sống nữa thì phải?"
Người đàn ông mặc vest vênh mặt, mắt trợn tròn, Tần Lâm vừa nói xong, hắn đã nổi điên.
"Mau quỳ xuống xin lỗi tôi, liếm sạch giày cho tôi đi đồ rác rưởi".
Yến Hiểu Hoa cười lạnh, tỏ vẻ khinh thường Tần Lâm, tên này mặc đồ bình dân, nhìn là biết không phải người giàu có gì, chắc là đến đây để nhờ vả việc gì đấy, hoặc là kẻ trộm!
"Tránh ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí".
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Ôi! Lần đầu tiên tao gặp thằng nhóc ngang bướng như mày đó, ở thành phố Khánh Phong này ông đây nói một là một hai là hai, mày dám chống lại tao, mày chán sống thật rồi đó".
Người đàn ông mặc vest cười khẩy, lắc đầu tỏ vẻ bất cần.
"Ha ha ha, loại rác rưởi này chắc không biết Huy thiếu gia là ai rồi, em thấy anh ta là một tên nhà quê đấy, nghe giọng là biết không phải người ở đây rồi".
Yến Hiểu Hoa bĩu môi.
"Không cần biết mày là ai, bây giờ lập tức quỳ xuống cho tao, xin lỗi, nếu không hôm nay mày đừng hòng đi".
Huy thiếu gia trợn mắt nhìn Tần Lâm, vô cùng tức giận, hắn là thiếu gia nhất nhì thành phố Khánh Phong này, không ai là không biết hắn, tên nhà quê này không biết chui đâu ra mà dám giả vờ giả vịt trước mặt hắn, muốn gây sự với hắn hay sao?
"Có chuyện gì vậy Huy thiếu gia?"
Quản lý bộ phận lễ tân vội bước đến, mỉm cười hỏi.
"Khách sạn các người làm ăn kiểu gì vậy, sao ngày càng thiếu chuyên nghiệp thế, rác rưởi cũng vào trong này được, đứng ở cửa làm bù nhìn à? Thằng nhãi này đụng trúng bạn gái tôi, xong phủi tay định rời đi, anh nói xem có vô lý không?"
Huy thiếu gia chỉnh lại cái vòng vàng lớn trên cổ, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Quản lý bộ phận lễ tân vội vàng nhận lỗi, Huy thiếu gia là khách hàng quen của bọn họ, hơn nữa ở thành phố Khánh Phong làm gì có ai không biết đến Huy thiếu gia, mặc dù nhà bọn họ cũng không phát đạt lắm nhưng có còn hơn không, Huy thiếu gia vẫn rất khí phách, hào phóng vung tiền.
Đây là ông thần tài của bọn họ, sao có thể đắc tội với hắn chứ?
"Huy thiếu gia anh bớt giận".
Quản lý bộ phận lễ tân quan sát Tần Lâm rồi trầm giọng nói.
"Anh này, tôi khuyên anh nên lập tức xin lỗi Huy thiếu gia, nếu không tôi không chắc anh có thể đi ra khỏi đây đâu".