Bây giờ điều Tần Lâm cần làm là chú tâm chọn lựa một món quà.
Điều này đối với Tần Lâm mà nói thì khá phiền phức, Trần Diên tổ chức sinh nhật, anh cũng nên tặng cô ấy một món quà.
"Anh rể, chúng ta đi mua quà thôi, em giúp anh chọn, có được không?"
Nhìn thấy dáng vẻ ân cần của Trần Khả Nhi, Tần Lâm bĩu môi: “Anh thấy chọn quà là giả, em cũng muốn có quà chứ gì?”
Trần Khả Nhi cười hi hi: "Anh rể, anh đừng nói toẹt ra như vậy! Anh rể mua quà cho em vợ cũng là chuyện đương nhiên mà, hơn nữa em cũng mật báo tin tức cho anh còn gì?"
"Anh mà không nghiêm túc dỗ dành em, sau này em không báo tin cho anh đâu!"
Tần Lâm bất lực cười: "Ha ha được rồi".
Trần Khả Nhi này đúng là một cô bé tinh nghịch, Tần Lâm mua quà cho cô ấy cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Hai người đến trung tâm thương mại, Trần Khả Nhi tự nhiên mà khoác tay anh, Tần Lâm có hơi cạn lời.
"Em làm thế này có ổn không?"
Trần Khả Nhi cười hi hi: "Có gì không ổn chứ, ở bên ngoài anh là bạn trai em, bạn trai bạn gái khoác tay nhau đi dạo thì có vấn đề gì chứ?"
Tần Lâm cạn lời: "Chúng ta không cần giả làm bạn trai bạn gái mà!"
Trần Khả Nhi cười hi hi: "Sao lại không cần, đương nhiên là cần rồi, anh nghĩ xem, một đôi nam nữ đi với nhau, tuổi tác tương đương, không phải tình nhân thì người ta sẽ nghĩ là gì?"
"Nhỡ may gặp phải người quen, người ta có hỏi, mà bảo là anh rể và em dâu thì chẳng phải khiến người khác nghĩ nhiều à? Để tránh hiểu lầm, chúng ta cứ giả làm tình nhân để đỡ gặp phiền phức".
Tần Lâm đột nhiên thấy cô gái này nói cũng có lý, Trần Khả Nhi cũng không biết học được ở đâu, đầu toàn mấy thứ suy nghĩ lệch lạc này.
"Được, thế tùy em".
Tần Lâm và Trần Khả Nhi đi đến trung tâm thương mại, trung tâm thương mại ở tỉnh lỵ đương nhiên to hơn ở Đông Hải nhiều, có nhiều mặt hàng xa xỉ mà Đông Hải không mua được.
Hai người đi dạo một lúc, mua được cho Trần Khả Nhi mấy món trang sức, cô gái này vui mừng muốn chết.
Đối với người bình thường mà nói, mấy món đồ cả chục nghìn này là xa xỉ lắm rồi, nhưng với Tần Lâm mà nói thì chẳng là gì cả.
Hai người đi dạo một hồi, đột nhiên bị một người đàn ông chặn trước mặt, ông ta nói.
"Trần Khả Nhi! Sao lại là em!"
Trần Khả Nhi nhíu mày, người đàn ông trung niên trước mặt bụng to, hói đầu, béo ị, vừa nhìn là biết là kẻ lắm tiền.
Cả thân toàn đồ hiệu, chỉ có điều mấy món đồ hiệu trên người ông ta trông rất cồng kềnh.
"Lữ Đại Phú, sao ông cứ như âm hồn bất tán vậy?"
Trần Khả Nhi không nói năng khách khí như những cô gái khác, cô ấy không có hiền dịu như vậy, nói thẳng vào vấn đề, chẳng nể nang ai.
Lữ Đại Phú có hơi tức giận, ông ta nói.
"Chẳng phải em nói em không thích bám vào đại gia sao? Tôi mua cho em nhiều đồ như vậy em không cần, mà người khác mua em lại lấy!"
Lữ Đại Phú là một ông chủ lớn mà Trần Khả Nhi quen khi vừa học vừa làm, lúc đó ông ta muốn bao nuôi Trần Khả Nhi nhưng bị cô ấy từ chối ngay tức khắc.
Về sau Lữ Đại Phú mua cho Trần Khả Nhi biết bao nhiêu đồ, tặng biết bao quà, nhưng Trần Khả Nhi vẫn không nhận.
Đừng có nhìn vẻ tinh nghịch kì quái của cô ấy, trông cô ấy có vẻ rất thích chiếm lợi từ người khác nhưng động đến nguyên tắc của cô ấy thì cô ấy rất nghiêm túc.
Cô ấy vẫn hiểu đạo lý làm người.
Đương nhiên chiếm lợi từ anh rể thì không tính.
Lữ Đại Phú thấy Trần Khả Nhi nhận nhiều trang sức mà Tần Lâm mua cho đến vậy, trong lòng rất khó chịu.
Trần Khả Nhi đảo tròng mắt, chẳng thèm giải thích, ôm chặt tay Tần Lâm rồi nói.
"Đúng vậy, ông không đủ giàu, tôi tìm bạn trai mới đại gia hơn ông, nhiều tiền hơn ông, vậy nên tôi mới ở bên anh ấy, sao nào?"
Trần Khả Nhi này không giống nhưng cô gái bình thường, cô ấy thích hít drama, chẳng ngại làm lớn việc, có cơ hội khoe khoang là cô ấy phải thể hiện ngay.
Tần Lâm ở bên làm bia đỡ đạn, cũng cạn lời.
Lữ Đại Phú nghe thấy câu này, lập tức không vui.
"Cái gì? Vì cậu ta nhiều tiền hơn tôi á? Tôi không tin cậu ta giàu có hơn tôi!"
Nếu như so mấy cái khác thì Lữ Đại Phú còn phục.
Ví dụ như nói Lữ Đại Phú xấu hơn Tần Lâm hay là Tần Lâm trẻ hơn ông ta thì được.
Nhưng nếu mà nói Lữ Đại Phú nghèo thì ông ta không chịu nổi.
Phấn đấu nửa đời người, Lữ Đại Phú chẳng làm gì cho bản thân cả, không giảm béo, không chăm chút cho bản thân, tất cả tâm tư đều dồn vào công việc, sao có thể không bằng người khác được?
Lữ Đại Phú nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không bằng cậu ta á? Mười năm vất vả, em biết tôi chịu biết bao khổ cực mới được như ngày hôm nay không? Tôi không bằng cậu ta sao? Cậu ta làm gì chứ?"
Trần Khả Nhi khinh bỉ: "Anh ấy là phú nhị đại, người ta mấy đời nỗ lực, mười năm khó khăn của ông là cái thá gì chứ?"
"Tôi...", Lữ Đại Phú suýt nữa tức chết, lý do này khiến ông ta không chống đỡ nổi.
Trần Khả Nhi suýt nữa khiến cho Lữ Đại Phú tức chết.
"Không được, tôi không tin, Trần Khả Nhi, cậu ta mua được cho em đồ, tôi cũng có thể mua được, hơn nữa tôi còn mua được gấp đôi!"
Trần Khả Nhi cười khẩy nói: “Ông mua đồ cho tôi đều có mục đích, Tần Lâm mới là thật lòng với tôi, anh ấy chẳng có ý đồ gì với tôi cả mà chỉ đơn thuần muốn đối tốt với tôi".
Lữ Đại Phú nghe xong, vội vàng nói: "Tôi cũng vậy mà! Tôi chẳng có ý đồ gì, tôi chỉ muốn đối tốt với em, cho dù em không chấp nhận làm bạn gái tôi thì tôi vẫn sẽ mua cho em, chỉ cần em nhận là được!"
Lữ Đại Phú nói xong liền liếc nhìn Tần Lâm, lạnh lùng hừ một tiếng: "Cậu ta là cái thá gì mà xứng với em chứ?"
Tần Lâm nhíu mày, vốn không muốn nói như người ta lại vô cớ chĩa mũi súng vào mình.
Có điều dường như không cho Tần Lâm có cơ hội, Trần Khả Nhi nói thẳng.
"Anh Tần mua cho tôi một chiếc đồng hồ, hơn một trăm nghìn lận, ông mua nổi không?"
"Đương nhiên là có rồi, chỉ là chiếc đồng hồ hơn trăm nghìn hồ thôi mà? Mua! Tôi sẽ mua cái hơn hai trăm nghìn cho em!"
Trần Khả Nhi gật đầu: "Vậy thì tốt, ông đợi ở đấy, tôi đi viết hóa đơn".
Chẳng mấy chốc, Trần Khả Nhi đã lấy một chiếc hóa đơn đưa cho Lữ Đại Phú.
"Rồi, ông đi thanh toán đi".
Lữ Đại Phú gật đầu: "Khả Nhi, em yên tâm, cậu ta cho em bao nhiêu thứ, tiêu bao nhiêu tiền cho em, tôi đều có thể cho em gấp đôi!"
Lữ Đại Phú muốn cạnh trạnh với Tần Lâm, nên Tần Lâm tiêu bao nhiêu tiền, ông ta cũng sẽ tiêu gấp đôi, ông ta không tin mình địch không nổi Tần Lâm.
Trả tiền xong, lấy lại hóa đơn, Trần Khả Nhi cười như được mùa, có điều không đi lấy đồ mà nhét hóa đơn vào túi.
"Còn cái này nữa, ông đợi ở đây!"
Nói xong, Trần Khả Nhi một mình xông vào mấy cửa hàng, lấy không ít hóa đơn.
"Ừm, đại khái chỗ này, chẳng phải ông nói muốn đối tốt với tôi sao, tôi muốn xem ông có bao nhiêu thành ý với tôi".
Nhìn tập hóa đơn này, có vẻ tên này tiêu không ít tiền nhỉ?
Có điều vì muốn khiến Trần Khả Nhi vui, Lữ Đại Phú nhắm mắt thanh toán.
Mấy phút sau, một xấp hóa đơn đỏ được lấy về.
"Khả Nhi, tôi cũng thanh toán hết rồi, em thấy biểu hiện của tôi ổn chứ?"
"Lữ Đại Phú giỏi quá, cảm ơn ông đã mua đống đồ này cho chồng tôi!"
Lữ Đại Phú hơi sững người, mặt mày mờ mịt.
"Khả Nhi, em nói cái gì thế? Tôi mua đồ cho em mà".
Trần Khả Nhi nói: "Tôi nói là, nếu như mua đồ cho tôi, là đồ thuộc về tôi đúng không?"
Lữ Đại Phú nhíu mày gật đầu.
"Đó là chuyện đương nhiên", Trần Khả Nhi nói vậy không có sai.
Trần Khả Nhi cười, lấy hết đồ ra, Lữ Đại Phú nhìn thấy mấy thứ đó, sắc mặt vô cùng khó coi.
Đó là đồ của nam mà!
Đồng hồ kiểu nam, nước hoa dành cho nam, thắt lưng nam, giày da nam, …
Tất cả đều là đồ xa xỉ, ngay cả Lữ Đại Phú cũng không nỡ mua.
Vừa nãy khi thanh toán ông ta chẳng hề xem bên trên viết gì, vậy nên không biết là đồ của nam.
"Khả Nhi, em mua đồ cho nam làm gì?"
Trần Khả Nhi cười ngọt ngào, mặt lộ vẻ vô tội, cô ấy đáp.
"Mua đồ cho nam là để cho bạn trai tôi?”
"Chồng, em tặng anh đấy!"
Trần Khả Nhi đưa đống đồ kia cho Tần Lâm.
Nhìn thấy cảnh này, Lữ Đại Phú suýt nữa tức chết, mắt trợn trừng, không biết nói gì.
"Khả Nhi, em đang làm gì vậy, đây là đồ tôi mua tặng em, sao em lại đưa cho người khác?"
Trần Khả Nhi mặt mày vô tội: "Lữ Đại Phú, vừa nãy ông nói, đồ tặng cho tôi là thuộc về tôi, tùy tôi xử lý, tôi tặng người khác cũng có sao đâu?"
Lữ Đại Phú nghiến răng nghiến lợi, cô ấy mặc dù không nói sai nhưng làm như vậy thì quá đáng quá!
Ông ta tốn mấy trăm nghìn, vốn muốn khiến Khả Nhi vui, kết quả bây giờ cô ấy lại tặng hết cho Tần Lâm!
Tần Lâm cười bất lực, Trần Khả Nhi này tinh ranh thật, Lữ Đại Phú chắc tức chết mất.
Trần Khả Nhi cười: "Lữ Đại Phú, ông tặng tôi nhiều đồ như vậy chẳng phải vì muốn tôi vui sao?"
Lữ Đại Phú gật đầu: "Đương nhiên, tôi tặng em những thứ này là muốn em vui, không phải là muốn cậu ta vui!"
Lữ Đại Phú nghiến răng ken két, mặt đầy hận ý.
Trần Khả Nhi cười nói: "Vậy thì đúng rồi, bạn trai tôi vui thì tôi cũng vui. Ông muốn tôi vui thì tặng nhiều đồ cho bạn trai tôi chút nha!"
Mặt Lữ Đại Phú đen xì.
"Trần Khả Nhi, em muốn chơi tôi?'
Lữ Đại Phú mặc dù không thông minh lắm nhưng cũng không phải thằng ngu, tiêu tốn mấy trăm nghìn lận, kết quả lại đưa hết cho người khác, ông ta đương nhiên tức giận.
Trần Khả Nhi lạnh lùng hừ một tiếng: "Lữ Đại Phú, ông nói năng cẩn thận chút đi, tôi chơi ông lúc nào?"
Lữ Đại Phú nổi giận đùng đùng: "Còn bảo không chơi tôi? Em coi Lữ Đại Phú tôi là thằng ngu à?"
Trần Khả Nhi nhìn thấy Lữ Đại Phú tức giận đến vậy, chắc giờ ông ta mới nhận ra, cô ấy cười khẩy.
"Tôi đùa ông đấy, làm sao nào?"
Sắc mặt Lữ Đại Phú âm trầm, lạnh lùng nói.
"Con nhãi dám đùa tôi! Hôm nay tôi cho cô hai lựa chọn, một là đền đống đồ này gấp mười cho tôi, hai là ngủ với tôi một tháng, cô tự chọn đi!"
Trần Khả Nhi nhíu mày, nhổ toẹt một cái.
"Phì! Không biết xấu hổ! Loại ếch nhái như ông cút xa khỏi tôi ra!"
Lữ Đại Phú lạnh lùng hừ một tiếng: "Nể mặt cô, cô không chịu phải không, thế thì đừng trách tôi không khách khí!"
Lữ Đại Phú nói xong, Tần Lâm đứng ra trước mặt nói.
"Ông bạn, nếu như ông để ý chuyện này thì tôi sẽ trả lại đồ cho ông, ông cầm về đi!"
Lữ Đại Phú vẫn rất tức giận: "Cậu còn bảo trả tôi! Cậu coi Lữ Đại Phú tôi là ai?"
Sắc mặt Lữ Đại Phú tái mét lại, ông ta không ngờ mình lại bị Trần Khả Nhi đùa cợt như vậy? Cô ấy mua đống đồ này là để cho Tần Lâm, cô ấy coi ông ta là thằng ngu sao?
"Trần Khả Nhi - Cô không biết xấu hổ!"
Tốn nhiều tiền như vậy, Lữ Đại Phú xót chết, mặc dù mấy năm nay kiếm được không ít tiền nhưng dù sao cũng là con nhà nghèo, không thể chịu nổi sự tổn thất này được.
Có thể nói, tốn nhiều tiền như vậy nếu ôm được mỹ nhân về nhà thì không nói làm gì, quan trọng là ông ta bị Trần Khả Nhi chơi một vố, đúng là không nhịn nổi!
Cơn tức này không sao nhịn được!
Lữ Đại Phú nổi giận nhìn hai người, cười giễu cợt rồi nói.
"Con tiện nhân, bây giờ cô trả tiền cho tôi, chúng ta thanh toán sạch, nếu không hôm nay hai người đừng có nghĩ đến chuyện rời đi! Dây dưa mãi rốt cuộc cũng chỉ là đồ ăn bám, hừ, tôi muốn xem xem ai có tiền!"
Trần Khả Nhi không ngờ Lữ Đại Phú lại xỉ nhục cô như vậy, cô ấy lập tức không nhịn được.
"Ông mới là tiện nhân, cả nhà ông đều là tiện nhân".
"Vốn không định dùng tiền của ông, chồng tôi có tiền, nhưng ông lại mắng tôi, bà đây không trả đấy, ông làm gì được tôi? Theo đuổi phụ nữ mà không nỡ tiêu tiền, ông theo đuổi được ai chứ?"
Trần Khả Nhi cũng là loại gan to bằng trời, chẳng nhẽ lại sợ Lữ Đại Phú à.
Lữ Đại Phú trầm giọng nói.
"Được, được, được, Trần Khả Nhi, cô đợi đấy cho tôi, hôm nay tôi sẽ gọi đại ca của tôi đến xử lý hai người".
Trần Khả Nhi biết anh rể mình thân thủ bất phàm, nhất định không sợ ông ta.
"Ai ôi, tôi sợ ghê, Lữ Đại Phú, ông chỉ là cái tên tú tài nghèo kiết xác, kiếm được chút tiền mà nghĩ mình là trạng nguyên à, còn muốn đùa tôi, ông làm được không? Chồng tôi một quyền có thể đánh bại mãnh hổ núi Nam Sơn, một cước đạp văng rồng xứ Bắc Hải, ông là cái thá gì".
Tần Lâm nhíu mày, cười khổ, cô gái này cứ cho là mình giỏi lắm, tâng bốc anh hết hồn.
Mặc dù Trần Khả Nhi chơi Lữ Đại Phú, nhưng anh vốn giúp người thân không màng lý do, huống hồ ông ta còn chửi rủa Trần Khả Nhi như vậy.
"Alo, đại ca, em đang ở tầng ba trung tâm thương mại Outlet, đúng vậy, có một đôi cẩu nam nữ chơi em một vố, anh đánh bọn họ giúp em!"
Lữ Đại Phú trừng mắt nhìn Trần Khả Nhi và Tần Lâm, sau đó kiêu ngạo nói.
"Bây giờ cô quỳ xuống cầu xin tôi có lẽ tôi còn có thể tha thứ cho cô, cô làm bạn gái tôi là lựa chọn duy nhất rồi".
Lữ Đại Phú tỏ vẻ ăn chắc Trần Khả Nhi.
Trần Khả Nhi ôm chặt Tần Lâm, cười hi hi nói.
"Ông không tự nhìn lại mình đi, ông xứng với bổn cô nương sao? Chồng ơi, anh nói xem mình nên làm gì bây giờ, có người muốn bắt nạt em, chẳng nhẽ anh cứ trơ mắt nhìn à?"
Lữ Đại Phú lạnh lùng hừ một tiếng, tỏ vẻ đã tính sẵn rồi.
"Chỉ biết võ mồm, đợi tí nữa mấy người sẽ khóc cho mà xem".
Chưa đến mười phút sau, mười mấy đàn ông ăn mặc lố lăng đứng ở đầu thang cuốn, người dẫn đầu là một cậu thanh niên nhuộm tóc bảy màu cầu vồng, mái tóc dài bị vuốt keo dính chặt y hệt quả đầu HKT, còn cả đeo khuyên môi. Tên đó trang điểm còn đậm hơn con gái. Mặc quả quần bò đũng tụt đến đầu gối, đeo thắt lưng, tự cho là mốt.
Sau lưng cậu thanh niên cũng là một đám gầy như bọ ngựa, ăn mặc y hệt tên kia, chẳng khác gì mấy.
Lữ Đại Phú xông đến trước mặt cậu thanh niên, mặt mày âm trầm nói.
"Đại ca, cuối cùng anh cũng đến rồi, chính là hai người bọn họ!"
Trần Khả Nhi khẽ nhếch khóe miệng.
"Đám trâu ngựa gì..."
Cậu thanh niên ngoẹo đầu, vén ngọn tóc trước mắt, nhìn Trần Khả Nhi, cố ý tỏ vẻ lạnh lùng nói.
"Nếu như yêu thì phải yêu thật lòng, nếu như không yêu thì cút!"
“Cái quái gì vậy”.
Sắc mặt Tần Lâm sa sầm lại, đây đều là di sản của xã hội cũ à?
“Không hiểu à? Vậy được, tôi tự giới thiệu, tôi họ Âu Dương, phó tộc trưởng của gia tộc Tang Ái, nghệ danh là Yếu Thương Thành, mọi người nể mặt gọi tôi là anh Xuyên Trụ. Chuyện này tính thế này đi, anh quỳ xuống lạy người em này của tôi hai phát, chúng tôi sẽ bỏ qua, nếu không, các người hôm nay không xong đâu”.
Âu Dương Xuyên Trụ lắc lắc đầu, nói với vẻ mặt kiêu ngạo.
“Gia tộc Tang Ái? Ha ha ha, vẫn là phong cách cũ à”.
Trần Khả Nhi hoang mang giây lát rồi lập tức bật cười.
“Con mẹ mày, cút đi”.
Tần Lâm thực sự không chịu nổi nữa, giơ chân lên đá Âu Dương Xuyên Trụ ngã xuống đất.
“Gia tộc Tang Ái, trở lại đỉnh cao, đánh anh ta cho tôi!”
Kiểu tóc của Âu Dương Xuyên Trụ đã bị Tần Lâm đạp rối tung lên, mười mấy người xông lên, giữa hai tay Tần Lâm bắn ra hơn mười cây kim châm bạc, mười mấy người toàn bộ bị ghim chặt tại chỗ, giây tiếp theo, vũ điệu của bọn họ bắt đầu.
Tần Lâm dùng kim châm bịt kín huyệt đạo của bọn họ, cực kỳ ngứa ngáy, bọn họ chỉ có thể không ngừng vặn vẹo cơ thể, không thể ngừng được. Ngay cả Lữ Đại Phú cũng không ngoại lệ, nhưng đứng giữa một đống người gia tộc Tang Ái đầu HKT, ông ta trông vô cùng lạc quẻ.
“Đại ca, tôi sai rồi, tôi không chịu nổi nữa, anh tha cho tôi đi”.
Lữ Đại Phú muốn khóc không ra nước mắt, toàn thân vặn vẹo một cách mất kiềm chế, thậm chí còn cực kỳ lẳng lơ, so với vũ điệu điên khùng của đám người gia tộc Tang Tình ở giữa trung tâm thương mại, ông ta thu hút vô số người vây quanh quay phim. Lữ Đại Phú xấu hổ muốn chết, sau này ông ta sao gặp người khác được nữa chứ?
“Không được rồi, buồn cười chết mất, cay mắt quá, ha ha ha”.
Trần Khả Nhi ôm bụng cười.
“Sau một tiếng nữa, huyệt đạo sẽ tự động giải phóng, chúng ta đi thôi”.
Tần Lâm nói.
“Trời ơi, anh ngầu quá chồng ơi!”
Trần Khả Nhi nhảy lên, ôm chầm lấy Tần Lâm, mạnh mẽ hôn lên.
“Chụtt”.
Tần Lâm nhìn Trần Khả Nhi với ánh mắt kỳ lạ, khuôn mặt trái xoan của Trần Khả Nhi lập tức đỏ ửng.
Trái tim cô đập thình thình, lè lưỡi, xong rồi, xong rồi, cô nhập vai quá sâu rồi!
Hai người đi dạo một hồi, cuối cùng Tần Lâm quyết định mua cho Trần Diên một chiếc đồng hồ, vì dù sao với một bác sĩ, thời gian quý giá hơn bất cứ thứ gì.
“Đến đó xem xem”.
Tần Lâm chỉ vào quầy Vacheron Constantin nói.
“Anh rể hào phóng quá, đồng hồ của em đột nhiên hỏng rồi, hay là anh mua cho em một chiếc Vacheron Constantin đi”.
Trần Khả Nhi trêu đùa.
“Trẻ con đừng có chỉ biết tị nạnh”.
Trần Khả Nhi trợn mắt nhìn Tần Lâm.
“Em trẻ con chỗ nào? Anh từng nhìn thấy rồi à? Anh rể đừng có mà coi thường em, hừ”.
Trần Khả Nhi ngẩng đầu lên, mỉm cười nói.
“Hầu Viện Viện?”
Tần Lâm nhíu mày, thấy một người quen thuộc đang đứng cửa hàng Vacheron Constantin, đây là bạn học cũ của anh.
“Chúng ta đi ra chỗ khác xem đã”.
Tần Lâm quá lười để dây dưa với cô ta, ban đầu theo đuổi không thôi, thiếu điều liếm chân cho anh, nhưng sau đó nhà họ Tần suy tàn, phần lớn mọi người đều xa lánh, tránh né, và Hầu Viện Viện – người từng điên cuồng theo đuổi anh cũng là một trong số đó.
“Tần Lâm? Trùng hợp quá, đúng là anh rồi?”
Trong đầu Hầu Viện Viện nổi lên một cơn sóng lớn, khi quay đầu nhìn lại, cô ta vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nhìn kĩ lại thì đúng là Tần Lâm.
Đại thiếu gia của nhà họ Tần năm đó.
“Là anh?”
Trần Khả Nhi cũng hơi sửng sốt, Hầu Viện Viện chính là đối thủ một mất một còn của chị gái cô, chủ nhiệm Hầu của bệnh viện!
Đúng là oan gia ngõ hẹp, Trần Khả Nhi cũng không ngờ lại gặp chủ nhiệm Hầu ở đây, điều ngạc nhiên nhất là, anh rể lại cũng quen biết cô ta?
“Là cô? Không ngờ hai người lại tằng tịu với nhau”.
Hầu Viện Viện chế nhạo nói, Trần Khả Nhi là em gái của phó viện trưởng Trần Diên, cô ta đã từng gặp.
“Cô ăn nói lịch sự chút đi, chúng tôi tằng tịu với nhau cái gì chứ? Mồm thối thế, đám người khoa hậu môn trực tràng các cô toàn ăn không ngồi rồi thôi à”.
Trần Khả Nhi không phải là người nhẫn nhịn, mặc dù chị gái không tranh giành với đời, nhưng cô không bao giờ để mình chịu thiệt.
“Cô, hừ, nể mặt phó viện trưởng Trần, tôi không thèm so đo với cô”.
Hầu Viện Viện hạ giọng nói.
Tần Lâm cũng rõ rồi, Hầu Viện Viện trước mặt này chắc là chủ nhiệm Hầu mà Trần Khả Nhi nói đến, đúng là không ai nói rõ được hai chữ duyên phận này, cho dù là nhân duyên hay nghiệt duyên.
“Thật không ngờ đấy Tần Lâm, nhiều năm không gặp mà anh vẫn có dáng vẻ sống chết sống dở, lầm lì ít nói như vậy. Nhưng hiện giờ có vẻ anh cũng sống không tồi nhỉ, biết đường đến tỉnh lỵ phát triển rồi, nếu chỉ sống ở thành phố Đông Hải bé nhỏ đó thì có lẽ cả đời này anh sẽ chẳng có chút tương lai gì”.
Hầu Viện Viện liếc mắt đánh giá Tần Lâm, cả người toàn là đồ hàng chợ. Sau khi nhà họ Tần suy tàn, Tần Lâm cũng không có tin tức, chắc là chỉ sống thoi thóp, làm sao có thể mua được chiếc đồng hồ đắt như vậy chứ.
“Con người luôn tiến về phía trước, hiện giờ tôi cũng là chủ nhiệm của bệnh viện thành phố rồi, chắc chắn sống tốt hơn đám bạn học các anh nhiều, anh có việc gì cần thì cứ đến bệnh viện tìm tôi. Đúng rồi, giới thiệu một chút, đây là bạn trai của tôi, Steven, sắp đến sinh nhật tôi nên Steven cứ muốn tặng tôi một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin, nói con gái đeo rất có khí chất, tôi cũng không thể từ chối, cái này trông hơi lóa mắt, ha ha ha”.
Hầu Viện Viện cười nói, trên mặt tràn đầy vẻ tự hào.
Steven cũng tỏ vẻ kiêu ngạo, bĩu môi, không thèm để Tần Lâm vào mắt.
“Tên nhà quê này ở đâu ra vậy? Các người nghĩ ai cũng mua được Vacheron Constantin à? Có biết đồng hồ ở đây bao nhiêu tiền không? Cái rẻ nhất cũng đã tám chục nghìn tệ, đủ để các người mua một chiếc xe rồi”.
Steven cười khinh bỉ.
“Các người đến đây làm gì? Đến đây ngắm đồng hồ à? Tần Lâm, không phải tôi trách anh, làm người nên thực tế một chút, anh có thể so sánh với tôi à? So được với bạn trai tôi à? Anh xem lại quần áo rách rưới của mình đi, may mà tôi không phải loại người ham giàu ghét nghèo, nếu bạn học khác nhìn thấy anh cũng không dám nhận người quen, sợ mất mặt đó”.
Hầu Viện Viện vênh mặt nói.
Tần Lâm cau mày, xem ra anh quyết định không dây dưa với Hầu Viện Viện này là đúng rồi, cái mồm của người phụ nữ này thật độc địa, ham giàu ghét nghèo? Cô ta đang tự nói mình đấy à? Đúng là tự tát vào mặt mình.
“Đúng vậy, mua đồng hồ đấy thì làm sao, cô nghĩ mình cô mua đựơc Vacheron Constantin chắc? Anh rể, đi thôi!”
Trần Khả Nhi kéo Tần Lâm vào cửa hàng.
“Anh rể?”
Hầu Viện Viện sửng sốt, chẳng lẽ là bạn trai của Trần Diên? Sao hai người họ lại tằng tịu với nhau vậy?
“Tần Lâm, bạn gái của anh là Trần Diên à? Sao anh lại yêu đương với cô ta? Không phải tôi nói anh, haizz, sao anh lại chịu thua kém như vậy chứ? Nữ mạnh nam yếu, cuộc hôn nhân như vậy không thể hạnh phúc đâu. Kinh nghiệm xã hội của anh ít quá, nếu đàn ông không có địa vị xã hội thì khó mà ngóc đầu lên được. Có ăn bám phụ nữ cũng phải tự mình biết mình, anh đã không còn là Tần đại thiếu gia năm xưa nữa, còn muốn mua Vancheron Constantin? Thật là nực cười, nếu anh mua nổi Vancheron Constantin thì ban đầu tôi cần gì phải bỏ rơi anh?”
Hầu Viện Viện châm chọc.