Trợ lý nghe vậy vội vàng gật đầu.
"Văn thiếu gia, bây giờ tôi sẽ ra ngoài!"
Nói xong, trợ lý ngay lập tức đứng canh ở cửa.
Văn thiếu gia nghiến răng nghiến lợi nhìn nửa bát cơm thừa, nhịn không được buồn nôn, dùng một tay nắm lấy nhét vào miệng.
Nó hơi thối và có mùi, nhưng khi chợt nhớ ra đây là thứ mà con chó đã ăn vừa rồi, anh ta lại cảm thấy buồn nôn.
Nhưng cơn đau ở bụng dưới khiến anh ta thực sự không chịu nổi, chỉ có thể tự an ủi mình thuốc đắng giã tật mà thôi.
Thà ăn hết bát cơm thừa này còn hơn đi cầu xin Tần Lâm!
Lúc trước anh ta châm biếm Tần Lâm nhiều như vậy, bây giờ đi cầu xin anh thì thật xấu hổ, cho dù anh ta có cúi đầu cầu xin thì có khi Tần Lâm cũng không giúp anh ta.
Vậy nên đành phải ăn nửa bát thức ăn thừa của chó này!
Văn thiếu gia nuốt từng miếng xuống, tuy rằng có chút buồn nôn, nhưng anh ta thật sự đau bụng không chịu nổi.
Khi ăn miếng đầu tiên, anh ta không biết là do tâm lý tác động hay là tác dụng của thuốc, liền cảm thấy cơn đau ở bụng dưới cũng có chút thuyên giảm.
Sắc mặt Văn thiếu gia vui mừng khôn xiết, xem ra loại thuốc này thực sự có hiệu quả, anh ta liền nhanh chóng tiếp tục ăn từng miếng một.
Lúc nãy khi trợ lý đi ra ngoài, nhưng không hề dẫn chó theo.
Như mọi người đã biết, chó sẽ bảo vệ thức ăn của mình, đương nhiên ngay cả chủ nhân của nó cũng khó có thể giành đồ ăn của nó.
Nhìn thấy Văn thiếu gia đang ăn cơm, mắt con chó bắt đầu đỏ lên, cắn răng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
Sắc mặt Văn thiếu gia hơi thay đổi: “Đại Hắc! Mày làm sao vậy! Tao là chủ nhân của mày mà!"
Đại Hắc lúc này không có thời gian để ý đến những chuyện đó, từng bước tiến lại gần Văn thiếu gia, vẻ mặt gớm ghiếc, giống như một con sói đói vậy.
Văn thiếu gia ôm chặt bát cơm, từng bước lùi về sau.
"Đại Hắc! Nếu mày dám xông tới, tao sẽ giết mày!"
“Gâu!”, Đại Hắc rống lên, sau đó trực tiếp lao đến, sắc mặt Văn thiếu gia bỗng trở nên nghiêm trọng, vừa quay người lại, bát cơm trực tiếp bị ụp xuống sàn, toàn bộ cơm cặn thuốc thừa đều rơi vãi trên mặt đất.
Đại Hắc không quan tâm đến những điều đó, liền bắt đầu ăn thức ăn trên mặt đất.
Văn thiếu gia nghiến răng nghiến lợi.
"Đồ chó! Con mẹ mày chừa cho tao một chút!"
Văn thiếu gia cũng vội vàng quỳ trên mặt đất, bắt đầu dùng tay đưa thức ăn thừa lên miệng.
...
Trợ lý ở bên ngoài đang đứng canh nhà vệ sinh, khi Tần Lâm và những người khác đi đến, sắc mặt của trợ lý đột nhiên có chút thay đổi.
"Này! Các người không được phép..."
Ngay khi trợ lý định nói, Tần Lâm đột nhiên vỗ nhẹ lên vai anh ta, một cây kim bạc bỗng đâm vào gáy anh ta, trợ lý cứng họng, không còn cử động được nữa.
Anh ta cảm thấy toàn thân căng cứng, cơ thể không nghe theo lời mình, như thể nó đang chứa đầy chì.
Tần Lâm mỉm cười: “Anh nói cái gì? Văn thiếu gia xảy ra chuyện? Vậy chúng ta mau vào giúp đi!"
Nói xong, dưới ánh mắt kinh hãi của trợ lý, Tần Lâm, Tô Văn Kỳ cùng một đám nam nữ đồng loạt xông vào nhà vệ sinh.
Bọn họ không hề biết chuyện gì đang xảy ra bên trong, chỉ nghĩ rằng có điều gì đó thực sự không ổn xảy ra với Văn thiếu gia.
Kết quả là ngay khi bước vào, liền nhìn thấy một cảnh tượng sốc đến như vậy.
Văn thiếu gia đang quỳ trên mặt đất, giành thức ăn của chó!
Nhiều cô gái che miệng, chết lặng vì sốc.
Nhiều người đã lấy điện thoại di động ra, bắt đầu quay và chụp, cảnh tượng này thực sự quá sốc, Văn thiếu gia này bị làm sao vậy?
Văn thiếu gia chỉ ăn được mấy miếng, làm sao có thể tranh giành thức ăn với Đại Hắc được chứ.
Văn thiếu gia một cước đá văng Đại Hắc.
"Tao bảo mày chừa một ít cho, con mẹ mày lại ăn hết sạch sẽ!"
Ăn một cú đá, Đại Hắc rống lên mấy tiếng rồi trốn sang một bên.
Cho đến lúc này, Văn thiếu gia mới quay đầu lại, liền nhìn thấy những người phía sau.
Có những người nổi tiếng và mấy ông chủ lớn, một nhóm người vây quanh anh ta, tất cả đều đang cầm điện thoại và quay video.
Vẻ mặt của Văn thiếu gia đột nhiên đanh lại, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
"Các người làm gì thế! Trợ lý, trợ lý đâu!”
Nhìn thấy bộ dạng của Văn thiếu gia, Tần Lâm liền mỉm cười.
"Sao vậy Văn thiếu gia, bên ngoài không có gì ăn sao? Sao lại giành đồ ăn với chó?"
"Đồ nhảm nhí chết tiệt!"
Văn thiếu gia giận đến mức đứng lên chỉ vào Tần Lâm, suýt chút nữa nghiến gãy răng!
"Họ Tần kia, mẹ kiếp, đợi đấy!"
Văn thiếu gia lau miệng, tức giận lao ra khỏi nhà vệ sinh, lấy điện thoại di động ra, ngay lập tức gọi người đến!
Tô Văn Kỳ cau mày khi nhìn thấy cảnh này, bèn nói với Tần Lâm.
"Chúng ta đi thôi”.
Tần Lâm cười nhạt: “Gấp gì chứ, chẳng phải anh ta muốn gọi người sao, cứ để anh ta gọi”.
Phong cách trước giờ của Tần Lâm luôn là diệt cỏ tận gốc, nhất định phải đánh đến phục để tránh phiền phức về sau.
Còn gọi người sao, vậy thì trực tiếp đánh đến khi phục thì thôi.
Tô Văn Kỳ cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
"Lão Tần, Văn thiếu gia này không đơn giản chút nào, cậu của anh ta là ông chủ của tập đoàn Giang Hà, nếu thật sự kêu người tới, e rằng anh ta cũng sẽ không nể mặt tôi đâu."
Tần Lâm sững người một lúc: “Tập đoàn Giang Hà? Ha ha, thật là trùng hợp, nếu đã như vậy thì tôi cũng gọi người đây”.
Tô Văn Kỳ lắc đầu bất lực: “Tập đoàn Giang Hà là một doanh nghiệp toàn diện, tồn tại song hành cùng với tập đoàn Mạnh Thị, tổng giám đốc Mã Giang Hà là người rất có quyền lực, anh chỉ quen biết những tên côn đồ kia thì chưa chắc bọn họ sẽ cho anh mặt mũi đâu!”
Mã Giang Hà cũng là một người có quyền lực, Tô Văn Kỳ biết rằng Tần Lâm có mối quan hệ, nhưng cho dù Đoàn Bảo Đông có thực sự đến thì người của tập đoàn Giang Hà cũng chưa chắc sẽ nể mặt.
Vì vậy tốt hơn hết vẫn cứ nên tránh xa một chút, để tránh xảy ra xung đột với những người xa lạ này.
Tần Lâm mỉm cười: “Không cần, cô cứ đợi để xem kịch đi”.
Nói xong, Tần Lâm lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, nói vài câu đơn giản rồi cúp máy.
Mọi người cũng ra ngoài và tiếp tục uống rượu.
Lúc này Văn thiếu gia đã từ bên ngoài trở về, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Lâm vẻ mặt u ám.
"Họ Tần kia, mày ngon thật đấy, còn không chạy, bây giờ có muốn cũng chạy không được nữa rồi, mày có biết cậu của tao làm gì không! Mẹ kiếp, dám giở trò với tao, có tin tao sẽ giết mày không?! "
Dù sao anh ta cũng đã lật mặt rồi, dường như hôm nay Văn thiếu gia đã mất hết mặt mũi, không còn lại gì cả.
Nếu đã như vậy thì đừng mong anh ta sẽ bỏ qua dễ dàng!
Lúc này, Văn thiếu gia đang đứng ở cửa với vẻ mặt giễu cợt, phía sau có hai vệ sĩ, xem ra hôm nay Tần Lâm khó mà thoát được.
Những người khác đều im lặng giải tán, lúc này cũng không dám tới xem, vừa rồi bọn họ đều nhìn thấy bộ dạng xấu xí của Văn thiếu gia, còn có rất nhiều người đã chụp ảnh quay phim lại, nếu như bị chuyện này liên lụy đến, e rằng cũng sẽ bị xử lý chung với Tần Lâm.
Cậu của Văn thiếu gia là ông chủ của tập đoàn Giang Hà, tùy tiện gọi đến vài người cũng không phải là kiểu nhân vật bọn họ có thể dây vào được.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài đã có hai chiếc xe đậu ở đó, mười người đàn ông cường tráng bước xuống, tất cả đều mặc vest, trông vô cùng vạm vỡ.
"Văn thiếu gia, ai đã đắc tội với cậu?"
Văn thiếu gia vui mừng, chỉ vào Tần Lâm rồi nói.
"Là anh ta! Để anh ta quỳ trước mặt tôi, tôi sẽ tát anh ta vài cái!"
Hôm nay Văn thiếu gia đã mất sạch thể diện trước mặt mọi người, nên anh ta nhất định phải đòi Tần Lâm trả lại.
Mấy người đàn ông cường tráng gật đầu, trực tiếp đi tới vây quanh Tần Lâm.
Tô Văn Kỳ chợt nhíu mày, đứng cạnh Tần Lâm, nói.
"Các người là người của tập đoàn Giang Hà đúng không? Tôi đã từng hợp tác với ông chủ Mã Giang Hà của mấy người, không biết có thể cho tôi chút mặt mũi hay không."
Mấy người đàn ông cường tráng sửng sốt trong giây lát, sau đó nói.
"Nếu cô biết ông chủ của chúng tôi, vậy thì cô có thể gọi điện cho ông ấy."
Tô Văn Kỳ cau mày: “Tôi không có số điện thoại của tổng giám đốc Mã”.
Mấy người đàn ông liền cười chế nhạo: "Vậy thì không có cách nào nữa rồi, chúng tôi chỉ có thể đắc tội mà thôi!"
Ngay cả số điện thoại cũng không có, chứng tỏ quan hệ không thân thiết, trong trường hợp này không cần phải giữ mặt mũi.
Vài người vây quanh Tần Lâm, đang định làm gì đó thì đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một giọng nói của một người phụ nữ.
"Tất cả dừng lại!"
Khi mấy người đàn ông cường tráng nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của bọn họ đột nhiên thay đổi.
Đây là... Bà Mã?